99.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa rơi tí tách tí tách, em khoác lớp áo bông dày cộm, lặng người bên ô cửa sổ nhỏ. Lối mòn quen thuộc dẫn vào cổng hiện lên trước mắt như bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, cành lá đương mình nhảy múa trước bão giông. Đã có những vấn vương, những câu hỏi không bao giờ được giải đáp, em thu mình lại.

Thời gian trôi mau, còn nhớ, biệt phủ từng nhộn nhịp biết mấy, từng ấp ủ khát vọng sống mãnh liệt, cũng từng căng tràn tình yêu. Giờ đây, vẻ ủ dột cứ bao trọn lên đôi ba con người khắc khoải.

Bầu trời khi chập tối man mác buồn, tiếng gió rít ngày một rõ. Em vươn tay ôm cổ chồng lớn, hai chân vòng lấy eo, rầu rĩ nói:

"Chúng ta ra ngoài một lát thôi..."

Mỗi ngày, luẩn quẩn quanh cái làng nhỏ bé đang phát triển này, chỉ có ga tàu là đông đúc nhất. Dòng người tấp nập, nhộn nhịp, lên lên xuống xuống nối đuôi nhau.

Bóng tối đen ngòm ôm trọn lấy cảnh vật, chỉ ngờ ngợ cái bóng hằn trên đường, trên cây cỏ. Cơn mưa ngớt dần, chiếc ô nhấp nhô rồi dừng hẳn. Đôi nam nam phía dưới đưa mắt nhìn nhau. Không hẹn mà cười nhạt.

"Mỗi lúc thế này, anh lại nghĩ... có phải mảnh đất nghèo nàn này sẽ lạc hậu mãi mãi hay không? Nó có thể đi tới bước như hiện tại, cũng xem là quý báu"

"Anh vất vả rồi..."

"Không vất vả... có em là được"

Cuộc sống giống như một bàn cờ, không làm vua thì làm tốt, con tốt nhỏ bé ấy nỗ lực tiến lên, nhất định có thể hóa thành hoàng hậu, tung hoành ngang dọc khắp nơi. Cho nên, gã luôn đặt mình trong vị trí của con tốt, không được gục ngã, từng chút một chinh phục vinh quang.

Bàn tay em níu lấy áo gã, dường như đời này chẳng muốn buông ra. Cơn gió lạnh thổi qua, họ trao nhau nụ hôn ấm lòng nhất.

Sân ga về đêm không còn bóng người, chuyến tàu sắp khởi bánh, đây ắt hẳn là chuyển động mạnh mẽ cuối cùng trong ngày. Em lặng người ngồi trên ghế. Đến khi đoàn tàu ồn ào bởi tiếng động cơ xình xịch, Phác Trí Mân mới hít một hơi thật dài, ngước mặt nhìn.

"Ánh đèn le lói trên tàu, nó giống như hi vọng của em. Không quá sáng, nhưng vừa đủ. Hi vọng của em cũng thế. Không quá lớn, nhưng khiến em ấm lòng..."

Mẫn Doãn Kì gật đầu, gã thầm lặng ngồi cạnh em, nhìn đoàn tàu đã rời đi một quãng. Như thể vẫn đang mãi mê chìm đắm trong hồi ức, em vô thức ngã người về sau.

"Xin lỗi..."

"Tại sao? Em chưa từng làm gì sai!"

"Về thôi"

Thành thật mà nói, gã biết gần đây em hành động rất kì lạ. Nhưng nghĩ em chưa sẵn sàng bắt đầu cuộc sống mới, cho nên cứ để bản thân thả hồn vào những niềm đau. Gã sót cho em, cho cái khó khăn em từng trải.

Tối đó, Phác Trí Mân rúc vào người gã, tiếng thở đều đều. Em ngủ sâu, nhưng nghiễm nhiên ôm cứng lấy chồng lớn.

...

Một ngày lại thêm một ngày trôi qua. Không khí trong biệt phủ cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Sáng hôm ấy, trời quang mây tạnh, vừa thoáng đãng lại dễ chịu vô cùng.

"Cậu hai đó ạ?"

"Mợ tư, có chuyện gì mà cô tới tận đây?"

Cô Mộng cười mỉm, e thẹn đáp: "Dạ thưa cậu, tôi đi đưa thuốc bổ cho Kì. Anh làm việc nhiều, không khéo lại đổ bệnh ra! Chồng cậu cũng là chồng tôi, thấy cậu ngày ngày vất vả lo toang nhà cửa, lại thêm cái chuyện làm ăn, tôi nghĩ mình cũng nên có trách nhiệm chăm sóc cho gia đình này nhiều hơn. Sẵn đây, tôi nấu còn dư, cậu cũng uống cho khỏe"

"Chồng cậu cũng là chồng tôi" Chỉ một câu nói ấy thốt ra, bé nhỏ đau thắt tâm can. Em xoay đi không thưa thốt gì, lẳng lặng ngồi xuống ghế. Dẫu biết hành động này có đôi phần thất lễ, nhưng lỡ em không kìm được lại gây ra chuyện thì biết làm sao?

"Cậu hai... có phải tôi lại làm gì sai hay không?" Mợ tư bĩu môi, giọng hờn dỗi nói "Cậu hai yên tâm. Nếu cậu không thích, tôi sẽ không đến gần Kì nữa... cậu đừng nặng nhẹ mà chèn ép tôi"

Phác Trí Mân cười trừ, em nhận lấy chén thuốc bổ, rồi phẩy tay ý bảo người nọ lui đi. Chỉ thấy cô Mộng nhếch mép một cái, cả thân hình đều run run vì vui sướng. Có lẽ... trong thuốc có vấn đề nhỉ?

Em không biết vì đâu, bản thân luôn bị cuốn vào vòng xoáy giữa yêu và hận. Chồng mình cũng là chồng người! Bạn nhỏ vội lau nước mắt, chén nước dâng tới miệng lại chần chừ, không yên.

"Chém cha cái kiếp lấy chồng chung.
Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng,
Năm thì mười hoạ chăng hay chớ
Một tháng đôi lần có cũng không.
Cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm,
Cầm bằng làm mướn, mướn không công.
Thân này ví biết dường này nhỉ
Thà trước thôi đành ở vậy xong."

Mợ tư tặc lưỡi, cô miễn cưỡng đối đáp vài lời. Song cũng một đường đi thẳng, không ngoảnh lại.

Mệt mỏi! Dù em chẳng bao giờ có thể biết bản thân đã gây ra tội nghiệt gì để rồi phải chịu những đớn đau, thống khổ. Chỉ là mệt mỏi mà thôi!

...

"Xoảng" Chén thuốc bổ rơi khỏi bàn, nó bể tan tác kéo theo cả con mèo đen sủi bọt mép. Gã thoáng hoảng hốt rồi nghiến răng nhìn hỗn độn dưới sàn.

"Cho gọi mợ tư vào đây"

Đối với gã, những chiêu trò cũ rích này thật sự dễ phát giác. Thế nhưng, cũng vì cuộc sống đang trên đà đi xuống, vì lo toang nhiều việc, gã cũng chẳng mảy may nghi ngờ.

"Dạ bẩm cậu, mợ tư không thấy đâu nữa" Con Hân lao vào nói lớn. Nó nhìn con mèo nằm ngổn ngang trên đất, lại như nhớ ra điều gì khác lạ.

Cái Bình cũng chợt chết lặng đi.

Đợi đến khi cả hai nhìn nhau, chúng mới toang chạy vội ra ngoài. Chỉ tiếc rằng không kịp nữa, tách thuốc đã vơi đi một nửa, thân ảnh nhỏ bé cũng ngã sõng soài dưới nền nhà.

Mẫn Doãn Kì không thể tin ngay cả khi mọi chuyện đã gần như quay về quỹ đạo, thì chồng bé vẫn lâm vào cảnh khốn cùng.

Cái thét thảm thiết của bà Huệ vang dội. Gã nuốt nước bọt, cố giữ bản thân bình tĩnh nhất.

"Gọi đốc tờ Liên tới đây!"

Đốc tờ Liên là một "tay chơi" với vóc dáng đạt chuẩn, gương mặt góc cạnh và giỏi y học. Có lẽ, ngoài lão Thiếc ra, chẳng có ai đủ kiến thức đối trọi với hắn nữa. Ban đầu, Mẫn Doãn Kì quen biết tên "bặm trợn" này tại một quán rượu nức danh. Nói được đôi ba câu liền kết nghĩa huynh đệ. Rất lâu sau, gã từng kể cho em nhỏ nghe về cậu bạn ấy, nhưng nghiễm nhiên chồng bé chỉ bĩu môi, tỏ ý chê bai.

Hơn 30 phút ở lì bên cạnh Phác Trí Mân, hắn xoa xoa thái dương nói:

"Điên mất. Thằng khốn, mày gọi tao vì cái gì? Mày xem tao là trò hề đấy à?"

"Làm sao đây?" Gã vừa cau có, vừa sốt sắng hỏi "Em ấy sao rồi?"

Đốc tờ Liên thở dài, hắn nói với giọng điệu chắc nịch, đảo mắt đáp: "Mệt quá nên ngất. Có bị ngộ độc gì đâu? Mày lo chuyện xa xôi rồi"

Lúc này, gã mới yên tâm thở phào một tiếng. Rốt cuộc vẫn có nhiều điều đáng ngờ. Mẫn Doãn Kì không thể biết được mục đích thật sự của mợ tư là gì. Rốt cuộc vì đâu lại hạ độc vào thuốc bổ của chồng lớn?

Nhưng những vấn đề ấy dường như không còn quan trọng nữa, gã tiễn đốc tờ Liên đi một đoạn. Sau đó ba chân bốn cẳng chạy ào ào về bên cạnh em. Phác Trí Mân thở đều đều, em dường như đã trải qua một giấc mộng mị đen tối. Thần hồn nhanh chóng bình phục.

Còn nhớ, trước đây gã tặng vòng tay và dây chuyền cho em. Nào là reo vào lòng bạn nhỏ những mộng tưởng viễn vông, những câu thề non hẹn biển cũ rích mà dường như chỉ có mình em là bất chấp tin tưởng hết thảy. Lần này, yêu là thật, thương là thật. Gã muốn bù đắp cho em!

Chồng lớn nắm lấy tay bé xinh, nắn nắn xoa xoa, lại nói:

"Anh có rất nhiều sai lầm... thậm chí không biết chừng cũng từng có vài đứa con. Anh biết anh tệ hại. Em nhỏ à!"

"Đối với anh, em là hoàn hảo. Có lẽ chính cái thời khắc gục ngã nhất, cũng chỉ có em hiểu cho anh. Vậy mà trước đến giờ, anh lại phụ tấm lòng em sắc son như thế. Là anh không tốt! Em nhỏ, anh yêu em..."

"Em đồng ý gả cho anh thêm lần này nữa, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro