100 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chương truyện chứa H. Cân nhắc trước khi đọc

...

Đông cuối, đoạn đường làng được cấp phép sang sửa, thấp thoáng gió thổi rít lên từng cơn. Cái ngày mợ tư bị bắt, gã nhớ rõ, cô ta ngửa mặt khóc rống. Vừa uất hận lại đau đớn. Có lẽ cái khó cứ vận vào đời người khiến cô làm ra điều dại dột. Con Bình đứng nép ở cửa, nó giương đôi mắt buồn tủi, tiếc nuối nói:

"Người đã chết, cũng không sống lại được. Hơn nữa, rõ ràng chị của cô không yêu cậu cả, trong mắt chỉ có vàng bạc châu báu, rốt cuộc chạy theo người khác, rời xa nhà họ Mẫn. Bị vợ người ta bức chết. Tại sao cô lại quy chụp tội giết người lên cậu cả nhà chúng tôi?"

Mẫn Doãn Kì liếc nhìn em sửng sốt, bàn tay lớn đan lấy bàn tay nhỏ, xinh đẹp trong lòng cứ hoài một nỗi đau đáu không yên. Gã có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cảm thấy bản thân thật ra cũng không có tư cách, cho nên chỉ đành nhẫn nhìn chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Con Hân lại tiếp lời "Cậu hai cũng không làm gì cô. Sao cô lại cố gắng hãm hãi cậu ấy? Rõ ràng từ lúc cô về, cậu hai chưa từng làm điều quá đáng, sao cô có thể thuê người cưỡng bức cậu hai? Nếu như thật sự kế hoạch của cô thành công, ai sẽ trả lại trong sạch cho chủ nhà chúng tôi?"

Mân nhỏ đứng chết trân ở đó, em nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh. Hiện tại, đối diện với đôi mắt điên dại từ mợ tư khiến sợ hãi. Em rốt cuộc đã đưa người nào về nhà?

"Đúng... chị Mộng chết rồi!"

Cô Mộng thật sự đã chết rồi! Năm xưa, sau khi rời xa họ Mẫn, cô yêu một người đàn ông có 5 bà vợ. Mang thai được 1 tháng, cô mới vỡ lẽ đứa trẻ xác thực là con của Mẫn Doãn Kì! Nếu mọi chuyện cứ vậy bị chôn lấp, có lẽ cô ấy đã không ra đi khi tuổi đời còn trẻ. Bà vợ cả hay chuyện, liền nói với chồng. Cái nỗi tủi nhục cứ gắn liền với cô Mộng kể từ đó. Cô bị đuổi đi, quay về nhà. Ngày thằng bé chào đời, bà hai nhẫn tâm đem thù oán đến, trút hết vào thân ảnh gầy gòm của đối phương.

Người phụ nữ ham mê vinh danh mãi mãi nhắm mắt, cuối đời chỉ tiếc chưa được ở bên con cái lâu hơn. Về sau, em gái sinh đôi của cô - nhỏ Hằng nhận cháu về làm con, đặt tên là Phúc.

Phác Trí Mân ù ù tai, em nhịn không được lùi thêm mấy bước, trước mắt cũng hoa dần. Lượng thông tin quá lớn, em không dám nhồi nhét nó vào đầu. Càng không tin, thần trí lại càng mơ hồ. Khốn đốn quá!

"Em ơi, làm sao đây? Sao đột nhiên lại mềm nhũn rồi?"

Bạn nhỏ không đáp, chỉ lẳng lặng đứng nhìn người phụ nữ bị trói ngồi dưới đất, ánh mắt kiêu ngạo của cô khiến em đau lòng. 1/3 cuộc đời, em phạm nhiều sai trái, chồng lớn cũng thế. Cho nên, xem như tạ lỗi, em quỳ rạp xuống trước sự ngạc nhiên của mọi người.

"Qua rồi... chúng ta không nhắc lại chuyện cũ nữa. Được không? Mợ tư, tôi không giận mợ, mợ có cái lý của mợ, tôi có cái lý của tôi. Suy cho cùng cũng đều ích kỉ. Lần này, có thể nào sống vì bản thân mình thôi. Được không?"

Cô Mộng... à không! Giờ khắc này, cái tên Mộng nên bị xóa bỏ, có lẽ phải gọi là Hằng. Hằng không đáp, cô liếc mắt về hướng Mẫn Doãn Kì, một bộ bình thản là vậy nhưng em sớm đã nhận ra, cô khẽ run lên từng hồi.

"Chúng ta... ly hôn đi"

...

Mọi thứ trở về nguyên vẹn như trước, sóng gió qua đi rồi mùa xuân lại tới. Em vẫn là em, gã vẫn là gã. Không còn mê đắm những lãng mạn vô thực, cái ngọt ngào quá viễn vông, em trưởng thành hơn sau từng ấy nhẫn nhịn.

Tối muộn, phòng ngủ của Phác Trí Mân vẫn hiu hiu sáng. Chồng lớn nghiêm nghị ngồi bên cạnh cửa sổ, khoanh tay đáp:

"Không!"

Em đã nghe lời từ chối này rất nhiều lần. Vấn đề không lớn! Chẳng qua là bạn nhỏ muốn tổ chức hôn lễ cùng ngày với Thái Hanh.

Nhắc tới Thái Hanh mới nói, hắn vậy mà lợi hại đến mức chính thức đưa con thỏ ngốc về nhà! Điền Chính Quốc sau khi sập bẫy, quả thực ngơ ngác tới độ đáng yêu. Lần gần nhất gặp lại, đứa nhỏ mềm mềm ấy còn thoảng thốt nói với em:

"Rõ ràng là hôm đó uống say, không nghĩ sáng hôm sau thức dậy đã nằm phè ra trên giường. Tên biến thái này có gì đặc biệt chẳng biết nữa, đột nhiên lại cảm thấy cảm tình tăng cao"

Phác Trí Mân hiện tại cuộc sống êm đẹp, điều ước duy nhất có lẽ là mong muốn có được đám cưới chung với cậu bạn thân.

Đòi hỏi này có quá đáng không? Gã tuyệt nhiên không đồng ý.

"Anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Không biết đâu, em muốn tổ chức cùng hôn lễ!" Thẹn quá hóa giận, bạn nhỏ tiến đến gẫn gã, quát lên "Anh không chịu, em giận thật đấy!

Chu môi, phồng má! Thói quen không có được liền dãy dụa khiến Mẫn Doãn Kì tức tối. Gã bế thốc em lên, thẩy xuống giường.

"Làm gì đấy?"

Phác Trí Mân thấy nguy hiểm, em hét ầm lên. Lông chân, lông tay đều dựng đứng, tựa một con mèo cau có. Gã nhìn chăm chăm chồng bé, nhếch mép hỏi:

"Sợ rồi à?"

"Sợ... sợ gì chứ?"

"Nếu em muốn tổ chức chung đám cười, cũng được! Đã vậy thì động phòng chung luôn đi. Hôm nay, tôi cho em thử trước, cảm giác bị người khác nhìn lúc làm tình là như thế nào!"

Bạn nhỏ đẩy đẩy người nọ ra, em dù sao cũng là đàn ông, thích thắng thua là chuyện bình thường. Mân nhỏ hất cằm, nói:

"Kì chết tiệt, không được xưng tôi với em"

Bởi vì cái câu nói ấy, Mẫn Doãn Kì cũng triệt để bị chọc tức điên. Gã lật người chồng bé lại, trước tiên xoa xoa eo thon nhỏ.

"Được... em giỏi lắm. Hôm nay lại dám cãi cố với anh. Nếu đã giỏi như vậy, thì sao không vui vẻ đêm nay một chút. Nhỉ?"

Chỉ thấy Phác Trí Mân nuốt nước bọt, sau đó liền bị Mẫn Doãn Kì quẳng mất quần áo đi...

"Hưm..." Em thở dốc một tiếng, đôi mắt híp lại nhưng vẫn dõi theo tay lớn của người thương. Nó lướt qua đầu ngực, day day nụ hồng "Tại sao?"

"Hửm?"

"Tại sao... ưm... lại nhẹ nhàng như thế?"

"Sợ em đau..."

Đoạn, gã chạm vào bụng dưới. Phác Trí Mân có tạng người nhỏ nhắn, chỉ một cánh tay đã dễ dàng ôm trọn vào lòng. Tuy gần đây có da có thịt hơn, gã vẫn cho rằng bản thân chăm sóc em chưa chu đáo.

"Đừng nhìn nữa" Bé nhỏ chưa ra trận đã sụt sùi khóc lóc. Gã thương thì thương, nhưng tật xấu khó bỏ. Cục cưng rưng rưng nước mắt lại muốn tiếp tục trêu em, nên há miệng cắn nhẹ nhẹ vào lớp da mềm mịn "A..."

"Em hôm nay tới kì động dục à?"

"Gì?" Phác Trí Mân tròn xoe hai mắt. Đột nhiên lại hỏi như vậy biết trả lời làm sao đây!

Mẫn Doãn Kì cười nhạt, gã nhân lúc em mất tập trung, ôm lấy mông xinh xoa xoa, sau mới từ tốn đưa một ngón tay vào.

"Kì..."

"Hửm?"

"Từ từ thôi"

Chồng lớn gật đầu, gã nâng đùi em lên, hậu huyệt lộ rõ, mấp máy nuốt lấy ngón tay. Lâu không làm, bên trong khít đến độ muốn cắn đứt. Miệng trên liên tục nỉ non, miệng dưới ăn ngon lành đến vậy, thật sự bức họ Mẫn đến điên.

Nhả một hơi nóng ấm, gã đưa thêm 1, 2 rồi 3 ngón vào. Phác Trí Mân cũng theo đó co giật, liên tục chảy nước. Sợ em bị thương, nam nhân nằm trên không dám liều lĩnh đút thẳng, đôi mày cau lại, cảm giác khổ sở vô cùng. Đợt đến khi một mảng lớn giường ướt sũng, bé con vì ngượng nghịu che đi đôi mắt đỏ hoe, gã cười, hôn hôn lên môi xinh.

"Đư... đừng vờn em... ưm... Kì! Đã ra rồi... a"

Người nọ lướt nhẹ qua đầu vú, em yêu run rẩy mong đợi nhìn theo, nhưng chung quy vẫn là hai chữ "Thể diện" quan trọng hơn, em dùng chút lực nhỏ, đẩy đẩy thân hình phía trên ra lấy lệ. Sau gã kiềm chẳng nổi, từ tốn đưa cự vật thô to, đã cương cứng vào trong.

"Hưm... aa!"

"Đau lắm sao?"

"Có thể... che gương đi không?"

Gã nhếch mép cười, đúng! Là gã cố tình xếp như thế, lúc làm tình liền vừa hay có thể thấy gương mặt thỏa mãn của bé yêu. Thích thật đấy! Nơi giao hợp vang lên mấy tiếng lép nhép. Mẫn Doãn Kì nâng lấy eo em, thấp giọng hỏi:

"Em có muốn tổ chức hôn lễ chung không?"

"Hưm... có... phu! Haa, aaaaa Kì!"

Gã biết tình yêu cứng đầu, lập tức thúc mạnh. Bạn nhỏ vì trấn động đột ngột thì giật nảy, vịn lấy thành giường, tiếng nức nở cũng ngày một lớn hơn.

Những xúc cảm bịn rịn cuối cùng đêm ấy như vỡ òa. Đánh dấu cho khởi đầu mới vạn sự may mắn, vạn điều ấm êm.

...

Em tỉnh giấc trong trạng thái trần như nhộng, phần eo đau điếng vẫn còn hằn dấu tay đỏ. Vừa giận lại thẹn, em cắn lấy tai chồng lớn day day. Mẫn Doãn Kì cũng vì cảm nhận được có chút ướt nhèm, đau đau nên từ tốn mở mắt.

"Bé cưng, còn sức quậy quạng, có phải là đêm qua nhẹ nhàng với em không?"

"Nhẹ nhàng cái đầu nhà anh. Dù có làm thêm vài lần nữa, em vẫn muốn tổ chức chung đám cưới!"

Gã ôm lấy người thương, tay luồng xuống dưới xoa xoa mông xinh, nơi này đã vất vả nhiều rồi.

"Được rồi, chịu thua đấy! Đám cưới xong, chúng ta đón Hạt Đậu về nhé?"

"Ừm... đón con bé về thôi!"

<♡>
Xin chào, là Suha đây! Có lẽ đây là chap H cuối cùng. Nó chỉ dang dở và cắt ngang giữ chừng, không biết vì sao mình lại muốn nó dừng lại ở phân đoạn đó.

Dù sao thì hãy tận hưởng cuối tuần vui vẻ nhé! Chỉ còn vài chap nữa là "KCC" khép lại rồi nè, cảm ơn rất nhiều vì đã góp ý để mình hoàn thiện trong quãng thời gian vừa qua❤🔮

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro