Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Ada đã tiến hành một cuộc điều tra đơn giản nhưng họ vẫn mất khá nhiều thời gian để tìm ra con đường chính xác. Di chuyển trong khi phải tìm cách tránh né những người bị nhiễm không hề dễ dàng, vào thời điểm Leon dùng dao đâm vào đầu những người này, anh rất nhanh phát hiện người bị nhiễm ở đây có hơi khác so với những người mà anh đã từng đụng độ trong quá khứ.

"Có vẻ như virus đã biến đổi hầu hết các mô bên trong cơ thể họ thành huyết tương." Leon nói sau khi ngồi xổm xuống kiểm tra cẩn thận, anh thậm chí không thể tưởng tượng những người này đã phải cảm thấy tuyệt vọng đến mức nào, khi virus ăn mòn tư duy và nhân cách của họ, dùng phương thức đau đớn nhất bòn rút sự sống cuối cùng ra khỏi cơ thể họ——nhưng anh nghĩ những người này hiện giờ có lẽ đã không còn cảm nhận được nỗi đau nữa.

"Đây có lẽ là nhược điểm ban đầu của virus." Ada khoanh tay đứng cách đó không xa, cô không rõ trước đây người đặc vụ dùng phương thức như thế nào để tiếp nhận mệnh lệnh, nhưng thật may mắn khi loại virus trong cơ thể anh không phải là sản phẩm kém chất lượng mà những người này đã phải gánh chịu, "Đó là lý do tại sao bọn chúng không ngừng tiến hành nghiên cứu và đổi mới, dù sao thứ bọn chúng cần là những con rối có thể điều khiển trông giống như người bình thường, rất rõ ràng thứ này đã không đạt đủ tiêu chuẩn." Cô bĩu môi.

"Được rồi, xem ra vận may của tôi vẫn không tệ?" Leon đứng dậy lắc đầu, tự giễu cợt chính mình, anh không dám nghĩ đến kết cục cuối cùng mà bản thân phải đón nhận sẽ là bộ dạng giống thế này một khi không còn chút ý thức nào, "Đi thôi." Anh nói trong khi bước về phía Ada.

Anh dám đánh cược những người bị nhiễm bên trong thị trấn này chắc chắn đã nhận được một mệnh lệnh nào đó, khi họ từ ban đầu giống như những con robot đang chờ đợi đột nhiên sáng mắt lên và bắt đầu di chuyển không mục đích. Có lẽ bọn chúng đã nhận được lệnh tìm kiếm hai người họ, Leon nghĩ, anh quay lại nhìn Ada, tựa như muốn dò hỏi kế hoạch của đối phương.

"Chúng ta cần phải đến được viện điều dưỡng đó trước khi bị phát hiện." Ada nói sau lưng anh, một hay hai người bị nhiễm không phải là vấn đề, họ có thể xử lý chúng trước khi đối phương phát ra bất kỳ tín hiệu nào tới đồng bọn. "Cách chúng hoạt động giống như một quần thể.", cô nhíu mày, ra tay đồng thời cùng Leon, giải quyết hai kẻ chặn đầu bên kia con hẻm. "Cuộc tìm kiếm quy mô này sẽ không kết thúc nếu chúng ta không tìm được kẻ đã đưa ra mệnh lệnh."

Đánh giá số lượng cư dân trong thị trấn, tiếp tục khiêu khích chúng không phải là một lựa chọn sáng suốt, cô thầm nghĩ, nắm lấy cánh tay Leon trước khi anh bước ra ngoài đường lớn, kéo anh lách mình tiến vào tòa nhà bên cạnh. Một nhóm hơn chục người bị nhiễm khập khiễng đi qua họ, cả hai cùng biết ơn vì tầm nhìn kém của bọn chúng, không hề nghi ngờ đây chắc chắn là một bất lợi lớn của chúng khi phải đối mặt với kẻ thù là con người.

Khi tất cả những người bị nhiễm tràn ra ngoài và lang thang khắp thị trấn một cách máy móc, việc tiến về phía trước trở nên vô cùng khó khăn. Họ thực sự nên lái chiếc xe đó vào, ít nhất nếu đạt đủ tốc độ, họ có thể hạ gục những người bị nhiễm và dùng bạo lực để dọn đường. Ada có chút hối hận vì lựa chọn của mình, cô đẩy Leon ra hiệu cho anh đi lên cầu thang, các tòa nhà trong thị trấn được bố trí khá dày đặc, có lẽ bọn họ có thể lợi dụng điều này.

Đúng như cô đã nghĩ, những người nhiễm bệnh sẽ không thực sự lần lượt kiểm tra bên trong các tòa nhà, ngoại trừ một số người bị nhiễm lảng vảng trên mái nhà, họ không gặp phải bất luận kẻ thù nào khác trên đường đi. Chưa kể đến mùi máu và mùi thối rữa tràn ngập khắp xung quanh, đó sẽ là một vỏ bọc tốt cho họ.

"Tôi thực sự nên tìm một sợi dây để đem anh buộc vào người." Ada nói đùa sau khi sử dụng súng bắn dây bay đến sân thượng tòa nhà đối diện, nhìn Leon loạng choạng suýt ngã vì bước đi không vững, mang theo người đặc vụ nặng hơn cô bay không phải là điều dễ dàng, cô thực sự nên chăm sóc cho khẩu súng bắn dây của mình sau khi chuyện này kết thúc.

"Nhớ buộc chặt nhé." Leon khô khan đáp lại, họ tránh được phần lớn những người bị nhiễm mà không mất viên đạn nào, nhưng Leon cho rằng bản thân sẽ không bao giờ thích lối tắt này, "Có vẻ như chúng ta vẫn còn phải tiếp tục đi lên đúng không?"

Viện điều dưỡng nằm ở rìa vách đá phía trên đỉnh núi, chỉ có một con đường lái xe duy nhất, dùng súng bắn dây sẽ không thể tới được. Leon bước về phía trước, đứng trên mép mái nhà nhìn xuống——con đường hẹp chỉ cho phép một chiếc xe đi qua, một vài người nhiễm bệnh đang nôn ra máu, một chiếc xe jeep quân sự đậu cách lối vào không xa, đèn xe sáng lên cho phép anh nhìn rõ một số kẻ địch được trang bị súng máy.

"Chúng ta cần chiếc xe đó." Leon nói sau vài phút, nhìn Ada như muốn hỏi ý kiến của cô.

"Việc đó không dễ đâu." Cô quét người đặc vụ, phải biết họ không chỉ phải đối mặt với đám lính đánh thuê được trang bị súng canh giác bên chiếc xe, mà còn cả những người nhiễm bệnh nhìn họ như con mồi, nếu không đủ cẩn thận, tiếng súng của kẻ địch có thể dễ dàng khiến họ gặp rắc rối lớn.

"Phải thử mới biết được." Âm thanh 'lạch cạch' của khẩu súng lục vang lên khi Leon nhanh nhẹn lên đạn. Anh đi thẳng qua chỗ Ada đang đứng, bước qua người cô đến cánh cửa sắt trên sân thượng rồi dùng một cước đá văng nó. Những người nhiễm bệnh lang thang trong hành lang tiến tới theo âm thanh đều bị Leon đánh ngã xuống đất sau vài phát súng.

"Nếu anh kiên trì với ý tưởng đó đến vậy, đẹp trai." Ada nhướn mày, điều này hoàn toàn không hề giống với cách làm thường ngày của cô chút nào, không nói đến quyết định mạo hiểm đi đến hòn đảo tư nhân này mà không phải vì tiếp nhận bất kỳ nhiệm vụ công việc nào, vốn dĩ đó cũng không phải là sự lựa chọn mà cô sẽ làm.

Chà, cô chỉ có thể chấp nhận với kết luận rằng thói quen của mình sẽ luôn thay đổi khi gặp được Leon.

Cô bám theo đối phương, cố gắng hết sức giúp anh lặng lẽ giải quyết đối thủ ngay giây tiếp theo người đặc vụ ra tay, đáng tiếc tốc độ của bọn họ vẫn có chút chậm, sau khi phát hiện ba người bạn đồng hành ngã xuống, hai người còn lại không chút do dự nổ súng buộc Ada và Leon phải trốn ra phía sau chiếc xe.

"Trong dự liệu." Ada hừ lạnh, cô nghiêng người ra ngoài nhìn những người nhiễm bệnh ở phía xa, không ngoài dự đoán khi thấy bọn chúng dần tập kết và bắt đầu di chuyển về hướng chiếc xe.

"Lên xe." Leon một bên mở cửa ghế hành khách một bên hướng Ada thấp giọng nói, tiếp tục trốn ở đây cho đến khi bị bao vây bởi những người bị nhiễm không phải là một quyết định sáng suốt, anh nghĩ, đẩy nữ gián điệp vẫn còn đang do dự, rồi đi vòng ra phía trước thoát khỏi sự che chắn của chiếc xe. Anh bắn vài phát rồi mau chóng lăn người về phía trước để tránh bị trúng đạn, ra hiệu cho Ada, nữ gián điệp đã ngồi vào ghế lái nhanh chóng khởi động xe.

Chiếc xe đang di động trở thành mục tiêu mới của kẻ địch, Ada nhanh chóng lùi lại để lấy không gian, bẻ tay lái quay đầu xe hết cỡ. Leon tận dụng cơ hội này để bắn gục kẻ địch gần mình nhất, giây tiếp theo anh nhảy lên cánh cửa đang mở của ghế lái phụ khi chiếc xe chạy qua trước mặt. Sau khi chui vào xe và đóng chặt cửa, anh thuận tiện rút hai quả lựu đạn ném ra bên ngoài như một món quà chia tay.

Ngọn lửa thắp sáng cả một vùng trời đêm, cuốn theo dòng người nhiễm bệnh đang lao tới vào đúng thời điểm mà Leon đã đặc biệt tính toán, điều này có thể trì hoãn một khoảng thời gian, đủ lâu để họ thoát khỏi khu vực của những người bị nhiễm. Anh nghĩ trong khi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh đưa tay lên lau phần vai bị đạn bắn sượt qua, cau mày nhìn vết máu dính vào đầu ngón tay ở chỗ mình vừa chạm vào.

"Anh không sao chứ?" Ada tranh thủ nhìn sang bên cạnh và tình cờ trông thấy vết máu trên tay người đặc vụ.

"Chỉ là vài vết xước thôi." Anh bình tĩnh trả lời, nhắm mắt lại chờ đợi cảm giác tê dại dần giảm bớt. Ada nhướn mày đầy thắc mắc nhưng cũng không nói thêm gì. Khi tiếng súng cùng tiếng gầm rú của những người nhiễm bệnh biến mất, chỉ còn lại âm thanh vận hành máy móc của động cơ, trong xe lại trở nên yên tĩnh.

Leon lấy điện thoại di động ra nhìn, có lẽ bọn họ sẽ không thể sơ tán khỏi hòn đảo trước bình minh, anh nghĩ, ngón tay ngập ngừng đặt trên màn hình, tự hỏi liệu mình có nên nhờ Hunnigan hỗ trợ hay không......cung cấp một chiếc trực thăng có thể giúp họ sơ tán khỏi hòn đảo, hay là ca nô.

Giây tiếp theo Ada phanh gấp, khiến Leon nghiêng người về phía trước do quán tính, điện thoại trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Anh quay đầu dò hỏi nhìn nữ gián điệp, thuận tay đem điện thoại cất lại vào túi. Anh không đợi câu trả lời từ Ada, mà thay vào đó quay đầu nhìn về phía trước, đập vào mắt là bức tường gạch của viện điều dưỡng cùng cánh cửa sắt với thiết kế cầu kỳ.

Anh đi theo Ada mở cửa bước xuống xe, có lẽ nhóm lính đánh thuê mà bọn họ vừa mới xử lý đã hành động quá vội vàng cho nên cánh cửa sắt vốn lý phải ngăn cản họ nay thậm chí còn chưa được đóng kín. Leon cầm súng thận trọng tiến lên trước, không quên bật chiếc đèn pin thu nhỏ kẹp trên tai. Không giống với thị trấn có những ngọn đèn đường nằm rải rác, thỉnh thoảng chớp nháy vì kết nối kém——chỉ có bóng tối bao trùm toàn bộ khu điều dưỡng. Khi ánh sáng từ đèn pin bật lên, Leon rốt cục có thể nhìn rõ đám cỏ dại mọc dài vì lâu ngày không được cắt tỉa cùng rêu xanh bám đầy trên những viên gạch.

Ada quay đầu ra hiệu cho người đặc vụ vẫn đang quan sát xung quanh, làm thủ thế để anh đi theo cô, cả hai chậm chạp mở cánh cửa sắt bước vào. Dấu vết bánh xe kết thúc ở đây, mơ hồ có thể trông thấy vết tích tháo dỡ hàng, điểm cuối biến mất tất nhiên là cánh cửa của viện điều dưỡng.

"Đây không phải là dấu vết mới lưu lại gần đây." Leon thấp giọng thì thầm khi đi đến bên cạnh cô, anh thận trọng vừa đi vừa cảnh giác, sợ sẽ bỏ sót kẻ địch ẩn núp trong bóng tối. "Có vẻ như bọn chúng đã tu sửa lại nơi này cho mục đích nghiên cứu, các thiết bị mới được vận chuyển đến gần đây."

"Nếu không phải anh vô tình trở thành đối tượng thí nghiệm xui xẻo, có lẽ bọn chúng đã có thể cất giấu bí mật nhỏ về hòn đảo tư nhân này lâu hơn." Ada phân ra chút lực chú ý cho người đặc vụ đang làu bàu, lơ đãng đáp lại. Cô chú ý đến camera ẩn phía trên cánh cửa, vội vàng đưa tay vỗ nhẹ Leon ra hiệu anh nên đổi lối vào. "Nhưng bí mật này sẽ không giữ được lâu." Ada dừng lại khi cô định vòng ra phía sau viện điều dưỡng để kiểm tra lối vào khẩn cấp, rồi tiếp tục trước đôi mắt bối rối của Leon, "Những người sẽ không bỏ qua dù tôi có thất bại trong nhiệm vụ, tài liệu cùng thông tin liên quan đến virus có lẽ đã sớm nằm trong tay chủ cũ của tôi từ lâu rồi."

"Phải rồi——" Leon khẽ nhún vai trước giả định đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro