Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bắt đầu gõ vào màn hình, cô luôn biết phải bấm vào đâu để có được thứ mình muốn. Leon dùng hai tay nắm chặt khẩu súng trường, lặng lẽ lùi về phía sau cách đó không xa, vừa quan sát động tác của Ada vừa quay đầu đề phòng kẻ địch có thể xuất hiện ở cửa. "Em phải tăng tốc lên, Ada." Mặc dù biết rằng điều này có thể hơi quá đáng nhưng Leon vẫn không nhịn được thúc giục.

"Tôi nghĩ tốc độ của mình đã rất nhanh rồi." Ada tranh thủ liếc mắt nhìn người đặc vụ đang nôn nóng, ngay giây tiếp theo, tất cả thông tin họ cần đều được lấy ra và hiển thị trên màn hình, "Được rồi, chúng ta hãy xem......" Cô nhanh chóng quét qua các báo cáo cuộn từ trên xuống dưới, chọn lọc tất cả những thông tin hữu ích, "Những khuyết điểm của loại virus này trong quá trình nghiên cứu ban đầu cũng giống như những người bị nhiễm bệnh mà chúng ta đã thấy trước đây, giai đoạn đầu rất rõ ràng đã không đáp ứng được nhu cầu của chúng."

"Cho nên bọn chúng tiếp tục cải tiến virus, tạo ra thành phẩm ở trong cơ thể tôi." Anh nhanh chóng tiếp lời Ada, cảm thấy nôn nóng và bất an vì âm thanh báo động liên tục vang vọng, anh không ngừng đi tới đi lui, "Chúng ta cần những thông tin khác, chẳng hạn như về mẫu vật chúng đã lấy đi, hoặc dữ liệu chi tiết hơn về virus——"

"Giọng nói." Ada bình tĩnh nói ra từ này.

"......Cái gì?" Leon chớp mắt bối rối, rõ ràng là vẫn chưa hồi phục khỏi chủ đề đi lạc khỏi thảo luận ban đầu.

"Bọn chúng sử dụng giọng nói của mình để điều khiển một người, mặc dù nghe có vẻ hơi khó tin." Ada nhìn chăm chú vào màn hình để tránh bỏ sót bất kỳ thông tin nào, những bức ảnh liên tục xuất hiện cùng với nhiều thuật ngữ chuyên môn khó hiểu, cô chỉ có thể nhanh chóng phân loại và đưa ra một câu trả lời đơn giản, "Tất nhiên, điều này không có nghĩa là anh có thể tránh khỏi sự kiểm soát chỉ bằng cách bịt tai lại."

"Nhưng......" Leon hít một hơi thật sâu, anh buộc mình phải nhớ lại kinh nghiệm trước đây của bản thân, "Nhưng khi đó, tôi không chỉ tuân theo mệnh lệnh của một người, nếu tôi nhớ không lầm."

"Vấn đề này của anh liên quan đến việc anh từng nhiều lần mất kiểm soát phải không?" Ada im lặng một lúc, cô âm thầm đưa ra suy đoán của riêng mình. Cô đã lưu lại một số dữ liệu trong máy tính làm bằng chứng có thể giúp Leon thoát khỏi sự truy nã, hiện tại cô đang cân nhắc có nên xóa bỏ phần còn lại hay không. "Chúng ta hãy thử giả thiết loại virus này có tác dụng ghi đè các chỉ lệnh sau mỗi lần được tiêm lại, nếu vậy thì sẽ không có gì ngạc nhiên khi anh nghe theo mệnh lệnh của nhiều người khác nhau."

Cô lại kéo tập tin trên màn hình, sau một vài cú nhấp chuột đơn giản, mẫu vật từng bị đối phương lấy đi chậm chạp được nâng lên từ ngăn lạnh bên phải, trông nó vẫn y nguyên như bộ dáng lúc trước, điều này đồng nghĩa với việc bọn chúng đã không kịp sử dụng mẫu vật để hoàn thiện và tăng cường sức mạnh cho virus. Ada đi qua đem ống nghiệm cầm lên, thầm biết ơn vì vật liệu chống đạn.

"Một loại virus giúp người sở hữu nắm quyền kiểm soát bất cứ ai bị tiêm vào trong khi bản thân không phải chịu bất kỳ tác dụng phụ nào, một loại virus không cần đến sự lây nhiễm để tồn tại." Ada đem ống nghiệm cất đi, sau đó tiếp tục mở khóa hộp kim loại, hàng trăm mũi tiêm chứa virus được sắp xếp ngay ngắn xuất hiện trước mặt họ, "Không nói đến việc 'người bị nhiễm' sẽ không có bất cứ biểu hiện gì bất thường."

"Điều đó có nghĩa là bọn chúng sẽ có thể khống chế bất cứ ai." Anh gằn từng tiếng, virus hiện tại vẫn còn những khiếm khuyết nghiêm trọng, chẳng hạn như vật chủ có thể kháng cự lại và không hoàn toàn bị kiểm soát, nhưng một khi chúng được cải thiện, tất cả những vấn đề này sẽ không còn tồn tại, "Tuyệt vời, tất cả chúng phải bị tiêu diệt." Anh chỉ ước giờ phút này mình có thể bàn giao tất cả đống dữ liệu này cho chính phủ Hoa Kỳ.

"Thật trùng hợp, tôi hiện tại cũng có ý tưởng giống anh." Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho việc người đặc vụ của cô bị chúng biến đổi thành một con rối ngoan ngoãn, nữ gián điệp nheo mắt lại, nở một nụ cười nguy hiểm. Việc phá hủy viện nghiên cứu này dễ dàng hơn so với tưởng tượng rất nhiều, vô luận bọn chúng hiện tại đang chế tác thứ gì, đem tất cả công suất vận chuyển đến mức tối đa là một lựa chọn không bao giờ tốt hơn. Cô thậm chí có thể cho nổ toàn bộ những thiết bị chết tiệt này sau khi mở hệ thống phòng ngự bên trong viện nghiên cứu lên, mọi thứ sẽ bị phá hủy mà không xuất hiện sự cố rò rỉ virus nào.

Âm thanh báo động thay đổi do có sự can thiệp của Ada, sau khi làm xong tất cả mọi việc, cô chạy về phía cửa, họ phải rời khỏi đây trước khi viện nghiên cứu bị phá hủy. Cô lao ra khỏi phòng, đạn bắn rải rác ngay dưới chân buộc cô phải lui trở về, cúi xuống nấp sau những đồ trang trí ở hành lang. Cô chú ý tới người đặc vụ vẫn còn ở trong phòng, ngay lúc cô chuẩn bị nói lời nhắc nhở thì chợt thấy anh hành động, anh cúi người xuống như mèo nhanh chóng chạy tới vị trí cô ẩn nấp.

"Em thực sự không hề lo lắng chúng ta sẽ bị chôn vùi ở nơi chết tiệt này." Sau khi đại khái đoán được những gì Ada đã làm, Leon nói với giọng điệu đùa cợt, hoàn toàn không hề lo lắng về tình thế khó khăn trước mắt. Anh nhô khẩu súng trường tấn công của mình lên và bắn ra một loạt đạn, vô tình giết chết ba kẻ thù.

Cuộc đấu súng khiến những viên đạn lạc bắn trúng những nghiên cứu viên đang hoảng loạn chạy trốn khỏi các phòng nghiên cứu, khung cảnh trong nháy mắt trở nên vô cùng hỗn loạn. Đèn cảnh báo màu đỏ liên tục nhấp nháy cùng tiếng còi chói tai vang lên khắp các hành lang, theo thời gian dần lan tỏa ra toàn bộ tòa nhà. Các nghiên cứu viên hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, va chạm với lính đánh thuê bị khống chế, một vài người xui xẻo hứng trọn viên đạn do những tên lính bắn nhầm vào họ, máu tươi nhanh chóng chảy xuôi theo sàn nhà.

"Không tin tưởng vào kỹ năng của chính mình?" Ada cau mày trước kỹ năng bắn mù kém cỏi của đặc vụ, cô chú ý đến bình chữa cháy treo trên tường, điều này có thể giúp họ tạo ra bước đột phá. "Leon," cô thấp giọng hét lên, không ngờ đối phương nhanh chóng hiểu được ý của cô, anh nhổm dậy ngay khi cô định ra chỉ thị và dùng súng bắn nổ hai chiếc bình chữa cháy.

Bột trắng lấp đầy hành lang ngay lập tức, che khuất tầm nhìn của mọi người. Họ liếc nhìn nhau rồi đồng thời lao ra từ phía sau chỗ nấp, phân biệt giải quyết mục tiêu của mình như thể đã ước định. Khi khói tan, Ada bắn ra viên shotgun cuối cùng của mình còn Leon thì rút con dao ra khỏi hàm dưới của kẻ địch.

"Làm tốt lắm, đẹp trai." Ada thuận miệng tán dương, nhận lại cái nhướn mày đắc ý từ người đặc vụ. Cô nhìn quanh và phát hiện một số ít nhà nghiên cứu đã nhân cơ hội chạy đến lối thoát hiểm. Cô vừa mới nghĩ xem có nên quay lại con đường họ đã đến hay không thì mặt đất dưới chân họ đột nhiên rung chuyển một cách bất thường.

Leon và Ada đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía nguồn gốc của cơn chấn động, một con BOW to lớn với kích thước gần như lấp đầy cả chiều cao lẫn chiều rộng của toàn bộ hành lang xuất hiện trước mắt họ. "Highlight." Cô nghe thấy Leon nói trong khi anh nhanh chóng nạp lại băng đạn trống, "Tôi đã từng nhìn thấy nó một lần rồi, không ngờ lần gặp thứ hai lại nhanh như vậy."

Đây cũng chính là điều anh lo lắng bấy lâu nay.

"Những con virus đó còn có thể điều khiển được tên này sao?" Ada hứng thú hỏi, cô đã gặp đủ mọi loại BOW. Thông thường, họ chỉ ra lệnh cho vũ khí sinh học truy bắt một mục tiêu, chứ không thể giống như chó con đợi lệnh gọi là đến.

"Ai biết được." Leon nhún vai, "Nếu chúng ta có thể thấy nó làm điều gì đó khác......như là ngồi trên ghế lặng lẽ chơi piano thay vì đuổi theo chúng ta, mới có thể chứng minh được nó quả thực có thể tùy ý điều khiển theo ý muốn. "

Câu nói này khiến Ada bật cười, cô không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó sẽ buồn cười đến mức nào. Khi cô đang định đáp trả vài lời chế nhạo khác thì bị Leon đẩy sang một bên, anh áp chặt lưng cô vào vách tường. Trong khe hở hẹp, cô hoàn toàn bị bao bọc trong vòng tay đối phương, khi giây tiếp theo được buông ra, cô nhanh chóng nhận ra hành động của Leon đã giúp họ tránh được đòn tấn công từ con BOW khổng lồ, nó thậm chí đã tháo xuống một mảnh trần nhà và ném về phía họ.

"Chiến đấu với nó ở đây không phải là một ý hay," cô nói, và tất nhiên là người đặc vụ cũng đồng ý với điều này. Ngay sau khi quyết định xong, họ cùng nhau chạy về phía thang máy, chuyển động quá rõ ràng đã kích thích đến con BOW phía sau, nó gầm lên trong khi đổ cả bốn chân xuống, lao thẳng về phía họ.

Khi rẽ vào góc ngoặt cuối cùng, những móng tay sắc nhọn của con BOW gần như có thể chạm đến phần lưng của họ. Trong con đường rượt đuổi, con BOW không hề để ý chút nào phá hủy các ống nghiệm và mẫu vật chứa đầy chất lỏng xung quanh mình. Sàn nhà ngập nước khiến tốc độ của họ bị chậm lại, Ada cơ hồ phải bóp cò khẩu súng bắn dây đồng thời vươn tay túm lấy cổ áo Leon mới khiến anh không bị móng vuốt của con quái vật cào trúng.

Ada thu hồi dây thừng khi họ bay đến gần cửa thang máy, cô đứng vững trước cửa thang máy đang mở ra một khe nhỏ, còn Leon hoàn toàn không thể phanh gấp trong trường hợp khẩn cấp này đã đụng thẳng vào thang máy, tiếng động quá lớn khiến Ada không khỏi quay mặt đi. Cô nghe thấy tiếng Leon hít một hơi thật sâu, anh không nhịn được phát ra âm thanh càu nhàu mỗi khi hạ cánh quen thuộc.

Anh vội vàng lấy thẻ từ ra quẹt qua rãnh, cửa thang máy không có phản ứng gì, sau khi thử vài lần, Leon đoán chắc nó đã bị kẹt, anh bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng nhanh chóng ép buộc mình giữ bình tĩnh lại. Sự rung chuyển trên mặt đất ngày càng trở nên rõ ràng hơn khi con BOW tới gần, ngoài điều đó ra, Leon cá rằng anh thậm chí còn nghe thấy một số tiếng nổ. Anh thọc ngón tay vào khe hở trên cửa thang máy, quyết định dùng phương thức đơn giản nhất là mở nó ra bằng tay.

"Leon!" Anh nghe thấy tiếng Ada nhắc nhở, nghiêng đầu trông thấy con BOW chà xát lòng bàn chân của nó trên mặt đất vài lần trước khi lao nhanh về phía họ. Anh thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng những chất lỏng màu đen chảy ra từ cơ thể nó, những chiếc răng lởm chởm và sắc nhọn lộ ra trên cái đầu mọc đầy mắt.

Anh nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức mở cửa thang máy ra, con quái vật đang lao về phía trước theo quán tính tông thẳng vào bên trong thang máy, cơ thể to lớn của nó bị mắc kẹt ở bên trong, chiếc thang máy không thể chịu nổi tải trọng của nó nhanh chóng rơi thẳng xuống, sợi dây thang máy mất kiểm soát phát ra từng đợt ma sát chói tai. Leon ngẩng đầu khó hiểu nhìn Ada, dường như rất kinh ngạc trước diễn biến ngoài ý muốn này.

Tiếng gầm của con BOW lại vang lên trước khi anh kịp thở phào nhẹ nhõm, anh cúi đầu nhìn vào trục thang máy, con quái vật vẫn chưa từ bỏ ý định dùng móng vuốt xé nát thang máy, đang muốn mượn vách tường để bò lên.

"Cầm chắc nó, đẹp trai." Ada đưa khẩu súng bắn dây cho Leon, đôi vai đau nhức của cô sẽ không thể gánh nổi sức nặng của hai người trên một quãng đường dài như vậy. "Nhắm chuẩn, rồi bóp cò." Cô hướng dẫn đơn giản, người sau nhanh chóng thử nghiệm trong khi ôm cô chặt hơn, "Đừng khiến tôi thất vọng, Leon."

Giây tiếp theo, cô lần đầu tiên trải nghiệm việc bay lên không trung dưới tình huống bản thân không phải là người nắm quyền điều khiển súng bắn dây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro