Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đứng im lặng trong thang máy đi xuống, Leon cúi đầu, ánh mắt đảo quanh như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó quay đầu giả bộ như vô tình liếc nhìn nữ gián điệp bên cạnh, người sau đang khéo léo nạp từng viên đạn vào khẩu shotgun, anh sửng sốt trong giây lát, đột nhiên cảm thấy những ngón tay thon dài của đối phương vô cùng tao nhã và nguy hiểm khi thực hiện động tác này.

Suy nghĩ của anh nhanh chóng bị gián đoạn bởi lời nhắc báo hiệu thang máy đã đến nơi, anh phản ứng trong tích tắc, lao người về phía trước áp Ada vào một bên thang máy, đồng thời ném một quả lựu đạn choáng qua khe cửa bên ngoài. Hành động nhanh chóng giúp họ tránh thoát hỏa lực đã sớm được đối phương chuẩn bị, thuận lợi nắm chắc cơ hội phản công.

"Anh nên sớm nói cho tôi biết anh mang theo nhiều đồ chơi như vậy." Sau khi bẻ gãy cổ tên lính đánh thuê cuối cùng, Ada nhướn mày nhìn người đặc vụ đồng dạng giải quyết xong một tên khác, lựu đạn, bom choáng, dưới tình huống khẩn cấp cô ngược lại rất muốn biết trong túi đối phương đến tột cùng còn cất giấu những thứ gì.

"Vừa rồi là toàn bộ." Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Ada, Leon giơ tay biểu thị trên người mình không còn hàng tồn kho nữa, anh chỉ thuận tay cầm theo những thứ không dùng đến mà anh để lại trong căn hộ. "Không ngờ tới phải không?" Trong giọng nói của anh pha chút ý cười đã lâu không thấy, hiển nhiên anh rất hài lòng đối với quyết định của mình.

Độ cong nơi khóe miệng nhanh chóng biến mất, anh nắm chặt khẩu súng trường bắt đầu quan sát kỹ bốn phía xung quanh. Tình huống ở nơi này hoàn toàn khác với viện điều dưỡng phía trên, anh nghĩ, tắt chiếc đèn pin thu nhỏ không còn cần thiết nữa và bắt đầu thu thập thông tin xung quanh, gạch lát sàn sạch sẽ không tì vết, cây cảnh, ghế sofa, Chúa ơi, thứ đó chắc chắn là máy pha cà phê.

"Bọn chúng ngược lại tốn không ít công sức để kiến tạo lại nơi này." Leon trầm giọng nói, anh liếc nhìn Ada, trông thấy cô đi về phía sau quầy lễ tân và lấy thứ gì đó ra khỏi túi trong khi anh vẫn đang tập trung vào chiếc máy pha cà phê. Ada lấy ra một chiếc thẻ nhớ và nhét nó vào rãnh của máy tính, cô bắt đầu gõ bàn phím và nhanh chóng tìm được thông tin mình cần.

"Có vẻ như chúng ta phải đi lên cầu thang phía bên này trước, sau đó chuyển sang thang máy." Cô nói khi nghiên cứu qua tình huống bên trong viện nghiên cứu, đợi thêm vài phút rồi rút thẻ nhớ ra, đối phương có lẽ không thể ngờ rằng sẽ có người trực tiếp xâm nhập, dùng tốc độ mau chóng lấy đi thông tin mà gần như không gặp phải bất kỳ cản trở nào như vậy.

Leon điều chỉnh tư thế cảnh giác một chút và gật đầu với Ada. Anh đi vòng qua những chiếc ghế dài trông có vẻ thoải mái và hướng đến cầu thang phía sau nó. "Em đã xác định chắc chắn đích đến nằm ở đâu phải không?" Anh không yên lòng hỏi, bất kỳ con đường sai lầm nào bên trong một môi trường xa lạ đều có thể dẫn đến nguy cơ bọn họ gặp phải nguy hiểm, anh đã từng phạm sai lầm khi bị buộc phải đối phó với con BOW khổng lồ, nếu bọn chúng tồn tại trong tòa nhà thí nghiệm này......

"Anh căng thẳng quá đấy, đẹp trai." Ada lắc đầu, được rồi, cô dù sao cũng đã quen với cách hành xử cẩn trọng của Leon. "Mặc dù máy tính của bọn chúng không cài đặt quá nhiều biện pháp bảo vệ, nhưng tôi cam đoan chúng ta sẽ không lạc đường." Các biện pháp bảo vệ yếu ớt có lẽ là điểm đáng ngờ duy nhất khiến cô cảm thấy nghi hoặc về nơi này.

Rất nhanh bọn họ liền không có cách nào đem lực chú ý đặt ở việc này, âm thanh bước chân từ xa truyền đến đặc biệt rõ ràng trong hành lang yên tĩnh. Leon và Ada nhìn nhau nhanh chóng trong một giây rồi trốn vào góc khuất hai bên với sự ăn ý hoàn hảo. Thêm nhiều kẻ thù hơn, anh nghĩ, điều này sớm nằm trong dự tính của họ.

Anh hít một hơi thật sâu, quyết định nổ súng trước kẻ địch. Tiếng súng theo đó đồng loạt nổ ra ngay khi Leon bóp cò giải quyết một tên lính đánh thuê, anh không thể không tập trung toàn bộ tinh thần để tránh cho bị đạn bắn trúng. Đấu súng trong một hành lang hẹp đúng là một cơn ác mộng, anh thầm than thở khi không cẩn thận bị một viên đạn sượt qua làm trầy da, anh có chút khó khăn chống lại hỏa lực áp chế của đối phương, nhưng điều này sẽ không còn là vấn đề trong vài phút tới, bởi sự hỗ trợ của Ada vượt xa hơn nhiều so với mong đợi của anh.

Sự kết hợp của hai người giống như một lực lượng vũ trang nhỏ, gần như trong nháy mắt đem tình thế xoay chuyển, dần dần bức lui đối thủ mà không cho chúng bất kỳ cơ hội đánh trả nào. Leon không ngừng cảm nhận được tác động vật lý khi những viên đạn bắn trúng kẻ địch, anh nhanh chóng phát hiện sự bất thường khi quan sát lượng máu lớn đổ ra từ những tên lính đánh thuê ngã xuống, có lẽ tất cả bọn hắn đều là đối tượng thí nghiệm bị điều khiển. Bọn hắn chắc hẳn không ngờ bản thân sẽ phải đón nhận kết cục như vậy khi tiếp nhận phần công việc này, Leon thở dài, anh quay người cùng lúc với Ada, chĩa súng vào tên cuối cùng và bóp cò.

Một người một phát súng, đây có lẽ là ưu thế của khẩu shotgun trong tay Ada, Leon chớp mắt nhìn, không thể phủ nhận rằng trông cô cực kỳ gợi cảm khi nghiêm túc đánh bại những kẻ thù đó với khuôn mặt vô cảm. Nữ gián điệp bước tới trước mặt anh trong giây tiếp theo và nghiêng đầu về phía anh như muốn hỏi thăm, tỏ ra nghi hoặc trước sự ngẩn người của anh.

Leon hạ mắt, nhanh chóng đuổi theo cô, rồi dừng lại khi đi ngang qua thi thể của kẻ địch, anh tốn chút thời gian tìm được hai quả lựu đạn. Anh thầm thấy may mắn khi bọn họ đã giải quyết xong trước chúng kịp có cơ hội ném ra thứ này, sẽ không có cách nào để anh tìm được biện pháp tránh thoát khỏi chúng trong một không gian hạn chế.

"Anh cho rằng kết cấu ở đây đủ kiên cố sao?" Nữ gián điệp dõi theo hành động của Leon nhịn không được mở miệng giễu cợt, nhưng so với trào phúng thì nó giống như một lời trêu chọc hơn, "Anh chàng đẹp trai, tôi không muốn bị chôn dưới lòng đất." Cô nở một nụ cười đủ để khiến đối phương run rẩy trong khi nói tiếp.

"Sẽ không có vấn đề gì đâu..?" Leon trả lời một cách không chắc chắn, anh liên tục kiểm tra quả lựu đạn trong tay, biểu hiện như muốn từ bỏ nhưng rốt cuộc lại không nỡ. "Tôi nghĩ vậy." Anh mỉm cười nửa đùa với Ada, cuối cùng quyết định giữ lại chúng.

Bọn họ đi dọc theo hành lang tiến về phía trước, trong khoảng thời gian này, Leon đã do dự vô số lần liệu anh có nên kiểm tra từng cánh cửa có khe cắm thẻ để tránh bỏ sót thứ gì đó hay không, họ có thể lấy thêm bằng chứng hoặc thông tin về virus, dù có tìm được gì chăng nữa thì nó cũng vô cùng quan trọng đối với họ vào lúc này.

Nhưng Ada dễ dàng ngăn trở hành động mà anh sắp thực hiện, nữ gián điệp hiển nhiên cho rằng điều đó thật vô nghĩa và lãng phí thời gian, cô thậm chí còn chế giễu rằng đây là một loại 'bệnh' chung của các đặc vụ, bọn họ luôn thích tìm kiếm khắp nơi để chắc chắn mình không bỏ lỡ bất cứ điều gì, rất rõ ràng thứ họ cần tìm bây giờ là phương pháp để giải quyết virus mà thôi.

Dưới tình huống không có thêm kẻ thù nào xuất hiện ngăn cản, họ nhanh chóng đến được thang máy bên trong, phương thức mã hóa tương tự với những cánh cửa trước đó khiến Leon thầm biết ơn Ada vì đã tìm ra thẻ từ. Leon rất ngạc nhiên trước lực lượng phòng thủ bên trong viện nghiên cứu, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ phải nỗ lực nhiều hơn mới có thể đột nhập được vào bên trong, tựa như những trắc trở mà anh từng gặp phải trong quá khứ——vũ khí sinh học khổng lồ, người nhiễm bệnh, hay càng nhiều lính đánh thuê được trang bị vũ khí.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, thứ bọn họ nhìn thấy là một khung cảnh hoàn toàn khác với cảnh tượng ở tầng dưới. Trong môi trường u ám, chỉ có ánh sáng lập lòe từ thứ chất lỏng màu xanh huỳnh quang lưu động trong các đường ống trong suốt. Tiếng máy móc vận hành tràn ngập bốn phía xung quanh họ, âm thanh quen thuộc tựa như đã từng nghe thấy rất nhiều lần cơ hồ khiến Leon dựng tóc gáy, anh theo thói quen tiến lên một bước che trước Ada, cố gắng giảm thiểu tiếng bước chân của mình hết mức có thể.

Anh cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình nhưng nó vẫn như trước quá nặng nề. Theo bước chân họ tới gần, những đối tượng thí nghiệm ngâm trong bể nước cũng theo đó lần lượt xuất hiện trước mặt họ. Anh áp sát tới gần nhìn chăm chú vào cơ thể con người toàn thân cắm đầy ống dẫn, đột nhiên không biết cảm giác khi trở thành đối tượng thí nghiệm bị trói trên giường trong viện điều dưỡng tồi tệ, hay trở thành như trước mắt tồi tệ hơn——hay cả hai đều tệ như nhau?

"Này, đẹp trai." Nữ gián điệp dành sự tập trung vào các thiết bị máy tính đột nhiên kêu một tiếng, khiến người đặc vụ đang chìm trong suy nghĩ bỗng chốc tỉnh táo lại. Anh tiến tới chỗ đối phương, quan sát thông tin lần lượt xuất hiện trên màn hình, cả hai bất chợt khựng lại khi phát hiện một trong những thư mục được dán nhãn tên của anh.

Anh theo phản xạ đưa tay ra, muốn click vào để xem chi tiết nội dung bên trong nhưng nhanh chóng bị Ada ngăn lại. Anh có thể có chút tức giận nhìn về phía đối phương, nhưng người sau vẫn như trước kiên định nắm chặt cổ tay phải của anh. "Không phải bây giờ, Leon." Ada nhẹ giọng nói, với một âm điệu mang theo sự trấn an, cô đương nhiên rất tò mò nội dung bên trong thư mục, nhưng đó tuyệt đối không phải là thứ mà người đặc vụ có thể kiểm tra vào lúc này. Dù trông anh có vẻ ổn định, nhưng thông qua việc trao đổi cô phần nào đã nắm được trải nghiệm của đối phương——rất rõ ràng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.

Leon không rõ ràng cùng cô giằng co một hồi, cuối cùng thả lỏng cơ bắp căng thẳng trước sự kiên trì của cô. "Được rồi." Anh chấp nhận nhượng bộ, bình tĩnh lại, đặc vụ. Anh hít một hơi thật sâu thầm nhủ trong lòng rằng bọn họ bây giờ có mục đích quan trọng hơn, cho dù anh có tìm hiểu được những gì đối phương đã làm thì nó cũng đã xảy ra rồi.

"Leon S. Kennedy?" Một giọng nam xa lạ đột ngột cất lên khiến người đặc vụ toàn thân chấn động, Ada sửng sốt quay đầu lại chĩa súng vào nguồn phát ra âm thanh. Là một nhà nghiên cứu, cô xác nhận sau khi nhìn rõ đối phương, nghiên cứu viên xuất hiện tại địa điểm nghiên cứu virus không phải điều gì quá bất ngờ. Cô âm thầm quan sát hắn trong khi tiếp tục nhìn về phía sau, dường như có nhiều hơn một nhà nghiên cứu——

Trong nháy mắt khi suy nghĩ của cô còn chưa kịp kết thúc thì người đặc vụ đã xông tới, điều này có phần bốc đồng, cô nghĩ khi định lao tới theo anh, nhưng mọi thứ diễn ra sau đó rất nhanh xáo trộn toàn bộ hành động của cô. Cô trông thấy anh rút ra con dao quân sự trực tiếp vạch một đường qua cổ nghiên cứu viên gần nhất, không cho anh ta bất kỳ cơ hội kêu lên tiếng nào. Sau đó anh vung chân đá về một hướng, khiến một tên xui xẻo khác kêu lên đau đớn, tiếp đó dùng khuỷu tay đánh mạnh vào lồng ngực đối phương không thương tiếc, sử dụng lực đạo có thể đánh vỡ đầu zombie đủ để khiến người đàn ông gãy vài cái xương sườn. Anh nhấc người cuối cùng vẫn còn đang sững sờ lên, hung hăng quăng anh ta vào màn hình bên cạnh Ada.

"Leon!" Cô hét lên đầy đe dọa, người trước mắt cực kỳ bất thường. Đặc vụ bước tới như muốn giáng đòn cuối cùng vào nhà nghiên cứu, khiến cô cau mày trong khi nhanh chóng đưa ra quyết định phải ngăn cản anh ta.

Tay phải của người đặc vụ cầm con dao lao thẳng vào cô không chút do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro