Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ada tận dụng biên giới chiếc máy làm điểm tựa, nhanh chóng xoay người tránh thoát lưỡi dao của Leon, con dao găm mất đi mục tiêu hung hăng cắm thẳng vào bảng điểu khiển, điện quang bắn ra bốn phía. Cô căn bản không có cơ hội để thở dốc, giây tiếp theo đã phải giơ cả hai tay lên, lợi dụng thân súng chặn đòn công kích tiếp theo của đặc vụ.

Lưỡi dao xẹt ngang thân súng, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai, Ada phân tâm nhìn thoáng qua màn hình để xác nhận chiếc máy không gặp phải sự cố do cú đâm vừa rồi của Leon, sau đó dưới áp lực của đối phương không thể không lùi lại về phía sau nửa bước. Cô thực sự không thích tình trạng bế tắc này, Ada nghĩ, cô cảm thấy đôi vai mình vì sự giằng co này mà không ngừng run lên phát ra kháng nghị. Dĩ nhiên rồi, cho dù bản thân không bị thương thì cô vẫn không thể đánh bại được người đặc vụ về mặt sức mạnh.

Bàn tay còn lại của Leon cử động, khiến Ada đang vô cùng tập trung trước động tác của anh, đột nhiên thả lỏng sức lực và lùi về phía sau một bước, tránh thoát cú đấm hung hãn đến từ đối phương. Cô giơ súng lên uy hiếp, nhưng điều đó dường như không hề khiến người trước mắt e ngại, Leon vẫn tấn công cô không chút do dự ngay cả khi bị chĩa súng——tất nhiên là cô không thể bóp cò, Ada cau mày, đây cũng là phần rắc rối nhất khi trở thành kẻ thù của Leon.

Anh ta lại lần nữa bị virus kiểm soát? Ada một bên nghĩ một bên tránh né đòn tấn công của đối phương, thế nhưng nhìn qua không quá giống, cô ngả người về phía sau để tránh con dao đâm vào cổ mình, thuận thế thực hiện động tác lộn ngược ra sau đồng thời đá vào cổ tay của anh, cô nghe thấy âm thanh vang lên khi con dao rơi xuống sàn, cơn đau nhức từ cổ tay đã khiến lực nắm của đặc vụ buông lỏng.

Tình huống bất ngờ khiến người đặc vụ sửng sốt trong giây lát, anh ta không ngờ đối phương có thể đánh bay vũ khí của mình, nhưng điều này vẫn không đem lại cho cô lợi thế quá lớn. Anh một lần nữa lao tới khi Ada còn chưa kịp đứng vững, dùng hai tay siết chặt hai cánh tay cô như kìm sắt, đối phương cam chịu đón nhận những đòn đầu gối phản kháng đến từ nữ gián điệp, vươn tay đem cô ném qua vai.

Lưng của Ada đập mạnh vào dàn máy một cách nặng nề, giây phút đó cô cảm tưởng như tai mình có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ chính cơ thể. Cô hít một hơi thật sâu để chịu đựng cơn đau nhói do vết thương cũ gây ra, sau đó thả khẩu shotgun trong tay xuống để lấy khẩu súng bắn dây ra, giơ tay nhắm về phía đối phương bóp cò, sợi dây bắn ngang qua Leon, điều này khiến người đặc vụ nghi hoặc hơi quay đầu liếc nhìn thoáng qua sợi dây, nhưng rất nhanh không còn bận tâm đến việc nhìn lại.

Cô bất ngờ bật người dậy và bay về phía Leon, tốc độ do súng bắn dây mang lại khiến đối phương không có thời gian để đưa ra phản ứng. Cô cưỡng ép dừng lại bên người đặc vụ, giơ chân lên và đá liên tiếp vào Leon, buộc anh phải dùng cả hai tay chống đỡ, ngay khi Leon bỏ tay xuống và chuẩn bị điều chỉnh lại tư thế phản kích, cô trong nháy mắt lượn một vòng quanh anh, cô giơ tay lên cao hơn một chút, sợi dây thừng cũng theo đó mà siết chặt lấy cổ đối phương.

Leon giơ tay nắm lấy sợi dây khiến anh hạn chế hô hấp và cố gắng xé nó ra, trong khi Ada đi đến phía sau lưng người đặc vụ, đá vào phía sau đầu gối khiến anh mất đi cân bằng và khuỵu chân xuống đất. Ada giẫm lên mắt cá chân đối phương trong khi siết chặt sợi dây trong tay.

"A......Ada......" Hai hoặc ba phút sau, khi Ada cảm thấy sức lực vùng vẫy của đối phương dần dần yếu đi, cô nghe thấy âm thanh thều thào của anh, âm thanh tưởng chừng như sắp sửa bị sợi dây bóp nghẹt, được đối phương cố gắng hết sức để vắt ra từ sâu trong cổ họng. Điều này khiến nữ gián điệp đang nghĩ cách đánh thức đối phương đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô thả lỏng một chút sức lực nhưng vẫn không dám buông tay.

"Anh hoàn toàn tỉnh táo rồi phải không, đẹp trai?" Cô có chút bất an hỏi, lạy Chúa, cô không muốn phải cố gắng trấn áp một đặc vụ mất đi lý trí thêm lần nào nữa.

"Có lẽ vậy?" Im lặng hồi lâu, cô nghe thấy câu trả lời của Leon, đối phương ho vài tiếng để giảm bớt cơn đau do cổ họng bị dây thừng siết chặt, sau đó người đặc vụ nở một nụ cười gượng gạo xen lẫn tự ti, dưới tình huống hít thở khó khăn nói ra vài tiếng có chút ngắt quãng, "Tôi......xin lỗi......"

Ada ngay lập tức thả lỏng tay và sợi dây được rút về. Leon cúi xuống ho khan không ngừng khi lá phổi bất ngờ tiếp nhận một lượng lớn không khí tràn vào, quá trình nhanh chóng khiến cơn đau rát bùng lên, anh chống người lên một cách khó khăn, cố gắng di chuyển từng chút đến bên chiếc máy có thể hỗ trợ nâng nỡ trọng lượng cơ thể, rồi vẫy tay về phía Ada, "Không có gì, tôi nghĩ mình cần một chút......thời gian......" Anh hơi nghiêng đầu, tóc mái che khuất biểu cảm của anh, "Vui lòng——" Anh trầm giọng nói, thanh âm khàn khàn.

Ngay cả sau khi đã tỉnh táo trở lại, Leon vẫn có thể cảm thấy cơ thể mình không ngừng run rẩy. Anh ngẩng đầu nhìn về phía những nghiên cứu viên bị mình đánh ngã, dạ dày chợt quặn lên. Tâm trí anh trong nháy mắt đó trở nên trống rỗng ngay khi nghe thấy âm thanh đối phương gọi tên mình, ký ức về khoảng thời gian từng trải qua kia điên cuồng dâng lên trong đầu anh, chúng ập đến từ mọi hướng vây chặt không cho anh lối thoát.

Anh ngồi trên chiếc ghế được thiết kế đặc biệt, tay chân bị khóa chặt trong vòng sắt. Cơ thể gắn đầy những ống nối tới các thiết bị khác nhau, mệnh lệnh trong đầu khiến anh không thể phản kháng, anh nghe thấy âm thanh thảo luận của các nhà nghiên cứu, ánh mắt bọn hắn nhìn anh như thể đang nhìn một con chuột bạch bị nhốt trong lồng. Mỗi một lần bọn hắn bắt đầu tiến hành kiểm tra, là càng nhiều cơn đau ập đến với anh. Anh được lệnh phải tiếp nhận chúng, mặc cho toàn thân run rẩy dữ dội, mặc cho bản thân phát ra từng tiếng kêu rên thống khổ, nhưng tất cả những gì bọn hắn quan tâm chỉ là âm thầm tiếp tục khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Anh tưởng rằng những cơn đau đó đã từng đánh thức anh khỏi sự kiểm soát của virus trong chốc lát, nhưng những gì anh nhận được sau đó chỉ là càng nhiều mũi kim hơn, và cảm giác tuyệt vọng khi cảm nhận thứ chất lỏng lạnh lẽo đó rót vào cơ thể mình. Anh luôn cho rằng mình có thể quên đi những điều này, hoặc hoàn toàn phớt lờ những trải nghiệm đó, thành thực mà nói, anh đã từng trải qua rất nhiều điều tồi tệ, thẩm vấn, tra tấn, nhưng tất cả chúng đều không là gì khi đem so với việc đánh mất chính mình khi nhân cách bị xóa bỏ——

Anh nặng nề thở dài.

Ngay thời điểm vừa rồi anh đã không có cách nào để kiểm soát được hành vi của mình, Leon nắm chặt tay, khi suy nghĩ đột nhiên dừng lại, anh không biết mình đang làm gì, thẳng đến khi mơ hồ nghe thấy giọng nói của Ada trong không gian trống rỗng, tiếng kêu đau đớn của cô vang lên từ sâu thẳm trong ký ức, hình ảnh cô xuất hiện trước mặt anh với những vết bầm tím khắp người, khiến anh gần như tỉnh táo ngay lập tức.

"Em ổn chứ?" Anh nói sau khi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt có chút lo lắng của Ada. Nữ gián điệp hiếm thấy có dáng vẻ do dự, anh nghĩ có lẽ cô muốn hỏi nguyên nhân tại sao anh lại trở nên khác thường như vậy, nhưng không biết có nên hỏi hay không, bởi họ luôn tôn trọng bí mật của nhau, và Ada hiển nhiên cho rằng đây là vấn đề thuộc về cá nhân anh. Nhưng nếu cô ấy hỏi, mình sẽ nói với cô ấy, Leon nghĩ.

"Dành câu hỏi đó cho anh đi." Ada tiến lên phía trước, quan sát dấu vết do sợi dây để lại trên cổ Leon, ngón tay đặt trên đùi cô khẽ nhúc nhích, rốt cục đè nén ý định chạm vào nó. Cô phá vỡ giao tiếp bằng ánh mắt giữa họ và đi về phía cỗ máy bị phá hủy có chút thảm không nỡ nhìn.

"Em thật sự không chút lưu tình nào." Leon vừa nói vừa xoa cái cổ đau nhức, giọng điệu chuyển sang trêu chọc như muốn điều chỉnh bầu không khí ngột ngạt, đồng thời ngăn cản những lời xin lỗi mình định thốt ra. Anh nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, việc này gần như đã trở nên quen thuộc, anh lắc đầu khi đi đến đứng sau Ada.

"Anh gần như suýt phá hỏng manh mối của chúng ta, đẹp trai." Ada ậm ừ gõ nhẹ vào màn hình, giọng điệu của cô vẫn như thường lệ, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Cô nhanh chóng sao chép dữ liệu nghiên cứu bên trong vào thẻ nhớ của mình, "Xem ra chỉ có thể lấy được chừng này." Cô kiểm tra lại lần nữa và nói với vẻ tiếc nuối, "Bọn chúng chỉ để dữ liệu của những đối tượng từng là chuột bạch......xin lỗi, " Cô chợt nhớ đến tập hồ sơ của Leon, "Lưu lại những dữ liệu đó ở đây."

"Không sao." Leon lẩm bẩm, anh dễ dàng tìm được một chiếc thẻ từ khác từ cơ thể của một nhà nghiên cứu, đồng thời nhấc người đang bất tỉnh bên cạnh chiếc máy lên. "Những thiết bị nghiên cứu đó không nằm ở đây, phòng thí nghiệm thực sự có lẽ được giấu ở một nơi khác." Anh nói, nhìn Ada rút thẻ nhớ ra, "Nhưng chúng ta cũng không tính là không thu hoạch được gì."

"Anh đang làm gì vậy?" Cô nhướn mày bối rối trước hành động của Leon.

"Chúa ơi, tôi biết quá rõ phương pháp mã hóa của chúng." Leon nở một nụ cười tự tin với đối phương, "Tôi đã từng là một thành viên trong số chúng, nhớ không?" Anh xốc nghiên cứu viên bất tỉnh lên vai và bắt đầu thăm dò đi về phương hướng bọn hắn đã đến. "Hãy xem điều này như một ưu thế."

"Hmm?" Ada chống tay lên hông và phát ra một âm mũi tỏ vẻ nghi ngờ, cô nhặt khẩu shotgun bị ném trên mặt đất một lần nữa đeo lên vai. Cô nheo mắt quan sát Leon, cố gắng phán đoán tình trạng hiện tại của anh, anh luôn có khả năng che giấu cảm xúc rất tốt, Ada nhếch môi, nếu như không phải đã quá mức quen thuộc, cô đúng là không có cách nào từ khuôn mặt trầm tĩnh, thuộc về đặc vụ số 1 kia phát hiện ra bất thường.

Cô bám theo sau Leon, người phía trước dường như đang cố gắng phớt lờ những mẫu vật và dụng cụ thí nghiệm ở hai bên đường. Bọn họ đi ngang qua nhiều gian phòng, khi Ada xuyên qua cửa sổ kính lơ đãng nhìn vào bên trong, cô thậm chí có thể trông thấy các thí nghiệm đang được tiến hành, điều này khiến họ thỉnh thoảng phải khom người để tránh tầm mắt của các nhà nghiên cứu khác.

Chẳng mấy chốc họ đã đến nơi, Leon ném thẻ căn cước của nhà nghiên cứu cho Ada khi cô bối rối phân biệt số cửa phòng. Leon biểu hiện rất rõ ràng anh nhận biết đối phương, tên nhân viên này hiển nhiên thoát ly không được quan hệ với virus trong cơ thể anh.

Leon dùng thẻ từ và dấu vân tay của nhà nghiên cứu để mở khóa cánh cửa ngay trước mắt cô, sau khi vào phòng, anh không hề suy nghĩ mà đi về phía bộ điều khiển được đặt ở trung tâm, thậm chí còn bấm vào màn hình vài lần một cách rất chắc chắn. Sau đó, anh khéo léo đánh thức nhà nghiên cứu đang bất tỉnh, dễ dàng chặn lời kêu cứu của đối phương, tiếp đó sử dụng máy quét nhãn cầu để mở ra tuyến phòng thủ cuối cùng.

"Tôi nhớ tất cả mọi thứ," Anh thấp giọng nói, "Bọn hắn thậm chí còn không thay đổi mô hình."

Ada tiến lên vài bước, mang theo an ủi vỗ nhẹ vào lưng Leon, cô ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, nhưng nhanh chóng bị cắt ngang bởi tiếng còi báo động đột ngột chói tai.

"Có vẻ như chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, đẹp trai." Ánh mắt cô trở nên sắc bén và nghiêm túc ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro