Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leon nghi ngờ đối phương mới chỉ miễn cưỡng tu sửa con đường vừa đủ cho máy bay vận tải hạ cánh, khi anh lái chiếc xe jeep quân sự ra khỏi khu vực đường băng, tuyến đường bỗng chốc trở nên gồ ghề, cơn mưa ẩm ướt càng khiến nó trở nên lầy lội và tồi tệ hơn. Anh chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt dấu vết bánh xe trên mặt đất, điều này giúp họ không đến mức đi lạc.

Thân xe rung lắc dữ dội buộc Ada phải bám chặt vào tay vịn vì gần như không giữ được thăng bằng, cô có hơi lo lắng Leon sẽ lái xe lao thẳng vào khe núi do địa hình nhấp nhô. Thầm nghĩ người đặc vụ đại khái còn chưa đến mức lơ đãng đến thế, nhưng rất nhanh cô liền phát hiện nỗi lo lắng của mình rất có thể sẽ trở thành sự thật——khi Leon suýt tông vào một tảng đá nhô ra ở bên phải.

"Có cần tôi đảm nhận việc lái xe không?" Ada quay lại hỏi sau khi liên tục xác nhận không còn kẻ thù nào truy đuổi phía sau, cô không muốn để chiếc xe này đưa bản thân thể nghiệm những trải nghiệm mà người đặc vụ thường gặp phải trong quá khứ. Cô không ngại bọn họ dừng lại một lúc để nghỉ ngơi và lấy lại sức, đương nhiên không phải vì Leon lái xe rất không... ổn định.

"Đừng lo." Anh trả lời khi đột ngột chuyển cần số, nhấn ga và lao xuống con đường dốc nghiêng phía dưới. "Tôi có thể——A!" Chiếc xe đột nhiên phát ra tiếng ầm rất lớn, khiến cả hai chồm người về phía trước do quán tính của việc dừng xe đột ngột, Leon xấu hổ cười ngượng ngùng hai tiếng, "Tôi có thể giải quyết chuyện này." Anh quay tay lái tiếp tục cho xe đi theo lộ trình ban đầu.

"Thật sao, tôi rất lo lắng." Cô nhướn mày quyết định dùng những gì Leon đã từng nói trong quá khứ, ngay cả giọng điệu cũng bắt chước y hệt.

Chẳng bao lâu họ lại rơi vào im lặng, chiếc xe jeep cũng bình ổn hơn trước rất nhiều, Leon luôn biết phải làm thế nào để tự điều chỉnh bản thân và cô rất rõ ràng điểm ấy. Cô liếc nhìn người đặc vụ mặt không chút biểu cảm, sau đó quay đầu đem lực chú ý đặt vào phong cảnh xung quanh, điều này khiến cô nhớ đến trải nghiệm trước đây của mình, cô tất nhiên thích chiếc ca nô hơn xe jeep, vì khi đó quyền điều khiển nằm trong tay cô.

Hòn đảo tư nhân này lớn hơn Leon tưởng tượng rất nhiều, thành thật mà nói, ban đầu anh đã nghĩ nó sẽ đơn giản giống như Tây Ban Nha, hòn đảo, rồi đến sở nghiên cứu, anh thậm chí chỉ cần đi bộ một đoạn là có thể đến được tổng bộ của kẻ thù. Nhưng hiện tại anh phải tìm biện pháp đối phó với con đường rắc rối trước mắt, vẻn vẹn chỉ có vài dấu vết bánh xe trong khu vực chưa hề được khai phá.

Anh không nghe thấy bất kỳ tiếng nổ nào, điều đó có nghĩa là kẻ thù đã xử lý thành công chiếc máy bay chở hàng bị trượt đi. Điều này không phải là một dấu hiệu tốt, anh nghĩ, chiếc máy bay chở hàng đáng lẽ đã có thể giúp bọn họ trì hoãn thêm một thời gian.

Trong khi đang gian nan điều khiển chiếc xe jeep, Leon vụng trộm quay đầu lén liếc nhìn nữ gián điệp, người bên cạnh một tay chống đầu lơ đãng nhìn về phía trước. Anh nhanh chóng quay đi trước khi để đối phương phát giác, anh không muốn Ada lôi khẩu súng bắn dây ra vì chuyện này, giống như lần đó——được rồi, anh hình như quên mất nữ gián điệp lúc này không phải đang đi thi hành nhiệm vụ, mục tiêu hiện tại của họ về cơ bản là giống nhau.

Ada đang ở bên cạnh anh, điều này khiến anh lo lắng về việc mình có thể sẽ mất khống chế và làm tổn thương đối phương một lần nữa, nhưng đồng thời, điều này cũng đem lại cho anh sự an tâm, chuyện này khá mâu thuẫn, nhưng anh không thể không thừa nhận Ada là một trợ thủ đắc lực và là người duy nhất có thể đảm bảo an toàn cho anh, anh không dám chắc một mình mình có thể toàn thân thoát được khỏi hòn đảo này.

Đợi đã, không phải anh mới vừa rồi còn hoài nghi hòn đảo này nghèo nàn đến mức đối phương phải cắt xén nguyên vật liệu sao?

Leon thả chậm tốc độ khi con đường cuối cùng cũng trở nên bằng phẳng, có chút phân tâm suy nghĩ. Khi quang cảnh của khu rừng nguyên sơ dần dần lùi xa, tàn tích đổ nát của những tòa nhà bỏ hoang hiện ra phía trước mặt họ, những tòa nhà bê tông chen chúc dường như quá hiện đại so với lớp bùn đất trước đó. Chúa ơi, tại sao anh không phát hiện ra những thứ này khi còn ở trên máy bay?

"Có lẽ là do anh quá mất tập trung khi trên máy bay."

Sau đó anh nghe được tiếng Ada trả lời, kèm theo âm thanh cười nhạo ngắn ngủi của đối phương, anh mới ý thức được mình đã bộc lộ sự nghi ngờ. Anh thở dài, nghĩ rằng có thể mình đã hơi mất tập trung, nhưng điều này có thể tha thứ, anh lầm bầm trong nội tâm, tính đến kinh nghiệm ở Tây Ban Nha, đây quả thực không phải là lần đầu tiên anh bị người khác khống chế, nhưng trải nghiệm lần đó dễ chịu hơn hiện tại rất nhiều, chí ít thì lần đó anh cũng không giúp đỡ kẻ thù lấy đi virus, thậm chí còn làm bị thương các đồng nghiệp ở DSO và... Ada. Anh vô cùng chán ghét cái cảm giác nhân tính của mình bị xóa bỏ sau khi trở thành một con rối đó.

Cánh cổng sắt đóng kín chặn con đường tiếp theo của họ, Leon đỗ xe ở mép hàng rào được đổ đầy xi măng, rời khỏi xe theo Ada. "Tôi có dự cảm không tốt lắm." Anh thấp giọng nói, quan sát tình hình bên trong khu vực bị chặn lại——nơi này từng là một thị trấn? anh không quá rõ ràng tình huống bên trong cánh cửa sắt.

"Những kiến trúc này khá bình thường đối với một hòn đảo đã từng tập trung vào ngành khai thác mỏ." Ada lơ đễnh đáp lại, cô nhìn chăm chú vào cánh cổng sắt được trang bị camera giám sát cách đó không xa, suy ngẫm phương án lặng lẽ đột nhập. Ngay khi bọn họ đặt chân lên hòn đảo đã bại lộ sự tồn tại, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn để kẻ thù kiểm soát mọi hành động trên đường đi.

"Có vẻ như em biết về hòn đảo này rất rõ trước khi chúng ta đặt chân đến đây." Sau khi lỡ miệng nói Leon mới chợt nhận ra bản thân không nên nói như vậy cho dù Ada có dính lứu vào chuyện này sâu đến mức nào, anh không thể cứ nghi ngờ bất cứ điều gì về cô theo phản xạ——điều này có lẽ được xếp vào một loại bệnh nghề nghiệp, Leon lắc đầu, "Ý tôi là——"

"Vào thời điểm anh nằm trên giường ngáy o o thì đúng vậy." Ada nhướn mày cắt ngang lời giải thích của Leon, người đặc vụ ghé vào lồng ngực cô ngủ trong khi thở nặng nề một cách mệt mỏi, đó là lần đầu tiên cô không đánh thức anh dậy, "Ngoài điều đó ra thì tôi không hề lấy thêm bất kỳ một thông tin nào khác," cô nói tiếp, tiến vài bước về phía Leon và lôi khẩu súng bắn dây ra, "Như cách mà cư dân trên hòn đảo này biến mất không một dấu vết chỉ sau một đêm."

Cô nhìn về phía anh, Leon, người đã có nhiều kinh nghiệm, bước tới và tự giác ôm lấy cô trước khi đối phương kịp đưa ra mệnh lệnh, chỉ ngay sau đó anh mới cảm thấy có chút không được tự nhiên, sâu trong nội tâm anh thầm cầu nguyện rằng mình không hiểu sai ý của cô.

Chuyến bay bất ngờ rồi đến cú hạ cánh chóng vánh khiến anh nhẹ nhàng thở ra.

Khẩu súng bắn dây này thật là một công cụ thuận tiện. Leon nghĩ trong khi buông đối phương ra và lùi lại vài bước, cố gắng lấy lại trọng tâm. Bọn họ rất dễ dàng vượt qua bức tường xi măng và xâm nhập vào bên trong thị trấn. Nếu chỉ có một mình, có lẽ anh sẽ sử dụng chiếc xe jeep như một điểm tựa để leo qua tường, nhưng tốc độ hiển nhiên sẽ không nhanh được bằng súng bắn dây. Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là anh muốn có một khẩu, dù sao thì với vận may của anh, không ai có thể đảm bảo liệu sợi dây thừng có bị đứt trong quá trình bay hay không.

"Thị trấn từng một thời thịnh vượng và những cư dân đột ngột biến mất, có lẽ em biết tôi nghĩ đến điều gì." Leon cúi đầu trầm giọng nói, virus, không hề nghi ngờ, bất kể mục đích ban đầu của đối phương khi thu mua hòn đảo này có là vì tài nguyên khoáng sản, thì nó cũng đã bị biến đổi trở thành địa điểm thử nghiệm virus sau khi mất đi lợi ích kinh tế, "Một địa điểm có sẵn những đối tượng thử nghiệm." Anh quay lại nhìn Ada và gằn từng chữ, đôi tay cầm súng run lên trong một giây vì tức giận, "Tại sao không có bất cứ ai nghi ngờ về điều này?"

"Nếu không phải vì nhiệm vụ, anh cũng sẽ không biết rằng có một ngôi làng ở Tây Ban Nha bị virus ký sinh khống chế." Ada nhún vai, dễ dàng gạt bỏ nghi vấn của Leon, cô vẫn luôn chú ý đến cảm xúc chập trùng của người đặc vụ, anh đang cảm thấy tức giận vì điều mình phát hiện ra, nhưng đồng thời anh cũng che giấu nó khá tốt.

Cơn tức giận đang không ngừng dâng cao của Leon bởi vì không tìm được lối thoát mà tự động xẹp xuống, anh thở dài, điều này là sự thật, nếu anh không phải bị ép lấy một loại phương thức khủng khiếp để tham gia vào chuyện này, thì có lẽ bọn họ đã không biết đến sự hiện diện của virus cho đến khi tình hình trở nên nghiêm trọng hơn. Chúa ơi, hiện giờ anh thậm chí còn không biết có nên cười nhạo vào vận may của mình hay không.

"Đi thôi." Sau một hồi im lặng, Leon khẽ lắc đầu, so với đưa ra giả thiết thì anh nên tập trung hơn vào nhiệm vụ trước mắt. Mục đích ngươi đến đây không chỉ để tìm cách đối phó với virus trong cơ thể, anh tự nhủ, ngươi còn cần phải tiêu diệt chúng và tìm hiểu mối quan hệ giữa chuyện này với nhiệm vụ đã thất bại một tháng trước, thậm chí là cả nhiệm vụ sớm hơn trước đó——anh một lần nữa nhìn thoáng qua Ada, thuyết phục bản thân không nên suy nghĩ quá nhiều.

Ada phát ra một âm mũi xen lẫn giữa tiếng cười cùng tiếng ngâm nga hào hứng, họ có chung một mục đích sau thời gian dài xa cách, điều này khiến cô cảm thấy có chút mới lạ. Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ không còn phải đối mặt với người đặc vụ chính phủ luôn bày ra vẻ mặt ủy khuất và tỏ ra đau khổ nữa, tuy rằng bất cứ lúc nào cô cũng đều có thể không chút do dự đánh vỡ tín nhiệm của anh và rời đi, nhưng sâu bên trong nội tâm cô sẽ không bao giờ có thể tỏ ra bình ổn như dáng vẻ điềm tĩnh bên ngoài.

"Không hề lên kế hoạch đột nhập, quả đúng là phong cách của anh." Cô không có thời gian để chậm rãi liệt kê các kế hoạch A-F, nhưng ít nhất, cô phải đảm bảo họ có thể an toàn sống sót rời khỏi hòn đảo tư nhân, yêu cầu này trong hoàn cảnh bình thường gần như có thể dễ dàng thực hiện mà không cần bất kỳ suy nghĩ nào, nhưng bây giờ cô phải đưa vào tình huống xấu nhất mà virus trong cơ thể Leon có thể gây ra, giả sử không có cách nào giải quyết được thì cô nên làm gì? dứt khoát giết anh thẳng thừng, hay cứ như vậy mang theo anh rời đi——cô sẽ luôn có biện pháp giấu anh bên mình cả đời.

"Hả... điều này có nghĩa là em đã có kế hoạch à?" Leon theo thói quen hỏi thăm, anh dừng bước nhướn mày nhìn nữ gián điệp đang tỏ ra trầm ngâm, anh đương nhiên không biết vừa rồi trong lòng đối phương đã nghĩ đến những gì.

"Trước hết, chúng ta cần tránh đi theo con đường mà bọn chúng lựa chọn để vận chuyển hàng hóa, anh sẽ không bao giờ thích cảm giác bị kẻ thù của mình chặn đường đâu." Cô vừa giải thích vừa nhanh chóng đi về một phương hướng khác khiến người đặc vụ choáng váng, anh có chút bất đắc dĩ bước nhanh đuổi theo, "Chưa kể đến những nơi đã từng trải qua thí nghiệm sẽ thường để lại 'quà lưu niệm'."

"Tôi lại cảm thấy bọn chúng khá ngoan ngoãn, ngoại trừ việc chúng không có suy nghĩ cùng lý trí." Leon nhìn chằm chằm vào những người bị nhiễm lang thang không mục đích cách đó không xa, thấp giọng đồng ý với kiến nghị của nữ gián điệp. Ada không thích xung đột chính diện, vậy thì lén lút cũng là một lựa chọn không tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro