55.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mới chào đón em bằng nụ hôn nơi vầng trán. Phác Trí Mân không nói lời nào, lặng lẽ chờ gã rời khỏi phòng mới chậm rãi mở mắt. Em chưa từng nghĩ bản thân sẽ dễ dãi đồng ý tha thứ như vậy. Hơn nữa còn cùng gã làm tình. Ừ thì cứ cho là nghĩa vụ đi nhưng có lẽ hơi nhanh thì phải.

Hạt Đậu được mợ ba chăm sóc chu đáo, hiện tại có lẽ đã xách cặp đi học rồi. Em quấn thân mình bằng lớp mền bông mỏng, khó nhằn bước vào phòng tắm. Từng giọt tí tách rơi xuống, lạnh lẽo ngấm qua da thịt. Dù đã chấp thuận hòa giải, miễn cưỡng xem như đại gia đình đuề huề, thì không khí xung quanh Phác Trí Mân vẫn nghiễm nhiên mang một màu thê lương.

Gần đây, em nghiêm túc suy nghĩ hơn cho chính mình và con cái. Bạn nhỏ xoa xoa eo thon, bản thân vốn dĩ không thể sinh con, đâm ra có chút buồn bực. Nghe thật khó tin nhưng em mong ngóng mợ ba mang thai lắm, ông bà cả cần cháu đích tôn nối dõi tông đường mà nhỉ? Vấn đề này, Phác Trí Mân giữ kín trong lòng. Từ đầu biết cô Ngọc chẳng phải người thích sự gò bó là bao, cậu hai cũng chưa từng hối thúc. Cảm thấy nên để cô và cậu cả tự bàn bạc vẫn hơn.

Một khoảng thời gian dài không ngừng trôi qua, em sớm đã chấp nhận cuộc sống chung chồng.

"Cậu hai ơi, cậu dậy chưa?" Con Hân gõ cửa, nó gọi í ới vào trong. Cách đây vài tháng, Phác Trí Mân nói rằng em cảm thấy không nhất thiết phải lễ nghĩa như vậy. Hơn nữa, bạn nhỏ Phác cũng chưa hoàn thành tuyệt đối công cuộc giảng dạy. Để tránh gây cảm giác khó chịu cho đối phương, con Hân chủ động thay đổi. Quay về với phận chủ - tớ "Con mang bữa sáng tới rồi đây"

Em hắt hơi một tiếng, có lẽ lại sắp cảm rồi. Phải chăng là vì thường xuyên tắm nước lạnh? Mặc vội quần áo, em che đi mấy vết đỏ tím trên người rồi nhanh chóng mở cửa. So với con Bình ngày trước, cái Hân chu toàn, đảm đang hơn. Thế nhưng không hiểu là do nguyên nhân gì, cậu hai cảm thấy đôi chút không quen.

"Vất vả cho con rồi. Gần đây công việc ổn chứ?"

"Mọi thứ vẫn ổn lắm thưa cậu"

"Ừ, tốt! Cậu có mướn thêm người khác vào làm giúp con. Cô ấy đã đến chưa?"

Con Hân đặt chậu nước ngâm chân xuống sau khi em bắt đầu ăn, từ tốn đáp lời: "Chị Quyên đấy ạ? Chị ấy mới đến sáng sớm nay. Bà Huệ đã sắp xếp công việc cho chị rồi thưa cậu hai"

Nói đến cô Quyên, Phác Trí Mân đặc biệt ấn tượng vẻ bề ngoài xinh đẹp mỹ miều của người nọ. Thậm chí vào lần đầu tiên gặp gỡ, em hoàn toàn chìm đắm trong nhan sắc khuynh nước khuynh thành.

"Hồng nhan bạc phận", chồng mất sớm, cô một thân một mình cật lực nuôi con. Thương cho số phận lênh đênh, em ngỏ ý muốn đưa cô về lo giúp việc nhà, đối đãi cũng đặc biệt tốt.

"Con nghỉ tay một chút đi. Phải rồi, lâu như vậy, Bình không gửi thư về hay sao?"

Con Hân thầm nghĩ, cậu cả trước đây vì lo sợ chồng bé đau lòng, nhất quyết giấu nhẹm đi sự thật: người nọ tàn nhẫn đầu độc em. Thảo nào đến thời điểm hiện tại, em vẫn ngây thơ lo lắng cho kẻ bội tình bội bạc.

Lần đó, chính tay cái Hân dùng biện pháp tâm lí, dọa cho con Bình sợ khiếp vía mà nhận tội, nó còn nhớ như in ấy chứ. Dẫu sao thì bây giờ chưa phải lúc thích hợp để bạn Mân nhỏ biết chuyện cho nên nó mới thở dài một hơi: "Thưa không... chị ấy bận lắm ạ"

Cậu hai cũng không tiện hỏi thêm, em ăn uống, sắp xếp xong xuôi liền khoác áo đến tìm họ Mẫn. Muốn báo với gã về tình hình học tập của Hạt Đậu một chút.

"Con mang hà thủ ô đỏ đến cho cậu cả nhé!"

"Vâng"

...

Tiền tài.

Danh vọng.

Gái gú.

Mẫn Doãn Kì rít một hơi thuốc dài, gã nặng nề ngã người về sau. Thuở còn là một đứa trẻ ngây thơ, cậu cả phải chứng kiến ba mình lăn lộn với đủ loại người. Tâm lí từ đó cũng lệch lạc không ít. Giá như thượng đế nhân từ ban cho gã chút thương xót, cứu rỗi lấy linh hồn bị vấy bẩn nhiều năm thì có lẽ Mẫn Doãn Kì chẳng trở thành người tùy tiện đến thế.

Gã sợ ông cả! Nỗi ám ảnh về tình dục ăn mòn đi lí trí và tất cả những gì gã làm trong quá khứ cũng như hiện tại trực tiếp phá vỡ trái tim của Phác Trí Mân.

"Từ khi nào lại hút thuốc rồi?" Em bước vào phòng, nhẹ nhàng vuốt ngược mái tóc lòa xòa trên trán chồng lớn, đôi mày nheo lại tỏ vẻ không vui "Mệt quá sao? Cậu nên nghỉ ngơi. Em giúp cậu nhé?"

Trong màn khói đục, gã vươn tay muốn chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của chồng bé. Bất chợt khựng lại, nhận ra vài điều. Kể từ lúc nào, thay vì chào đón nhau bằng tiếng cười giòn tan hạnh phúc thì bây giờ giữa cả hai người họ lại bao phủ một bầu không khí ngượng nghịu.

Mẫn Doãn Kì mím chặt môi, vội gục đầu lên vai em lấy lại bình tĩnh, nơi cổ họng rên hừ hừ vài tiếng. Cả cơ thể cũng run lên từng hồi.

"Có chuyện gì với cậu sao? Đáng lí ra cậu không nên động đến thứ này. Hút thuốc chưa bao giờ có lợi cho sức khỏe cả. Cậu biết mà"

"Kì ơi, căn phòng ngột ngạt lắm... hãy dọn dẹp đống lộn xộn và mở cửa nhiều hơn. Nơi này cần không khí"

"Cậu đi lên tỉnh mấy hôm mà gầy đi mất một vòng. Em nói cái Hân nấu súp cho cậu nhé?"

"Còn nữa... Kì?"

Thấy chồng lớn có vẻ uể oải, em chỉ đành ngừng lại. Dịu dàng vỗ vỗ lưng gã. Theo thói quen yêu chiều, ôm lấy nửa kia vào lòng an ủi. Lướt nhìn trên mặt bàn bừa bộn rồi di dời chú ý đến lá thư tay bị xé tan tác.

"Sau cùng cũng chỉ có em quan tâm tôi..."

"..."

"Xin lỗi" Gã vô thức lặp lại câu nói này. Cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần.

"Kì... nếu như cậu bây giờ yêu thương em chỉ để đạt được mục đích cá nhân thì sau này, cậu có nói 100 lần xin lỗi, em cũng sẽ hận cậu thấu tận tâm can và rồi cậu mãi mãi sẽ chẳng có được em nữa. Cho nên thay vì nói suông vài lời. Có thể chứng minh cho em thấy được hay không?"

Phác Trí Mân thực chất cũng chẳng phải kẻ ngu dốt. Bạn nhỏ thông minh và tinh tế hơn gã tưởng. Lời em từng nói qua đều là cảnh cáo.

"Kì của em... xin đừng táng tận lương tâm"

...

Gian bếp trở nên rộn ràng hơn ngày thường. Phải chăng vì cô gái tên Quyên mới đến thực sự mê người? Theo như nhận xét của con Hân và mắt nhìn thẩm mỹ của Phác Trí Mân thì chính là tuyệt thế giai nhân.

"Chị đừng nhìn nữa" Con Hân vui vẻ nói với cô Quyên, hai tay chống nạnh đanh đá đùa giỡn "Chị có vẻ thích cậu cả nhỉ? Nhìn người ta lộ liễu quá. Chỉ thiếu vài trái tim đỏ bắn ra"

Cô một tay bưng rổ rau, một tay vén tóc, môi không kiềm được cong lên tạo thành nụ cười xinh "Hình mẫu lí tưởng... nói thử xem, chị đứng gần cậu cả có phải là rất ăn khớp không?"

Đoạn cô Quyên định xoay người, bỏ đi để lại con Hân với gương mặt ngạc nhiên. Nó liền nuốt nước bọt rồi khẽ nheo đôi chân mày.

"Người ta đã có gia đình rồi. Chị đùa như vậy cũng quá kì lạ đi... và chị cũng đã có con rồi đó"

"Vậy sao?"

<♡>

Năm mới vui vẻ. Mong mọi điều tốt đẹp đến với chúng ta. Vạn sự hanh thông công danh tấn tài😙

Qua năm mới rồi nên mình lại cho xuất hiện thêm 1 nhân vật nữa này :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro