57.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi hứa. Chỉ lần này thôi mà. Xin cậu đấy"

Cô Ngọc có thói quen quan sát thằng Hải ngay từ khi mới đặt chân vào biệt phủ. Lí giải cho điều này có lẽ là bắt đầu từ đôi mắt. Phải, đôi mắt của nó vô cùng thu hút. Nếu mợ ba tự hào vì nét quyến rũ, long lanh đến nao lòng thể hiện qua cửa sổ tâm hồn. Thì đối với thằng Hải, con ngươi nâu, sâu thẳm luôn toát lên một vẻ dũng mãnh, nam tính.

Mỗi giây phút trôi đi, cô Ngọc không ngừng tò mò muốn biết người kia đang làm gì, bạn bè xung quanh ra sao, gia đình thế nào? Muốn quang minh chính đại nhắc nhở nó giữ gìn sức khỏe, phải ăn uống đầy đủ nhớ chưa? Lâu dần, yêu thương vô thức nảy nở. Ngay cả cô cũng không ngờ bản thân có ngày sẽ đột nhiên ngã uỵch vào lưới tình. Mãi cho đến khi Mẫn Doãn Kì nhắc về những gã trai mê mệt em nhỏ Phác Trí Mân đều bị trừng phạt thích đáng, cô mới rõ lòng mình trước nay đã mặc định hướng về tên hầu nhà họ Mẫn mất rồi.

"Hải, tôi chỉ xin cậu một cái hôn. Chúng ta... không phải cũng đã từng hay sao?"

"Điều này không thích hợp đâu ạ. Mợ ba hãy về phòng đi. Nếu có ai thấy sẽ rắc rối lắm"

Thấy nó thẳng thắn từ chối lời đề nghị chả chút đắn đo, do dự nào. Cô Ngọc khó tránh cảm thấy chạnh lòng, gắng gượng trấn an bản thân bình tĩnh hơn rồi nhỏ giọng thủ thỉ: "Hải, cậu đừng như vậy có được không? Chúng ta quay về như trước đi mà, tôi không chịu được việc cậu suốt ngày né tránh tôi. Tôi biết cậu yêu Mân nhưng cậu xem, tôi chưa từng làm hại cậu ấy... Tôi giữ đúng lời tôi nói với cậu. Tôi luôn đứng về phía Mân đấy thôi"

Thằng Hải nheo mày nhìn cô, âm điệu cũng hạ hẳn xuống một tone: "Mợ ba biết rất rõ tôi thương có mỗi một mình cậu hai. Tại sao có thể yêu cầu tôi hôn mợ? Mợ ơi, mợ có chồng rồi. Thôi, mợ về đi"

"Nhưng..."

"Không, tôi không muốn nghe. Mợ có biết hiện tại bản thân đang làm gì không? Làm ơn buông tôi ra. Chúng ta trước nay không từng yêu đương. Nói hôn liền hôn làm sao mà được? Tôi cũng không có hứng với người có gia đình. Tôi thích đàn ông lẫn phụ nữ. Vì vậy, đối với loại như tôi, mợ nên kinh tởm thay vì hành xử thế này"

"Sao tôi phải tỏ thái độ với cậu? Tôi chỉ là..."

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Bị giọng nói đanh thép, gắt gỏng cắt ngang lời, dọa cho cô Ngọc một trận hốt hoảng lùi về sau vài bước. Thằng Hải cũng vội đẩy người nọ đi, cắn chặt môi, không dám thở mạnh. Từng tiếng lộp cộp của giày đệm xuống sàn, cậu hai hung tợn trợn mắt, tiếp tục tra hỏi "Mợ ba, Hải, chuyện này là sao? Hai người dám cặp kè sau lưng cậu cả?"

"Phác Trí Mân?" Cô Ngọc hít một hơi đầy lồng ngực, sau đó định thần lại. Hàng lông mày khẽ nhíu tỏ ý khó chịu "Cậu chưa ngủ sao? Giờ này còn đi đâu?"

"Chưa ngủ để xem hai người ôm ấp nhau đây! Cô theo tôi. Còn Hải, tôi mong sẽ có lời giải thích vào ngày mai. Hãy đến gặp tôi khi sẵn sàng. Mợ ba, đừng chôn chân ở đó nữa, lập tức theo tôi ngay"

Đoạn, bạn nhỏ vội vàng nắm chặt cổ tay cô, chạy đi, bộ dạng lén la lén lút. Thiếu chút nữa, cô Ngọc còn cho rằng bản thân đang đi ăn trộm. Em không lưu tình liếc người đang ngơ ngác phía sau một cái. Mở cửa rồi đẩy mạnh mợ ba vào phòng, Phác Trí Mân cẩn trọng quan sát xung quanh.

"Không còn ai nữa đâu. Cậu nghe tôi..."

Còn chưa kịp nói hết câu, Phác Trí Mân đã tắt đèn tối mù mịt, em nhanh chóng bịt miệng cô Ngọc, ra dấu im lặng, rồi không quên vươn tay khóa trái cửa. Đúng như cậu hai suy đoán, ngay lập tức bóng của người đàn ông cao lớn bất thình lình xuất hiện hằn lên tường, đứng một lúc lâu sau.

Cốc... cốc...

"Ựm ửm? Ừm ưm ừm ưm ưm?"

"Suỵt. Đừng sợ"

Cốc... cốc...

Cốc... cốc...

Cô thở hắt một tiếng, căng thẳng tột độ, mồ hôi hai bên thái dương bắt đầu chảy nhễ nhãi. Được tầm hơn 20 phút tưởng chừng như cả một thập kỉ, người kia mới miễn cưỡng lặng lẽ rời đi. Em vốn nhát, trong lòng nhịn không được liên tục run rẩy, mắt phải giật giật.

"Đi... đi chưa vậy?"

"Chắc là đi rồi. Cô bình tĩnh lại. Mặt mày tái mét cả rồi đấy. Xem chừng cũng biết sợ. Vậy mà còn dám tình tứ với người làm trong nhà. Cô có vấn đề về dây thần kinh liều lĩnh à? Máu liều nhiều hơn máu não chắc?"

"Ha..."

Cả hai nhìn nhau, nhẹ nhõm ngồi bệt xuống sàn rồi nhe răng cười. Cũng may Phác Trí Mân tinh ý đều khóa cửa hết. Nếu không bạn nhỏ cũng chẳng dám nghĩ đến hậu quả.

"Tại sao cậu cả lại đi lòng vòng lúc hơn nửa đêm nửa hôm vậy? Lại còn đứng trước cửa gõ. Sợ chết tôi rồi"

"Không biết. Cũng may lúc cô và Hải ôm ấp nhau, tôi kịp thời kéo đi. Tôi sợ cô bị phát hiện e là ngày mai có án mạng thật đó!"

"Cậu cứu tôi một lần. Cảm ơn"

"Ơn nghĩa gì? Tôi chỉ chẳng mong chờ gì vào chuyện cô gặp rắc rối" Cậu hai để phòng hờ, thậm chí không dám mở đèn, em thầm thì to nhỏ bên tai người kia "Chuyện này là sao? Cô đang ngoại tình?"

"Đừng nói như thế mà. Tôi và cậu ta chưa làm gì đâu! Chuyện dài lắm. Kể cho cậu sau được không?"

Phác Trí Mân gật đầu, em vốn dĩ chưa từng ép buộc bất cứ ai. Thế nhưng vẫn là không nhịn được, nhắc nhở vài câu: "Tôi mong rằng cô không ngoại tình. Nói cho cô nghe, Mẫn Doãn Kì có tính chiếm hữu rất cao. Hơn nữa, hiện tại với cái danh mợ ba, trọng trách không nhỏ. Cô còn chưa sinh cho gã đứa con nào, chuyện hôm nay lộ ra, có 10 Phác Trí Mân tôi cũng không xin tha cho được đâu đấy"

...

Sáng sớm, làng Xông Mai...

Cô Quyên ôm chậu ra sau vườn giặt giũ quần áo. Cậu hai sợ đứa nhỏ của y ở nhà một mình không ngoan, còn tốt bụng đề nghị để nó vào phủ vui chơi. Có lẽ thừa hưởng đường nét của ba nhiều hơn, thằng Dương khi đứng cạnh cô Quyên trông có chút khác.

"Cậu hai đẹp quá à. Con thích cậu lắm" Nó vừa nói vừa ngại ngùng vò vò mép áo. Má hây hây hồng "Sau này, cậu theo con đi. Con lo cho cậu... Nhé cậu?"

Phác Trí Mân có chút ngỡ ngàng, thật không nghĩ sẽ có ngày được một đứa trẻ ngỏ lời như vậy. Thầm cảm thán thằng Dương lanh lợi, em vui vẻ, gật gù: "Được. Sau này theo con"

Cô Ngọc đứng bên cạnh em, không kiềm được liếc mắt nhìn y một cái, bắt đầu đánh giá rồi nhếch mép mỉm cười.

Bởi vì đêm qua rất mệt mỏi, vừa thấy cậu hai, mợ ba ở cùng một chỗ. Mẫn Doãn Kì đã nhanh chóng lao đến. Gã cần nạp năng lượng từ "cục pin" chạy bằng cơm.

"Không nên thể hiện tình cảm trước mặt trẻ nhỏ. Cậu kì quá à"

Em nghiêm giọng chỉnh đốn. Quả thực, hậu làm lành, Phác Trí Mân cảm thấy có phần không an toàn. Dẫu sao thì khi chịu nhiều tổn thương, con người ta thường xây dựng tường thành ngăn cách vững vàng hơn. Có thể nói một cách dễ hiểu thì đây là cơ hội cuối cùng em trao cho cậu cả.

"Không sao không sao, cứ tự nhiên nhé" Cô Quyên mỉm cười, ánh mắt hướng về lão quan lớn hai tay ôm khư khư chồng bé "Cậu cả hạnh phúc quá. Được 1 phu 1 thê mà ai cũng đẹp"

Mẫn Doãn Kì nghe thanh âm thánh thót như rót mật vào tai, lúc này mới để tâm đến người nọ, cậu cả khẽ nhíu mày ngờ vực. Ấn tượng đầu tiên không quá tệ. Gã xem xét từ trên xuống dưới một lúc rồi lạnh nhạt quay đi.

Cô Quyên mím môi, nụ cười méo mó hơn hẳn. Ban đầu đinh ninh trong lòng, gã sẽ nán lại, dành chút thời gian tiếp chuyện. Phải, y đẹp mà! Tự tin cũng có gì lạ lẫm. Tiếc rằng, tuyệt sắc khuynh thành, Mẫn Doãn Kì gặp qua không ít. Khó tránh khỏi cảm thấy buồn chán.

"Mân nhỏ, đến đây. Hôm nay có khách quý, em cũng tôi tiếp đãi. Được không em?"

"Sáng nay cậu Kha đến thăm? Cậu tiếp bạn tốt của cậu đi, gọi em làm gì? Em không để ý đâu"

Chồng lớn thấy em thốt ra từng câu chữ sao mà bình thản quá. Đoạn còn mặc kệ, định rời đi. Gã nhanh chóng níu lấy tay bé cưng, mắt cụp xuống vì thất vọng nhưng điệu bộ vẫn tươi cười: "Đừng như vậy mà, Mân nhỏ. Đây rõ ràng không phải bạn. Em đến giúp tôi"

Chờ cho hai người họ rườm rà lôi lôi kéo kéo nhau đi khuất, cô Ngọc mới chống nạnh, đanh đá ngồi thụp xuống.

"Mợ ba có chuyện gì căn dặn với con ạ?"

"Thu ánh mắt mày đặt trên người chồng tao lại. Thiếu thốn đàn ông đến thế à?"

Không đợi cho y phản bác, cô đã chúi người về trước, chỉ sợ nhúc nhích liền chạm môi nhau. Y vội chống tay tìm điểm tựa, nhắm nghiền mắt, sợ hãi.

"Xem chừng tao trụng nước sôi cả họ nhà mày đấy"

Con Hân hóng hớt liếc nhìn ra ngoài rồi nhếch mép mỉm cười đến độ vui vẻ. Về vấn đề y thường xuyên nhìn ngắm cậu cả, lại nói hành động cũng giống như thể đang yêu say đắm, là do nó kì công báo cáo từng chi tiết cho cô Ngọc.

Con Hân tặc lưỡi, thầm nghĩ hợp tác với người này quả thực không tệ chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro