Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đi vòng quanh đống hàng hóa trong kho để đến cửa hông phía đối diện, cả hai đồng thời dừng lại khi nghe thấy tiếng bước chân cùng ánh đèn pin chớp nhoáng chiếu tới. Leon thả chậm lại mọi động tác, anh quay đầu liếc nhìn Ada, song phương nhanh chóng giương súng lên tựa sát vào cửa. Rất nhanh, lính đánh thuê đi tuần tra khu vực đã xuất hiện trước mặt họ, Leon siết chặt khẩu súng lục trong tay, không rõ liệu Ada muốn giải quyết vấn đề này như thế nào.

Súng ngắn giảm thanh đủ để họ giải quyết trước khi đối phương kịp phản ứng, nhưng anh không dám khẳng định những tên lính đánh thuê này liệu có bị nhiễm virus hay không, chí ít thì bọn hắn hiện tại trông không hề giống BOW chút nào. Chúng là những tên lính đánh thuê bình thường, anh chỉ có thể đánh cược loại virus đó chưa được sản xuất hàng loạt đủ để có thể kiểm soát tất cả mọi người.

Anh không vội bắn, điều này khiến Ada đang chuẩn bị bóp cò, nghi hoặc nhìn về phía anh, thầm thở dài, cô đại khái có thể đoán được Leon đang nghĩ gì. Cô buông lỏng ngón tay cong lên của mình, hiển nhiên dự định phối hợp với người đặc vụ trong khi chờ đợi thời cơ của họ.

Không hề nghi ngờ, sự ngầm hiểu giữa hai người họ từ trước tới nay vẫn luôn rất tốt, đó là lý do vì sao ngay khi hai người tuần tra bước qua ngưỡng cửa, Ada có thể trong nháy mắt bước ra cùng lúc với người đặc vụ mà không cần bất kỳ câu thông nào, đồng thời hạ gục hai tên lính đánh thuê. Leon dường như không hề cảm thấy ngoài ý muốn, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau: "Biểu hiện không tồi." Cô phát ra tiếng cười khẽ thấp giọng tán dương.

"Đi thôi." Anh gật đầu với Ada rồi dẫn đầu tiếp tục tiến về phía trước.

Vô vàn container cùng thùng gỗ xếp chồng lên nhau trở thành nơi tuyệt vời để ẩn nấp, số lượng kẻ thù theo chân bọn họ tới gần gần máy bay chở hàng không ngừng tăng lên. Ada núp sau một trong những container gần Leon, cô chỉ mới hơi nghiêng người ra bên ngoài một chút liền trông thấy ba tên lính đánh thuê đang đi về phía nơi ẩn nấp của họ trong khi trò chuyện về điều gì đó.

Leon tựa hồ muốn di chuyển vòng qua bọn hắn, xét cho cùng, bất kỳ cuộc xung đột nào đều có khả năng cao sẽ bị kẻ địch phát hiện. Ada lùi lại một bước tán thành với ý kiến ​​của người đặc vụ và chuẩn bị rời đi, tuy nhiên hành động này rất nhanh đã bị phương hướng di chuyển của kẻ địch ngăn cản, bọn chúng đang đi về phía cửa hông của nhà kho, chẳng bao lâu nữa chúng sẽ phát hiện người của mình đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, và điều chờ đợi họ sẽ là một cuộc đọ súng, điều này thậm chí sẽ có thể khiến máy bay chở hàng cất cánh sớm.

Giả thiết này buộc Ada phải chạy về phía đối phương, tốc độ của cô quá nhanh khiến Leon không kịp ngăn cản, chỉ có thể lắc đầu đuổi theo. Ba người, Ada nghĩ, biện pháp đối phó đơn giản và rõ ràng nhất hiện lên trong đầu cô, cô giơ súng lục lên bóp cò, khiến kẻ địch đi ở vị trí sau cùng ngã xuống đất mà không kịp phát ra âm thanh cầu cứu. Hai lính đánh thuê còn lại phản ứng sau hai giây, Ada đá vào tên bên trái ngăn cản động tác gọi quân tiếp viện của hắn, cô nhanh chóng quay người khi nghe thấy tiếng súng vang lên, cảm nhận viên đạn bay sượt qua cơ thể.

Viên đạn chỉ sượt qua mà không gây cho cô bất kỳ cảm giác đau đớn nào, cô nhướn mày phát hiện tên lính xui xẻo đã bị người đặc vụ kiềm chế hai tay, đây chính là nguyên nhân cơ bản khiến cô không bị trúng đạn. Sau đó, Leon thản nhiên đánh đối phương bất tỉnh rồi ném hắn sang một bên, anh nhìn cô với ánh mắt buộc tội một lúc lâu.

"Tôi có thể xử lý được chuyện đó." Ada giải thích trước biểu lộ của đối phương, cô đương nhiên có thể dễ dàng né được viên đạn đó, cô không phải là một cô bé. "Hiện tại anh nên tập trung vào việc liệu tiếng súng có thu hút sự chú ý của những kẻ khác không, chúng ta không có mang theo nhiều vũ khí như trong tưởng tượng."

Cô quả thật đúng là nữ gián điệp xinh đẹp, đáng tin cậy nhất của anh.

"Mà không có sự giúp đỡ của tôi?" Lần này đến lượt Leon mang theo giọng điệu trêu chọc, nụ cười của anh lộ ra chút tự mãn, rất hiển nhiên anh đang nhớ đến nhiều trải nhiệm chung với Ada.

"Nếu anh thực sự muốn nói về chuyện này, đến cùng là ai luôn cần sự trợ giúp?" Ada hỏi ngược lại, cô cố ý cao giọng, nhếch một bên khóe miệng cười ranh mãnh, "Anh biết đấy, tôi không thể làm vệ sĩ riêng cho anh suốt đời được. "

Câu nói này rất khiến lòng người rung động, nếu Ada có thể loại bỏ sự giễu cợt chiếm phần lớn trong đó. Leon nghĩ khi nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu vàng tuyệt đẹp của đối phương, anh dang hai tay ra: "Cho nên chúng ta mãi mãi không bao giờ có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, phải vậy không." Bọn họ luôn luôn mắc nợ và giúp đỡ lẫn nhau.

"Suỵt——" Hai người từng bước tới gần đường băng sân bay trong lúc trò chuyện, hàng rào sắt hiển hiện rõ ràng ngay trước mặt bọn họ. Ada kéo người đặc vụ đang định đi về phía cổng sắt, bịt miệng và đẩy anh vào vách tường của tòa nhà sát bên. Tình huống khẩn cấp buộc cô phải ép sát người vào Leon để hạn chế cử động của anh, cô cảm nhận được đôi môi Leon mấp máy dưới lòng bàn tay mình, anh muốn nói điều gì đó nhưng nhanh chóng bị tiếng xe ô tô cắt ngang.

Cô nghe thấy tiếng bánh xe cọ sát vào mặt đất, theo sau đó là nhiều cuộc trò chuyện, chất giọng Đông Âu đặc sệt của kẻ địch chẳng làm khó được Ada. Cô nheo mắt, chiếc xe này mấy phút trước đã được dùng để vận chuyển hàng hóa, phát hiện này khiến Ada thò đầu ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe nâng cách đó không xa đang hạ lô dụng cụ cuối cùng vào khoang hàng của máy bay.

Cô vội vàng quét chiếc máy bay chở hàng, đại khái đã có thể nắm bắt được tình huống bên kia hàng rào sắt. Số lượng kẻ địch vẫn rất đông như cũ, nhưng hiện tại đã bị phân tán——gần như không thể đi đường vòng và không có nơi nào có thể sử dụng làm nơi trú ẩn trên đường băng trống. Cô tập trung sự chú ý vào chiếc xe tải phía trước, có lẽ bọn họ cần tận dụng chiếc xe này.

Thời gian suy nghĩ của cô có lẽ kéo dài hơi lâu, Leon không kiên nhẫn khẽ rên rỉ, tựa hồ nóng lòng muốn biết Ada đã nhìn thấy những gì, vẻ mặt lo lắng của anh khiến người sau cảm buồn cười.

Cô buông bỏ sự kiềm chế với người đặc vụ, nhưng không tiết lộ kế hoạch của mình. Ngay khi lách ra khỏi vách tường, cô đã bắn chết hai tên lính đánh thuê đứng bên cạnh chiếc xe, Leon bám sát phía sau, anh bắn vỡ ổ khóa trên cánh cổng sắt rồi đá nó mở ra một cách thô bạo.

"Lên xe." Ada nói ngắn gọn.

Khi chiếc xe lao về phía máy bay chở hàng với tốc độ bất thường, Ada biết rằng điều này đã đủ để cảnh báo kẻ thù, chưa kể đến đống thi thể không thèm che giấu nằm trên mặt đất. Ba giây đồng hồ sau bọn họ liền bị bắn, đúng như dự đoán, Ada hừ lạnh trong khi bẻ lái để tránh thoát loạt đạn lao nhanh tới.

Chiếc máy bay chở hàng dường như không hề bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của hai người họ, Ada nhíu mày khi trông thấy cánh cửa khoang trở hàng từ từ đóng lại, cô nhấn mạnh chân ga. Thân xe xóc nảy vài lần do va chạm với lính đánh thuê trên đường khiến việc điều khiển gặp chút khó khăn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến khả năng phanh xe đẹp mắt của Ada khi đem chiếc xe trôi đến gần phía đuôi máy bay.

Leon trực tiếp đẩy cửa xe vốn không khóa chặt, ném kẻ địch gần nhất qua vai. Anh cúi người tránh thoát vài viên đạn bay tới từ xa, đầu đạn va chạm với thân xe phát ra tiếng vang chói tai. Sau đó anh nhanh chóng vòng qua phía trước đầu xe để giúp nữ gián điệp đối phó với ba tên còn lại, khi kẻ cuối cùng ngã xuống đất, cánh cửa khoang máy bay chở hàng cũng vừa lúc đóng chặt.

"Chết tiệt." Leon hung hăng đập mạnh vào mui xe, chiếc máy bay đã khởi động và bắt đầu lăn bánh, ngay khi cánh cửa sập đóng lại, bọn họ đã không còn lối vào nào khác. "Giờ thì sao?" Anh nôn nóng hỏi, không muốn từ bỏ cơ hội duy nhất này.

"Là thời điểm để dùng đến phương thức khác." Ada lôi khẩu súng bắn dây ra, nghiêng đầu nhìn người đại diện, rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói, chỉ cần máy bay chưa chính thức cất cánh thì sẽ không phải vấn đề gì lớn.

"Tốt, cho nên lại một lần nữa..." Khi eo Leon đột nhiên bị Ada ôm vào, anh đại khái có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nữ gián điệp hoàn toàn không quan tâm đến sự phản kháng yếu ớt của anh, trực tiếp bóp cò. Đầu móc của sợi dây thừng ghim thẳng vào bộ phận hạ cánh của máy bay, việc này khiến Leon không hề có sự chuẩn bị trước phải trải nghiệm chuyến bay hoàn toàn mất cân bằng một lần nữa, anh chỉ có thể ôm chặt lấy Ada khi hai người bay vào khoang bánh.

Được rồi, đây có lẽ cũng là một cách. Leon nghĩ khi bánh xe dần được thu vào, dù sao thì bọn họ cũng không thể dùng súng dây trói mình vào nóc máy bay. Khi bánh xe đã được thu lại hoàn toàn, anh phải co ro với Ada trong không gian nhỏ hẹp.

"Có lẽ lần sau em có thể nói trước với tôi." Anh khó khăn nói, nửa người nửa nằm lên người Ada, hai tay anh bám vào bức tường kim loại xung quanh để tạo nhiều không gian nhất có thể cho cô, nhưng điều này vẫn không ngăn cản được ma sát khi bọn họ thực hiện bất kỳ chuyển động nào, khuôn mặt của họ gần đến mức môi họ như sắp chạm vào nhau.

"Cái gì, tôi còn tưởng anh thích điều này, vì anh luôn trông rất..." Ada cố tình dừng lại, nhớ lại sự hoảng loạn của Leon trong những chuyến bay bất ngờ, mặc dù nó không rõ ràng lắm, "Cao hứng." Cô cân nhắc lựa chọn từ ngữ.

Đương nhiên đó không phải là sự sợ hãi, mà là khi súng dây ở trong tay Ada, anh không thể xác định đối phương lúc nào sẽ đem anh ném xuống. So với chuyện này, anh thích một sợi dây chắc chắn hơn như một sợi dây mà anh có thể tự mình nắm giữ, thành thật mà nói, nếu là như vậy, anh có thể sẵn sàng bay cùng Ada cả trăm lần.

"Được rồi, chúng ta trước hết cần phải rời khỏi nơi này." Leon thay đổi chủ đề, ở một số phương diện anh thực sự không có biện pháp nói được Ada. Anh cẩn thận nâng người lui về phía sau, quay đầu tìm kiếm phương hướng thoát ra ngoài, lưu lại bộ phận hạ cánh khi máy bay đạt đến một độ cao nhất định không phải là một phương án hay, "Ừm, xin mời quý cô đi trước?

Anh chen sang một bên để nhường chỗ cho Ada, người sau nhướn mày nhìn anh trước khi bò vào đường ống dẫn khí. "Tốt." Leon thì thầm, quay người theo sau Ada. Anh ngẩng đầu lên, sau đó ngoảnh mắt đi vì tầm nhìn chiếu thẳng vào mông nữ gián điệp——Trời ạ, lẽ ra mình phải bò phía trước mới đúng.

Tình trạng này không kéo dài quá lâu, bọn họ rất nhanh thuận theo đường ống thông gió đi đến khoang chở hàng của máy bay. Ada đẩy tấm nhôm che chắn, leo ra bên ngoài đứng vững, không quên hỗ trợ người đặc vụ một tay.

"Có vẻ như chúng ta cũng không được chào đón ở đây." Leon thấp giọng nói, thuận tay rút ​​khẩu súng lục trong khi nhắm vào những kẻ thù đang dần bao vây họ, "Một màn trình diễn phụ trước khi đến đích, huh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro