3 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chương truyện chứa H. Cân nhắc trước khi đọc

...

Ánh sáng nơi cửa phòng hắt vào gương mặt nhỏ nhắn đang chìm sâu trong giấc ngủ êm dịu. Trí Mân mệt mỏi và lười biếng. Định bụng sẽ không ăn sáng nữa. Em vốn còn miếng sức lực nào để ngồi dậy đâu.

Cả người em đau nhức, ngọ nguậy một chút liền như có vạn mũi kim đâm qua eo thon nhỏ. Quả nhiên là trẻ khỏe thì tinh lực dồi dào. Hành hạ em cho đến khi mặt trời ló dạng cũng không có ý định ngừng nghỉ. Thế mà em còn nghĩ gã sẽ nhẹ nhàng với em? Cái con người ấm áp như ánh mặt trời đêm qua bỗng chốc hóa "thú nhân" lên khi ở trên giường. Phác Trí Mân không nói ngoa, em đứng dậy không nổi!

Em ngẫm thấy mỗi giây đều bị dày vò đến khó chịu, kể ra thì em van xin gã dừng chẳng biết bao nhiêu lần, tới bây giờ đã khàn cả giọng. Hỡi Mẫn Doãn Kì xán lạn, đẹp trai! Mau hiện nguyên hình đi đồ cáo già đội lốt cừu non. Đợi em khỏe, em bặc co tay đôi với gã.

Trí Mân chẳng sợ gì dù sao cái thân xác này vẫn là đàn ông đàn ang mạnh mẽ.

"Cái tên đá cá lăn dưa" Em tức mình, mắt nhắm nghiền nhưng miệng lẩm bẩm rủa "Chết đi"

Sau, em khó khăn đặt tay sang bên cạnh. Một khoảng trống vắng lặng, gã lại đi rồi. Em hé mở mắt, nặng nề lật mình, hai chân em không khép lại nổi. Đến tay nhấc lên còn run rẩy. Chèn ơi, mắt em phủ một lớp nước, em khó chịu vì bị dày vò còn gã chồng em trốn đâu mất tiêu rồi không biết.

"Con Bình, mày đứng trước cửa phòng cậu làm gì?" Cậu cả nhìn nó, thấy dáng vẻ thập thò ngó vào trong phòng của con Bình, gã cau mày hỏi "Mày tìm ai? Nhà này loạn cả rồi đấy à? Tôi tớ mà dám ngó vào phòng chủ nhìn trộm?"

"Dạ cậu cả, con nào dám làm gì đâu ạ? Sáng giờ con tìm không thấy cậu hai trong phòng của cậu hai đâu. Cậu cả có thấy cậu hai không ạ?" Nó cầm cuốn sổ nhỏ trong tay, ánh mắt ngây thơ, rụt rè nói "Cậu hai nói con gọi cậu dậy để dạy con chữ"

"Thôi. Cậu mày mệt. Mày đi nấu cháo mang lên đây đi" Gã phẩy tay đuổi nó đi, lại bảo "Chiều rồi học. Mày nấu cháo bỏ nhiều thịt cho cậu hai lấy sức. Mang đem tao để tao đưa vào cho cậu mày ăn. Mày khỏi mất công vào làm gì đâu nghen"

"Dạ. Cậu chờ con chút" Nó nhét cuốn sổ vào túi lớn, môi cong lên vẽ thành nụ cười. Nó mừng chứ! Chiều là được học chữ rồi, sẽ không còn ai chê nó ngu dốt nữa. Nó cũng sẽ không sợ thua kém em trai.

Gã bước trở lại phòng, thấy em vì khổ sở mà muốn khóc, hướng mắt phẫn nộ nhìn gã. Thương quá! Gã ngồi bên giường, cười khẽ. Tay xoa xoa lưng em, ngắm nghía mấy chốm đỏ trên người - thành tựu đáng tự hào, gã đã dày công thực hiện đêm qua.

"Em sao vậy? Khép chân vào đi" Cậu cả xoa đầu em, đểu giả nói "Phải giữ phép tắc trước mặt chồng, đêm qua chính miệng em nói như vậy không phải hay sao? Sao giờ đã dạng ra rồi. Khép chân lại cái coi"

Em uất ức đến chảy nước mắt, phần vì đau, phần vì gã cứ ghẹo em miết. Xấu hổ muốn chết. Em bấu vào tay gã, muốn ngồi dậy. Nhưng Mẫn Doãn Kì nào để chồng bé của gã rời đi, gã ấn vai em xuống, lắc đầu.

"Nghỉ ngơi đi. Còn sớm lắm. Em dậy làm gì?"

Trí Mân lúc ngồi dậy bụng bị ép, trực tiếp đẩy tinh dịch bên trong đêm qua còn xót lại trào ra ngoài, eo nhỏ thắt chặt đến đau đớn, em trợn mắt.

"A...Cậu ơi, cứu với. Đau chết em mất...cậu cả...bên dưới..." Em lết thân mình đến gần, mệt mỏi gối đầu lên đùi gã, hai tay vòng qua eo siết chặt, giọng em khàn khàn run lẩy bẩy "Mẫn Doãn Kì...bên dưới hình như..."

"Làm sao?" Gã luồn tay vào trong lớp mền dầy cộm, xoa eo em. Tuy có gan ghẹo em là thế nhưng cũng sợ em giận. Cũng biết thương chồng bé bị mình làm đến sức cùng lực kiệt. Gã lại hỏi "Bên dưới thế nào?"

"Mẫn Doãn Kì...cậu..." Em khó chịu, bấu mạnh vào eo gã, miệng không ngừng rên lên vài tiếng khe khẽ "Bên dưới hình như vẫn...vẫn còn ứ. Còn thứ đó bên trong chưa chảy ra hết. Cậu...em chết mất! Thứ đó gớm ghiết chảy xuống mông em"

Mẫn Doãn Kì cười khẩy, gã đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc lưa thưa phủ trên trán em.

"Ngoan, lần sau không được nói gớm ghiết. Đó là tôi cho em" Gã cúi người, dịu dàng hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Bấm bụng sẽ nhịn mà bỏ qua, thế nhưng có vài điều không theo ý muốn, chồng bé của gã không biết phép tắc, sáng sớm đã mĩ miều rên ư hử mấy tiếng. Sức chịu đựng con người có giới hạn, gã sớm chẳng nhịn nổi nữa rồi "Em nằm dịch vào trong. Tôi muốn ngủ"

Em nghe xong liền nhũn hết cả não, gương mặt tối sầm lại, chồng em có còn tính người không vậy? Vẫn muốn tiếp tục hay sao? Em tả tơi cả rồi, nhúc nhích còn phải nhờ đến gã giúp đỡ. Thế mà gã lại muốn dày vò em?

"Mẫn...Mẫn Doãn Kì, không phải chứ?"

"Em liên tục gọi tên tôi rên rỉ, tôi nhịn làm sao, em thử nói tôi phải thế nào?" Gã cười hiền, xoa tay em an ủi "Phác Trí Mân, tôi nói cho em biết. Tôi có rất nhiều người bên ngoài. Bây giờ có em, tôi đều gạt bỏ hết. Duy chỉ còn mình em. Cũng chỉ có em được gọi tên tôi đầy đủ. Ngoan, tôi làm xong liền tắm giúp em. Không lo dơ bẩn"

Trí Mân nắm lấy tay gã, cảm động muốn chết, nhưng kì thực em chịu không nổi nữa đâu. Làm gì thêm chắc lại ngất ngay. Giống như đêm qua, gã gieo vào lòng em hi vọng chỉ một lần này nữa thôi, nhưng gã có chịu dừng giây nào đâu? Cầm thú! Nhất định là cầm thú!

"Cậu cả, cậu thương em...thì cậu tha cho em đi" Em nũng nịu, phồng má nói "Giọng em khàn đục rồi, nghe gớm chết. Với cả...người em cũng có chút nhầy nhụa, nhớp nháp. Cậu đừng!"

"Nhích vào trong"

Gã nhẹ nhàng lật người em úp xuống, cả thân mình to lớn chui tọt vào trong mền cùng em. Hơi thở gã đều đều, ấm nóng phả vào cổ em. Trí Mân mỗi lần như vậy đều khó khăn điều chỉnh nhịp thở, tay em bấu chặt vào gối, chảy nước mắt vì mệt mỏi.

"Ở dưới còn chảy nữa không?"

"Hết rồi, không còn nữa. Cậu cả..." Em ngước mắt nhìn gã, tay vuốt ve gương mặt thanh thoát, điển trai trước mặt, không đúng. Em cũng không nhịn được. Trí Mân lắc đầu, cười mỉm. Gã mãnh liệt như vậy, em có cách nào dừng bản thân thôi sa đọa hay sao? "Nhẹ nhàng với em thôi. Em rách thật đó. Trước tiên hôn hôn"

Gã nghe như rót mật vào tai, môi lưỡi quấn quyết không rời, chắc vì bé con của gã có hơi khá dài, nên khi dứt ra thỏa mãn hết mức. Em nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi cảm nhận tay gã lần mò xuống dưới nới lỏng.

"Em siết như vậy, có phải không muốn hay không? Đau lắm sao?" Gã xoa mông em, nơi bị làm đến ửng đỏ "Không sao đâu. Thả lỏng, tôi giúp em một chút, bên trong vẫn còn. Đây là dịch của em"

Trí Mân nghe gã nói ngượng đỏ cả mặt, em trừng mắt nhìn gã, ngặt nỗi ham muốn của gã cao ngất ngưởng, em sợ mình không đáp ứng được. Cũng sợ vì gã chán em liền ra ngoài tìm người khác. Em thở dốc, cố an ủi bản thân, bên dưới hậu huyệt cũng giãn nở đôi chút, em biết chính mình dục vọng khá cao, nhưng ngặt nỗi sức em yếu ớt, cầm cự không được lâu, có thể ngất mất.

Gã gật gù, đưa ngón tay vào trong, nộm thịt bao bọc lấy tay gã thít chặt ấm nóng, qua chút kẽ hở chảy dịch ra ngoài, em cũng mặc sức để cậu cả khuấy động, nhướng người hôn liền mấy cái.

"Trí Mân, lại há miệng ra"

Gã nhẹ đưa thêm một ngón rồi lại một ngón, em khổ sở muốn chết, thân mình uốn éo thành một đường cong, giật nảy. Nước mắt sinh lí trào ra, em há miệng đón lấy cái hôn sâu của gã. Em chỉ mong có mỗi em biết cách gã hôn ra sao. Mắt em mờ đục, cơ thể đều thuận theo người bên cạnh. Gã muốn làm gì đều được. Em không ngăn nữa.

Gã càn quét cả khoan miệng, hút mọi mật ngọt khỏi em, lưỡi quấn lấy em đẩy mạnh vào trong, thi thoảng lại cắn nhẹ môi mỏng.

"Đừng..." Em ngạt hơi, khó chịu đẩy người đối diện ra, môi lưỡi đê mê đều bị cuốn theo khiến mù mờ tâm trí. Em khẽ cau mày, đưa tay lên vò tóc gã "Dừng lại...Mẫn..."

Gã luyến tiếc rời môi, thở dốc, đưa trán mình cụng vào trán em, gã cười, thấy Trí Mân bị hôn đến sặc nước liền thoải mái dùng tay còn lại bóp mạnh mông em một cái.

"Mẫn...Doãn Kì?" Em khẽ gọi tên gã, mê man vùi đầu vào lồng ngực ấm áp, hít hà cái mùi cơ thể của cậu cả. Miệng nhỏ không ngừng nói loạn, hơi ấm từ cơ thể đối phương hòa quyện vào nhau. Mẫn Doãn Kì đặc biệt phấn khích.

Em được thoả mãn, ưỡn cơ thể dính chặt lên người chồng, đầu nhủ hồng phớt cương đau.

Ba ngón tay bên trong bỗng cắm sâu hơn, chạm đến nơi nhạy cảm, em thét lên một tiếng rồi bấu víu lấy vai gã, cào cấu.

"Đau! Trướng quá!"

"Em không phải sợ. Có tôi bên cạnh em. Mãi mãi tôi sẽ bên em cho đến khi già rồi chết đi. Tôi đều ở đây. Nào dạng chân ra một chút. Tôi cho vào nhé? Được không?"

Trí Mân nhìn ánh mắt mong đợi của gã, chồng em nhịn không được nhưng vẫn muốn chiều theo tiến độ em muốn, đều là vì sức khỏe của em hết. Gã lật người em đối diện với mình, gã biết em mệt, cũng biết bản thân đêm qua không kiềm chế, hại em khép chân còn không nổi.

"Xin lỗi Trí Mân, tôi mạnh bạo quá. Chắc em mệt lắm. Nhưng cậu trai nhỏ của tôi ơi, đều là vì em xinh đẹp thế này. Em có biết hay không?"

Tim em đập mạnh hơn, động tâm rồi! Em ngượng nghịu, cảm nhận phía dưới vì lời nói này mà buông lỏng. Em khóc, vì đau và hạnh phúc. Đưa tay quệt đi hàng nước mắt chạy dài rồi tự mình luồn tay chạm vào vật kia của gã. Nó lớn hơn một vòng lập tức dọa em sợ chết khiếp.

"Nhẹ nhàng với em thôi. Em là cậu trai nhỏ của cậu cả mà? Nhỉ?" Em cười, tay ôm eo gã. Cha chả, hạnh phúc quá đi! "Mẫn Doãn Kì, mau đến yêu em đi chứ?"

"Yêu em! Tất nhiên là yêu em. Tất cả đều cho em hết" Gã rút ngón tay, như rút cả linh hồn em, Trí Mân hụt hẫng, đôi mắt long lanh cầu xin chiều chuộng "Không được trưng bộ mặt này cho người khác thấy...em bị cướp mất thì tôi biết làm sao đây?"

Em cười xòa, hôn chóc lên ngực trái của gã, tim gã đập nhanh hơn, em biết điều đó chứ.

"Mau tiến vào. Cậu còn..."

"Cậu cả ơi, con mang cháo đến rồi đây" Con Bình gọi í ới bên ngoài, nó đặc biệt làm cháo nhiều thịt. Bởi vì đây không chỉ làm cho cậu hai mà còn là làm cho thầy nó mà "Cậu cả ơi, lấy cháo cho cậu hai ăn. Cháo nóng chị Út làm ngon lắm"

Gã nhìn ra cửa, gầm gừ mấy tiếng giận dữ. Em cũng bị chọc cho nhịn cười không được, cả thân người gã đã ở trên em rồi, chỉ còn mỗi việc đưa vào liền bị gián đoạn. Gã tức mình định chửi. Nhưng em lại nói với cái giọng khàn khàn vọng ra.

"Bình đó hả con? Ừ, cậu hai đây. Con cất đi. Xíu nữa rồi mang đến sau nghen con"

Con Bình đáp "dạ" một tiếng dõng dạc rồi quay gót rời đi.

"Tôi sẽ đuổi việc nó"

"Không được. Cậu cả, đó là bạn của em" Em cười, một tay xoa yết hầu, đôi mắt trìu mến, tay còn lại nắn vật đang cương cứng trêu ghẹo "Cậu cả...cậu mê mẩn em rồi. Cứng thế này có phải muốn nhấp chết em hay không? Mau vào đi. Nếu không em đổi ý à nghen"

"Dạng chân ra. Tôi nhẹ nhàng với em không nổi nữa rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro