Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiến hành theo dõi, tất nhiên rồi, bởi vì tiếp tục trốn trong khách sạn không phải là giải pháp cho hàng loạt rắc rối đã xảy ra. Sau khi vội vàng giải quyết tất cả thức ăn trên xe đẩy, Leon cúi đầu nghịch khẩu súng lục của mình như muốn tìm chuyện gì đó để làm. Bọn họ đã bao lâu rồi chưa được nghỉ ngơi thoải mái? Anh nghĩ và thở ra một hơi dài nặng nề. Dẫu biết bọn họ phải hành động ngay lập tức nhưng Leon vẫn cố tình trì hoãn thêm một chút thời gian.

"Được rồi, vậy hiện tại chúng ta quay về ngôi nhà an toàn của em?" Sau khi đút khẩu súng lục trở lại bao da, anh có chút không chắc chắn hỏi, dời tầm mắt nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài cửa sổ, sau đó quay người đi lấy chiếc điện thoại đang sạc. Hunnigan vẫn không thông báo cho cho anh biết bất kỳ thông tin nào về việc thu hồi lệnh truy nã, nhưng đáng mừng là bọn họ đã giải quyết xong người chủ cũ của Ada, thuận tiện tìm được bằng chứng về quá trình nghiên cứu phát triển virus.

"Đừng ngốc, ở đó thậm chí còn không có máy tính." Ada chế nhạo, bầu trời tối tăm sẽ là vỏ bọc che chắn không tồi, hãy cứ đợi đến nửa đêm. Toàn thân cô vẫn còn đau nhức, nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng nhiều lắm, "Tôi biết một địa điểm rất tốt."

Anh sớm nên nghĩ đến địa điểm mà Ada nói là nơi nào.

Thành thật mà nói, đã gần hai tháng Leon chưa quay trở lại căn hộ của mình, anh bước xuống từ ghế sau của chiếc Harley, cảm thấy hơi choáng váng khi nghĩ về những gì mình đã trải qua. Bị tiêm virus và bị lợi dụng đến mức gần như suýt giết chết Ada không phải là một trải nghiệm có thể dùng hai từ 'tồi tệ' để dễ dàng mô tả.

Vài phút sau, họ đã đi đến trước cửa căn hộ, Leon cầm súng trong tay đề phòng trong khi đứng thẳng người dựa vào tường. Anh không trông thấy bất kỳ người giám sát hay tay súng bắn tỉa nào, điều này có thể hiểu là FOS đã giảm bớt cường độ bắt giữ ở một mức độ nhất định, có lẽ lệnh bắt giữ đã trở nên vô dụng, trong mọi trường hợp, tình hình đều đang tiến triển theo chiều hướng thuận lợi.

"Em cho rằng nơi này an toàn sao?" Leon giảm thấp âm lượng hỏi, anh nghiêng người về phía trước sau khi Ada tra chìa khóa và vặn nó, chậm rãi đẩy cánh cửa chống trộm của căn hộ ra. Anh bật chiếc đèn pin nhỏ kẹp trên tai, thận trọng bước vào. Căn hộ của anh không quá lớn, chẳng mấy chốc Leon đã hoàn thành xong việc kiểm tra đơn giản.

Anh gật đầu với Ada để biểu thị mọi thứ vẫn bình thường nhưng không bật đèn trong phòng. Leon cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên khi phải hành động lén lút ở trong chính ngôi nhà của mình, anh đi theo Ada vào phòng làm việc, tắt đi tia sang cuối cùng từ đèn pin, người sau khéo léo lấy chìa khóa từ trong bóng tối, mở cửa tủ lấy máy tính xách tay của mình ra.

"Chuyện này phụ thuộc vào kẻ thù của chúng ta và FOS." Ada nhún vai, đem toàn bộ lực chú ý đặt vào máy tính. Sẽ mất một khoảng thời gian để lấy được thông tin mà bọn họ cần, cô không rõ sẽ mất bao lâu, chỉ có thể tận lực áp chế thời gian đến mức ngắn nhất. Cô bắt đầu gõ bàn phím, thử xâm nhập vào phần mềm, không cần phải kiểm tra từng tin nhắn đã được mã hóa, chỉ cần lấy được lịch trình vận chuyển của đối phương là đủ.

Tốc độ tải của thanh tiến trình chậm kinh khủng, Ada bồn chồn gõ ngón tay vào cạnh hông của máy tính. Một giây sau, cô đột nhiên quay đầu lại, phát hiện người đặc vụ nãy giờ vẫn chưa có việc gì làm đang tiến lại gần. Ánh sáng xanh từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt gần trong tầm tay, anh nhíu mày như cố đoán xem vừa rồi cô đã làm những gì.

"Sao vậy?" Ada nhìn vẻ mặt bối rối của đối phương, không khỏi buồn cười, cô nhướn mày, "Không lẽ 'trường học đặc vụ bí mật' của anh không cung cấp những thứ này cho anh sao?"

"Em biết là tôi có liên lạc viên của riêng mình mà." Anh khẽ lầm bầm, cũng không phải để ngụy biện về thứ mà bản thân không đặc biệt thông thạo, anh dần bị những thông tin liên quan sắp xếp trên màn hình hấp dẫn. Anh cố gắng tìm hiểu các bước đi của Ada, và rồi bỏ cuộc sau khi cầm cự được năm phút.

Để tránh ánh sáng lọt ra ngoài cửa sổ, họ ngồi khoanh chân trên sàn, dùng bàn làm việc để che chắn. Đây là lần đầu tiên anh có cơ hội nhìn thấy nội dung trong máy tính của Ada, anh quả thực đã nghĩ có thể tìm thấy thông tin liên quan về virus hay tư liệu về chủ nhân của cô, nhưng ý tưởng này chỉ tồn tại trong chốc lát, anh không có khả năng thật sự vi phạm sự tín nhiệm đến từ nữ gián điệp.

"Có thể cho quý cô một chút không gian riêng tư được không, đẹp trai?" Ada đem ánh mắt từ trên màn hình dời sang phía Leon, giọng điệu mang theo chút ý tứ trêu chọc, dù sao thì lượng thông tin mà người đặc vụ có thể nhìn thấy đều chỉ là chút thông tin râu ria. Đợi đã, cô có để cho đối phương nhìn thấy mật khẩu khi cô bật máy tính không? Cô lắc đầu dưới ánh mắt cảnh giác của người đặc vụ khi bỗng nhiên nhớ ra vấn đề này.

"Đường truyền bị chặn rồi." Sau khi đọc được sự trêu chọc trong mắt Ada, Leon chợt cảm thấy nhẹ nhõm vì cô đã không cảm thấy khó chịu khi anh đến quá gần. Ada đã từng lấy được thông tin mà cô muốn từ túi hồ sơ trên tủ sách của anh, nhưng điểm khác biệt là hầu hết các tài liệu mật mà anh có quyền truy cập đều được chính phủ lưu giữ thay vì nằm trong ổ cứng máy tính.

"Trong dự liệu." Ada liếc nhìn người đặc vụ mang vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, quyết định hoãn lại việc trêu chọc và đùa giỡn ra sau. Cô lại động ngón tay, lần này tốc độ so với trước nhanh hơn vài bậc, "Nếu chúng ta không bị chặn thì mới là vấn đề lớn."

Cô thử thêm một vài thuật toán nữa dưới sự quan sát của Leon, cuối cùng cũng khiến thanh tiến trình trở lại tốc độ lấp đầy ban đầu.

Hai giờ, có thể là ba giờ, khi Leon dựa vào Ada và bắt đầu gà gật buồn ngủ, thông tin rốt cục cũng xuất hiện. Anh cảm thấy đùi của mình bị nữ gián điệp véo, anh chớp mắt lắc đầu liên tục, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.

"Gì vậy?" anh mấp máy môi hỏi trong mơ hồ.

"Tìm được rồi." Ada đem văn kiện biểu hiện lên màn hình, cô đã tìm thấy thứ mà bọn họ cần trong lịch trình trộn lẫn giữa ma túy, súng ống và hàng hóa thông thường. "Dụng cụ y tế, thời gian và địa điểm vận chuyển của chúng có phần kỳ lạ." Ada quay đầu liếc mắt nhìn người đặc vụ ngái ngủ để chắc chắn ánh mắt của anh đang tập trung vào màn hình máy tính, cô dùng ngón tay chỉ vào vài chỗ và nói: "Chúng rất có thể là thiết bị nghiên cứu."

"Tuyệt," anh làu bàu đáp lại, chống người xuống đất trong khi cố gắng đứng dậy. "May mắn là tôi đã để lại một vài món vũ khí trong căn hộ, đã đến thời điểm chúng ta xuất phát."

"Chờ đã, Leon." Ada đem máy tính đóng lại rồi theo sau anh đứng lên, nhưng cô không vội vã hành động, "Hiện tại chạy tới cũng đã muộn, máy bay chở hàng của chúng đã rời khỏi sân bay một giờ trước."

"Vậy thì chúng ta bám theo thôi." Leon lấy ra một khẩu súng ngắn và một khẩu súng trường tự động từ dưới sàn, ném một trong số chúng cho Ada đã khóa xong ngăn tủ, "Em đã tra được đích đến của bọn chúng rồi phải không?"

"Đồng thời cũng tra được bọn chúng vẫn còn một chuyến bay chở hàng cuối cùng vào tối mai." Ada tùy ý đặt khẩu súng ngắn lên bàn làm việc, cô bắt gặp ánh mắt dò hỏi của người đặc vụ trong bóng tối, "Chúng ta bây giờ cũng không có biện pháp đi cướp một chiếc máy bay trực thăng để bám theo, chưa kể đến nguy cơ chúng ta có thể bị bắn hạ trước khi đến đích."

Leon nghe xong thở dài một hơi, bắt đầu suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của Ada, "Nói cho tôi nghe kế hoạch của em."

"Tối mai chúng ta có thể lẻn vào chiếc máy bay chở hàng đó." Ada bước lên phía trước và lấy đi khẩu súng trường tấn công từ tay người đặc vụ, cô biết Leon khẩn trương đến mức nào, bản thân cô cũng không hề muốn lãng phí một giây nào, nhưng bọn họ cần có đủ năng lượng để đối phó với kẻ thù trên hòn đảo đó--chẳng lẽ cô quên nói với Leon rằng đích đến của kẻ địch là một hòn đảo tư nhân? "Nghe này, tất cả chúng ta đều cần nghỉ ngơi, đẹp trai."

Leon đột nhiên trầm mặc, tin tức Ada lấy được chưa bao giờ sai, điều đó có nghĩa là đêm mai bọn họ còn có một lần cơ hội, cũng là lần cuối cùng. Thành thật mà nói, anh thực sự có chút mệt mỏi, nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng đến độ chính xác của anh. Mặc dù quả thật rất khó để kiếm được một chiếc trực thăng vào lúc nửa đêm, nhưng--

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà một lúc lâu.

"Nghe theo em." Anh lẩm bẩm một cách miễn cưỡng sau khi hít một hơi dài.

Căn hộ này không còn được coi là an toàn cho nên Leon phải làm một vài chiếc bẫy nhỏ đơn giản để đặt trước cửa ra vào trước khi đi ngủ. Anh ngã xuống chiếc giường không có mùi thơm vì đã lâu không được tiếp xúc với ánh nắng, xoay người ôm lấy Ada, dây thần kinh căng thẳng của anh lập tức được thả lỏng ngay khi chạm vào cô.

Hai mươi hai giờ sau, bọn họ lái chiếc Harley đến khu vực ngoại ô của sân bay. Trước khi rời khỏi căn hộ, Leon vô tình phát hiện chiếc Chevrolet khốn khổ của mình bên trong bãi đậu xe, điều này đã khiến Ada phải đối mặt với ánh mắt buộc tội đáng thương của anh, cho đến khi cô nói với anh rằng một phần vết đạn trên thân xe là kiệt tác của anh.

Những người lính đánh thuê tuần tra quanh sân bay và những tia đèn pin nói với bọn họ rằng việc lẻn lên máy bay có thể sẽ khó khăn hơn dự kiến, sau khi xác nhận số băng đạn trong khẩu súng trường tự động, Leon gật đầu với Ada và chạm vào ống giảm thanh của khẩu súng ngắn. Trước tiên, bọn họ phải vượt qua các song sắt phía ngoài cùng, con đường vòng từ qua dãy nhà kho bên cạnh sẽ là một lựa chọn tối ưu hơn nếu như không có chìa khóa.

"Muốn an toàn lẻn vào xem ra cũng không đơn giản." Leon xuyên qua khe hở của bức tường quan sát tình huống đối phương, "Bọn chúng đang vận chuyển thiết bị lên máy bay."

"Có vẻ như chúng ta phải tăng tốc." Ada thu hồi tầm mắt, đồng thời nhấn công tắc mở cửa cuốn, tạ ơn trời nhóm lính đánh thuê đứng đủ xa nên không phát hiện ra âm thanh, cô không muốn phải tham gia vào một trận đấu súng trước khi họ tiếp cận đủ gần.

Leon bỗng đột nhiên cảm thấy khẩn trương một cách không thể kiểm soát, những gì bọn họ phải đối mặt tiếp theo sẽ không chỉ là chủ nhân của Ada, mà còn là nhóm người đã thao túng anh. Dù chỉ một chút nhưng ý nghĩ đó vẫn khiến anh sợ hãi-liệu anh có thể nào sẽ bị kiểm soát một lần nữa không? Có lẽ lần này anh sẽ không được may mắn như trước khi có thể nhanh chóng tính táo lại, và Ada-

Anh không dám nghĩ đến chuyện sẽ để Ada một lần nữa mình đầy thương tích vì virus.

"Leon?" Nữ gián điệp tiến về phía trước vài bước, quay đầu lại mới phát hiện người đặc vụ không có đi theo sau.

"Không có gì." Anh dừng một chút, trầm giọng đáp lại, mạnh mẽ đè xuống sự do dự nơi đáy lòng, bám theo cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro