Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kẻ địch trực tiếp nổ súng không một chút do dự, không để Leon kịp phản ứng. Anh đương nhiên không phải đang chờ đối phương cất giọng chất vấn uy hiếp, bởi vì khi bạn đang ở trên một chiếc máy bay đang bay, việc tùy tiện nổ súng có thể dễ dàng dẫn đến hậu quả khôn lường.

Anh chuẩn bị phản kích, nhưng tốc độ của Ada còn nhanh hơn, cô gần như vào thời điểm anh bóp cò đồng thời quật ngã kẻ thù tiếp cận sau lưng mình, từ phía sau túm lấy cổ áo anh kéo anh về hướng những thùng hàng được cố định bên trong khoang vận chuyển. Một loạt đạt súng máy quét đến ngay chỗ họ vừa đặt chân giây trước, đối phương dường như không hề quan tâm đến việc máy bay có thể bị hư hại, điều này khiến Leon không khỏi buông ra một tiếng thở dài, anh không hề muốn chiếc máy bay này bị buộc phải đáp xuống mặt biển.

"Đây dường như không phải là chuyện mà một người bình thường sẽ lựa chọn, phải không?" Khoảnh khắc Leon thò đầu ra ngoài, anh đã ngay lập tức bị hỏa lực của đối phương ép phải lùi lại, không nhịn được cất tiếng phàn nàn khi nghe thấy âm thanh đầu đạn găm vào thân máy bay đầy ác ý: "Bọn chúng thực sự không hề quan tâm đến việc rơi máy bay, hay chúng vốn đã trang bị sẵn dù để nhảy?"

"Nghe như anh đã gặp phải rất nhiều tình huống như thế này rồi." Ada thấp giọng nói, cô cau mày nhìn Leon vẫn đang cố gắng ngắm bắn nhưng không tìm được thời điểm tốt, rồi dùng sức kéo anh ra phía sau, hoán đổi vị trí của hai người. Cô sử dụng kỹ năng bắn mù của mình và xử lý hai kẻ địch ở khoảng cách gần nhất: "Bị virus điều khiển có lẽ đã khiến chúng mất đi một phần khả năng phán đoán."

"Xin em đừng nói với tôi là trước đây tôi trông cũng ngu ngốc như vậy." Anh đáp lại như thể đang nói đùa, rồi ra hiệu cho Ada biết mình sẽ vòng ra phía sau thùng hàng. Ada nhướn mày, ngầm dùng hỏa lực yểm trợ cho anh, cô sớm đã nghe thấy âm thanh khí gas bị rò rỉ, điều này biểu thị bọn họ phải mau chóng kết thúc trận chiến đấu này.

Ada lao ra khỏi nơi ẩn nấp khi Leon vượt qua thùng hàng thành công và đối phó với kẻ địch cầm súng máy, cô đá bay vũ khí của tên gần mình nhất, trở tay đem hắn xoay ra phía trước để chặn những viên đạn còn lại. "Leon!" Cô đột nhiên hét lớn, có kẻ địch đang cố gắng mở cánh cửa khoang chở hàng.

Leon đang bận rộn đánh nhau với một người khác, nhìn sang hướng cô chỉ rồi quyết đoán tông thẳng vào kẻ đang cản trở mình, thành công khiến hắn mất thăng bằng, giây tiếp theo anh tóm lấy cánh tay đối phương rồi đem hắn quăng về phía trước, đánh trúng tên lính sắp sửa kéo xuống tay cầm.

"Muốn cùng nhau rơi phải không?" Leon nói khi bước tới đá vào đối phương để đảm bảo hắn ta đã bất tỉnh, anh biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra sau khi mở cửa sập, dẫu sao thì chuyện đó cũng đã từng xảy ra với anh trước đây, dưới tình huống khẩn cấp lúc đó anh không còn lựa chọn nào khác——anh không hề muốn phải lặp lại trải nghiệm đó trên chuyến bay này.

Ada cảm thấy buồn cười trước giọng điệu kiêu ngạo của người đặc vụ, cô buông kẻ địch đã chết trong tay mình ra, bước tới vỗ nhẹ Leon ra hiệu bọn họ vẫn phải kiểm tra buồng lái. Cho đến nay cô vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ rung lắc hay sự mất cân bằng nào bên trong khoang chở hàng, nhưng điều này không đại biểu bọn họ có thể nhàn nhã đợi máy bay tự động đưa họ đến đích.

Leon gật đầu, tiện tay giật xuống một đoạn dây thừng đem kẻ địch đã bất tỉnh trói chặt vào thùng gỗ. Cuộc đọ súng khiến không ít thùng gỗ bị hư hại, anh có thể thấy rất nhiều vật dụng bình thường được dùng làm vỏ bọc, nhằm che giấu dụng cụ thí nghiệm bên dưới. Chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã có thể nêu rõ công dụng của từng món dụng cụ chứa bên trong, anh đã từng là người nếm trải qua chúng và điều đó đương nhiên không phải là hồi ức gì tốt đẹp.

"Leon?" Ada nghi hoặc gọi khi phát giác người đặc vụ lại một lần nữa tỏ ra lơ đãng, đối phương bị giọng nói của cô làm cho giật mình, anh trầm giọng đáp lại rồi chạy về phía cô.

Cô mở cửa bằng thẻ từ mà cô lục soát được từ người kẻ địch, như trong dự đoán, trong buồng lái không có bất kỳ ai, màu sắc trên bảng điều kiển về cơ bản vẫn hiển thị một cách bình thường, điều này liền đại biểu cho việc bọn họ không cần phải hạ cánh khẩn cấp xuống mặt biển, nhưng thông báo trên màn hình yêu cầu phải chuyển sang vận hành thủ công khi máy bay hạ cánh.

"Vì anh thậm chí có thể lái máy bay chở khách như xe tăng, cho nên chiếc máy bay chở hàng này hẳn sẽ không có vấn đề gì." Ada nói khi cô ngồi vào ghế lái, rất tri kỷ chỉ vào ghế cơ phó bên cạnh cho người đặc vụ. Cô đợi một lúc mới thấy Leon chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình, "Anh không sao chứ?" Cô không nhịn được hỏi, trong đầu không khỏi nghĩ đến việc hạ cánh khẩn cấp có thể nào đã tạo thành bóng ma tâm lý cho đối phương hay không.

"Không sao," anh lẩm bẩm, nhìn chằm chằm về phía trước, cố gắng đánh lạc hướng bản thân. Mặc dù điều đó không hề dễ dàng nhưng anh đã từng tìm được cách thoát khỏi sự kiểm soát trong thời gian ngắn trước khi gặp Ada, nỗi thống khổ khi bị giam giữ ở căn cứ thí nghiệm đã khiến các giác quan của anh phản ứng, anh những tưởng mình sẽ không bao giờ trông thấy những thiết bị thí nghiệm đã khiến anh phát ốm kia nữa.

Anh muốn tiêu diệt tất cả bọn chúng, cảm giác này chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.

"Ngay khi chúng ta hạ cánh, sẽ có một... có thể có nhiều hơn một lực lượng vũ trang đang chờ đợi chúng ta." Một lần nữa xác nhận lại các chỉ số trên bảng điều khiển, Ada thông báo cho anh biết hiện tại bọn họ không còn phải lo lắng về việc máy bay có thể gặp sự cố, đã đến lúc bọn họ phải suy nghĩ làm thế nào để đến đích một cách an toàn. Cô dám khẳng định đối phương sau khi nhận được tin tức sẽ cho người canh phòng thật chặt chẽ, một khi máy bay hạ cánh, bọn họ sẽ không khác gì tự động chui đầu vào lưới. "Anh có ý tưởng nào không?"

"Chúng ta có thể hạ cánh ở một địa điểm khác?" Leon nhún vai túy ý đưa ra kiến nghị, dưới tình huống bị phát hiện bọn họ đã không còn dùng được phương án lặng lẽ lẻn vào, "Rất tốt." Anh nhận thấy Ada đảo mắt trước ý kiến rách nát của anh, "Chúng ta cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra và hạ cánh như bình thường, sau đó..."

"Suy nghĩ tiếp biện pháp đối mặt với đám lính đánh thuê?" Ada cười nửa miệng bổ sung thay anh.

"Chúng ta không thể cứ thế vứt bỏ chiếc máy bay để nhảy dù xuống." Anh lẩm bẩm bào chữa cho lời đề nghị ngu ngốc của mình, nếu chiếc máy bay chở hàng này nhỏ hơn một chút, nó thực sự có thể hạ cánh ở nơi khác. "Không..." Anh lắc đầu trước ánh mắt của Ada, "Đừng nói với tôi là em đang thực sự nghĩ đến tính khả thi của việc này, chúng ta không hề tìm thấy một chiếc dù nào cả."

"Có vẻ như anh không đặc biệt nguyện ý chờ đợi thời cơ ở bên trong chiếc máy bay này." Ada như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú vào đối phương, cô có thể dễ dàng phát hiện những bất thường tinh vi mà người đặc vụ đang cố gắng che đậy, người sau né tránh ánh mắt của cô sau đó ngẩn người nhìn chằm chằm vào các thiết bị, "Hãy chuẩn bị sẵn sàng vũ khí của anh." Cô nhanh chóng chuyển chủ đề để không vướng quá sâu vào vấn đề này, cô cũng không muốn ép Leon phải nói ra những gì anh không muốn nói.

Leon rơi vào trầm mặc.

Tình trạng ổn định của chiếc máy bay nằm ngoài dự liệu của Ada, trận đấu súng cách đây không lâu dường như không gây ra bất kỳ sự cố nào, sau một chuyến bay đủ dài, họ sắp sửa đến nơi. Cô có thể mơ hồ quan sát tình hình bên dưới mặt đất từ trên bầu trời, một đoàn xe ngập tràn lính đánh thuê, trận địa của đối phương đã đem đến một tin tức tốt chính là chúng dường như chưa hoàn toàn từ bỏ những thiết bị thí nghiệm, điều này có thể sẽ là một bước đột phá.

Ada giơ tay ấn vài nút phía trên để chỉnh về chế độ lái thủ công bằng tay, cô cho chiếc máy bay chở hàng bay nửa vòng trên không rồi nhắm thẳng vào đường băng trên mặt đất. Cô kéo tay cầm của thiết bị hạ cánh xuống trong khi Leon rút dây thoát hiểm phía sau ra. Phương pháp này hiển nhiên không hề an toàn, súng bắn dây của Ada sẽ là sự lựa chọn tối ưu hơn so với nó, nhưng điều đó còn phụ thuộc vào sự hiện diện của những công trình kiến trúc cao hơn xung quanh.

Anh mở cửa thoát hiểm, ném sợi dây xuống, thành thật mà nói, anh không hề muốn phải nhảy xuống khỏi máy bay từ độ cao bốn đến năm mét. Sợi dây lắc lư theo tốc độ di chuyển của máy bay, Ada đứng dậy trước khi máy bay dừng lại, cô hạ cửa khoang chở hàng xuống để thu hút sự chú ý của kẻ địch, sau đó đi về phía Leon và nhẹ nhàng đẩy người vẫn đang đứng tại chỗ do dự, viện đạn của súng máy đã bắn trúng cửa sổ buồng lái, họ không còn nhiều thời gian nữa.

Leon thuận theo dây thừng chậm chạp tuột xuống, anh miễn cưỡng tìm điểm đặt chân để sợi dây không bị lắc lư quá nhiều, thỉnh thoảng sẽ có những viên đạn sượt qua quần áo của họ trước khi ghim vào thân máy bay. Không có dấu hiệu nào cho thấy chiếc máy bay sẽ ngừng di chuyển về phía trước, nếu cứ lao về phía trước như thế này, chờ đợi nó sẽ là kết cục rơi thẳng xuống biển, Leon suy đoán điều này có lẽ sẽ gây áp lực rất lớn cho kẻ địch đang muốn thu hồi hoàn chỉnh các thiết bị thí nghiệm, việc đó khiến chúng không còn tinh lực nào khác để bận tâm đến chuyện có người thoát được khỏi máy bay hay không.

Anh ngẩng đầu nhìn Ada phía trên, điều này có chút quen thuộc, anh nghĩ, ngoại trừ lúc này là ban ngày, nó rất giống với trải nghiệm của họ ở Tall Oaks trước đây. Anh lắc đầu để phần tóc mái bay loạn trong gió không khiến mình quá khó chịu, sau đó buông tay và nhảy xuống mặt đất cứng, thực hiện một động tác lăn về phía trước đẹp mắt do quán tính, cùng lúc đó Ada cũng đáp xuống bên cạnh anh, với một động tác uyển chuyển hoàn toàn trái ngược, điều này khiến Leon có chút xấu hổ thu hồi hai tay đang định đón nữ gián điệp, thuận thế đổi thành động tác rút súng lục ra.

"Ừm, đầu tiên chúng ta cần một chiếc xe..." Leon khựng lại, nhìn xung quanh nhanh chóng nói, miễn cưỡng phá vỡ trạng thái quẫn bách của mình. "Diện tích của hòn đảo tư nhân này lớn hơn tưởng tượng khá nhiều," anh lẩm bẩm, ban đầu anh nghĩ rằng hòn đảo này sẽ có kích thước tương đương với hòn đảo anh gặp ở Tây Ban Nha, "Sớm biết trước, chúng ta hẳn nên lái xe lao thẳng vào khoang chứa hàng."

"Trừ phi anh muốn phá hủy chiếc máy bay vận chuyển đó." Ada thản nhiên đáp lại, sự chú ý của cô hiện giờ tập trung vào số lượng nhỏ kẻ thù đang tiếp cận họ đồng dạng với người đặc vụ.

Máu đỏ tươi bắn tung tóe trên mặt đất nương theo từng tiếng súng, kẻ thù máy móc bao vây bọn họ có lẽ đã không còn là con người nữa, chí ít Leon không nghĩ bọn hắn sẽ cố tình trang điểm khuôn mặt để trông giống với BOW, điều này được thể hiện rõ ràng khi anh đánh bật mũ bảo hiểm chiến thuật của một vài kẻ địch——đây chính là những người mà anh đã gặp trong nhiệm vụ vài tháng trước, ngoại trừ việc bọn hắn gắn thêm một khẩu súng vào tay.

Họ tiếp tục nổ súng yểm trợ nhau cùng rút lui về hướng chiếc xe jeep quân sự, Ada dẫn đầu mở cửa xe, dưới tình huống Leon chậm hơn một nhịp cô không thể không chuyển hướng nhảy sang ghế lái phụ. Rõ ràng là không an toàn khi giao quyền kiểm soát cho một đặc vụ hay tỏ ra lơ đãng, nhưng thời gian hiện tại rất cấp bách. Cô thúc giục anh thêm vài lần, lúc này Leon rốt cuộc mới ngừng bắn, anh ngồi vào ghế lái, đạp mạnh chân ga, đốt lốp đem xe quay đầu tại chỗ rồi vọt thẳng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro