Chương 11: "Còn tôi là Liam.."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, bàn thắng vẫn nghiêng về phía đội tuyển của Trúc Giang với tỷ số 3-0. Sau khi trọng tài Sino thổi còi kết thúc trận đấu ai nấy cũng mệt mỏi, đội Trúc Giang thì vui vẻ ôm chầm lấy nhau hoan hô, Trúc Giang và Nhi cũng nhìn nhau mỉm cười thở phào. Trận đấu kết thúc đồng nghĩa với việc ủy thác lần này đã thành công, cả hai người cuối cùng cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Huấn luyện viên của đội tuyển cũng vui mừng bước lại bắt tay cảm ơn Nhi và Trúc Giang, A Dinh cũng khen hai cô đã làm rất tốt.
Trúc Giang cũng không còn kiêng dè gì nữa, kết quả trận đấu cũng đã có, cô cũng không còn là người của đội tuyển, vậy nên lúc này cô đã có thể thoải mái chính thức chào hỏi tổ trọng tài.
Trúc Giang bắt tay Sino, cô dùng tiếng Nhật nói "Chào chú, tôi là fan hâm mộ của chú từ lâu rồi, hôm nay mới có dịp được gặp chú và mọi người ạ."
Sino và những trọng tài còn lại cũng rất vui vẻ bắt tay Trúc Giang. Họ cũng nói thêm vài câu, sau đó mới bước vào phòng nghĩ để thay đồ trở về.
Lúc Nhi và Trúc Giang bước ra thì đã nhìn thấy A Dinh đang đợi sẵn ở cửa, dáng vẻ anh nghiêm túc, khuôn mặt cũng có vẻ lo lắng. Nhi và Trúc Giang nhìn nhau một cái sau đó đi lại phía A Dinh. Lúc này các thành viên của đội tuyển cũng bước ra, bởi vì trận đấu đã kết thúc, cả Nhi và Trúc Giang cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy cả hai cũng không đi cùng đội tuyển nữa, hai người cũng từ chối trở về cùng họ, nói thêm vài lời tạm biệt thì tất cả các thành viên trong đoàn của đội tuyển cũng lên xe rời đi.
Lúc này Nhi và Trúc Giang mới có thể nói chuyện với A Dinh, nhìn thấy sắc mặt của A Dinh không tốt, Trúc Giang liền hỏi "Có chuyện gì xảy ra sao?"
A Dinh lắc nhẹ đầu nói "Cũng không phải chuyện gì lớn, nhiệm vụ của anh có chút sự cố thôi." Sau đó anh nhìn sang Nhi.
Nhi như hiểu ý A Dinh, cô hỏi "Giao dịch thất bại sao?"
"Cũng không hẳn, bên kia đã thay đổi thời gian giao dịch rồi."
Trúc Giang không hiểu hai người họ đang nói gì, nhưng cô biết nhiệm vụ lần này của họ chắc chắn không đơn giản, vì vậy Trúc Giang xoay xoay bả vai của mình nói "Hai người bận thì đi trước đi, em tự mình trở về cũng được."
"Không được, bây giờ mày đã bị rất nhiều người chú ý, nếu không cẩn thận thì sẽ xảy ra chuyện." Nhi lo lắng nói.
"Nếu không thì sao, mày định dẫn tao đi theo à? Mày biết rõ nếu tao tham gia thì sẽ có chuyện gì mà."
Khuôn mặt Nhi lộ vẻ khó xử, cô biết rõ mình không thể mang theo Trúc Giang, nhưng nếu để Trúc Giang ở lại thì cô cũng không an tâm.
A Dinh nhìn thấy Nhi như vậy liền nói "Hay em ở lại với Giang đi, chuyện cũng không lớn lắm, tự anh có thể giải quyết được"
Trúc Giang liền xua tay "Ngưng, em không cần hai người bảo vệ, năng lực của em thế nào hai người hiểu rõ mà, em cũng đã từng đến nơi này rồi nên không sao đâu. Hai người cứ đi đi, chơi chán em sẽ tự trở về."
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng cùng với sự khuyên nhủ của Trúc Giang, A Dinh và Nhi cuối cùng cũng đồng ý. Trước khi rời đi A Dinh đưa cho Trúc Giang một chiếc thẻ, anh nói "Đây là tiền phí ủy thác lần này của em, đúng như thỏa thuận ban đầu. Tiền anh đã chuyển vào đây hết, bây giờ là của em nên em cứ dùng thoải mái."
Trúc Giang cầm lấy chiếc thẻ ngắm nghía,  khóe môi cô nhếch lên, bên phía tổ chức quả thật vẫn rất tin tưởng năng lực của cô, chưa biết kết quả ra sao nà đã chuẩn bị trước tiền phí cho cô rồi. Dù sao thì Trúc Giang cũng rất vui vẻ, tiền này là do cô dùng sức mình mà có được,vậy nên cô có sử dụng thế nào là quyền của cô.
++++
Bên trong quán rượu Laned Wine, Liam lắc lắc chiếc ly trên tay, ánh mắt anh hờ hợt nhìn chất lỏng màu vàng nhạt bên trong, Paul bên cạnh thì đang xem gì đó trên điện thoại. Một lúc sau bỗng nhiên Paul thốt lên "Này, đó không phải cô nhóc đội trưởng đội vừa đá thắng ngày hôm nay sao?" Thì ra khi Paul vừa ngẩng đầu lên nhìn ra cửa thì bắt gặp Trúc Giang mở cửa bước vào.
Trúc Giang sau khi tự mình ăn tối xong cô liền buồn chán không biết đi đâu, nhìn thấy trước mặt là quán rượu nên cô nổi hứng bước vào.
Liam khi nghe Paul nói anh cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trúc Giang anh cũng hơi bất ngờ.
Trúc Giang là lần đầu tiên vào quán rượu nên có hơi bỡ ngỡ, cô chọn một góc khuất của quầy bar, sau đó kéo ghế ra ngồi.
Người bartender nhìn thấy cô liền bước lại, anh ta đưa cho cô tấm menu sau đó hỏi " Xin chào quý cô, xin hỏi cô muốn dùng loại nào?"
Trúc Giang nhìn ngắm menu một lúc, cô cũng không có hiểu biết gì nhiều về rượu, Trúc Giang đành trả menu cho anh ta "Anh xem loại nào dễ uống một chút, cũng đừng mạnh quá."
Người bartender sau khi nghe cô nói liền suy nghĩ một chút rồi gật đầu "Được rồi, cô chờ một chút nhé."
Trúc Giang gật đầu với anh ta sau đó cô đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này thật khác với tưởng tượng của cô. Một quán rượu mà ngay đến một sự ồn ào huyên náo cũng không có. Bên trên còn có một sân khấu nhỏ lúc này còn có người đang hát, âm nhạc Acoustic nhẹ nhàng khiến tâm tình của Trúc Giang cũng tốt lên rất nhiều. Cô không ngờ đến ở giữa một thành phố phồn hoa và nhộn nhịp mà lại tồn tại một nơi như thế này. Khách ở đây nhìn là biết không phải những người thô lỗ thích nào nhiệt, ngược lại bọn họ còn trầm lặng đến lạ thường. Hầu như mọi người đến đây đều vì muốn yên tĩnh hoặc muốn những buổi tụ hợp nhẹ nhàng. Tiếng nhạc không lớn, nhưng vì khách ở đây nói chuyện nhẹ nhàng và có trật tự nên Trúc Giang dù ngồi ở xa cũng có thể nghe được trọn vẹn từng tiếng nhạc phía trên.
Lúc này người bartender cũng mang đến một ly rượu, chất rượu hơi lỏng lại có màu tím nhạt lung linh. Trúc Giang mỉm cười cảm ơn anh ta sau đó đưa rượu lên môi chậm rãi nhấm nháp.
Người bartender dùng tiếng Pháp nói với Trúc Giang "Loại này có tên là 'Định mệnh' , độ cồn của nó không cao lắm lại rất dễ uống, tôi thấy rất phù hợp với cô. Nếu cô uống thấy không thích thì tôi sẽ đổi sang loại mới."
Trúc Giang sau khi uống thử liền cảm nhận được một chút cay nồng, bất quá cũng rất dễ uống, mùi cũng thơm nhàn nhạt chứ không gắt như mấy loại cô từng biết, cô liền gật đầu "Không sao, tôi cảm thấy rất ngon." Trúc Giang cũng cảm thấy rất thích tên 'Định mệnh' của nó, có một chút gì đó phù hợp với tâm trạng cô lúc này.
Người bartender sau khi thấy Trúc Giang hài lòng anh liền xin phép đi làm việc của mình. Không gian bên cạnh lúc này cũng chỉ còn mỗi Trúc Giang, cô nhẹ nhàng đưa rượu lên môi nhấp từng ngụm nhỏ, bàn tay còn lại cũng gõ  nhè nhẹ lên bàn để bè theo tiếng nhạc.
Trúc Giang không hề biết trong góc tối của căn phòng lúc này có hai ánh mắt đang dõi theo cô. Paul nhìn thấy khuôn mặt hứng thú của Liam anh liền cười cười, Paul đụng nhẹ vào tay Liam nói "Này, cậu không qua đó làm quen sao?"
Liam không trả lời Paul mà hỏi ngược lại "Cậu biết cô ấy tên gì không?"
"Không biết, nhưng trên tư liệu có ghi biệt hiệu của cô ấy chỉ có một từ Zan, còn tên thật thì tớ không thấy." Paul đưa mắt nhìn sang Trúc Giang, ngừng một chút anh nói tiếp "Cậu có cảm thấy cô nhóc này rất bí ẩn không? Năng lực của cô ta tớ nghĩ nó không chỉ dừng lại ở việc biết đá bóng thôi đâu." Tư liệu công khai về Trúc Giang quả thật không hề có đến một từ. Paul cũng đã cho người điều tra, nhưng cũng chỉ biết sơ bộ việc cô không phải là thành viên thật sự của đội tuyển bóng đá, còn những thứ khác một chút anh cũng không đào ra được.
Liam cũng rất kinh ngạc, thế lực của Paul như thế nào anh hiểu rất rõ, đến Paul còn không thể điều tra ra được thì thật sự là chuyện lạ.
Nhưng khi Liam chuẩn bị bước đến làm quen thì đã có một người đàn ông lạ đến trước.
Trúc Giang khó chịu nhìn người đàn ông lạ mặt đứng che mất tầm nhìn của cô. Người đàn ông này là một người Pháp chính hiệu, dáng vẻ vô cùng lãng tử, anh ta cầm một ly rượu bước đến dùng tiếng Anh nói với Trúc Giang "Xin chào, cô thật xinh đẹp, chúng ta có thể làm quen không?"
Trúc Giang mỉm cười lịch sự "Xin lỗi, tôi muốn ở một mình, làm phiền anh đến chỗ khác mà ngồi."
Người đàn ông thấy Trúc Giang thẳng thừng từ chối mình thì bật cười "Không sao, tôi thích ngồi đây. Chúng ta cũng có thể từ từ làm quen mà, ngồi một mình cô đơn lắm đó."
Trúc Giang khó chịu, cô quên mất đây là quán rượu, ít nhiều gì cũng sẽ có những thành phần đồi bại.
"Tôi không thích ngồi cùng người lạ, nếu anh muốn ngồi đây thì cứ tự nhiên." Nói xong cô chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông kia thấy cô sắp rời đi liền đưa tay muốn giữ cô lại, nhưng tay anh ta còn chưa chạm vào thì Trúc Giang đã lùi lại né tránh. Anh ta thất vọng nhìn bàn tay của mình còn đang giơ trên không trung nói "Tôi chỉ muốn làm quen thôi mà, sao em lại khó chịu như thế?"
Trong lúc Trúc Giang đang suy nghĩ có nên đấm cho anh ta vài phát không thì bỗng nhiên có một người nữa bước đến. Dáng người anh ta cao lớn đứng chắn trước mặt cô.
Liam nhìn người đàn ông trước nói "Xin lỗi, cô ấy là bạn của tôi."
"À thì ra là bạn của anh, haha...tôi xin lỗi, tôi không làm phiền hai người nữa." thấy người đến là Liam, người đàn ông kia cuối cùng cũng bỏ cuộc. Nếu đã thường đến đây thì ai cũng sẽ biết đến hai người Liam và Paul, thân thế của hai người này không nhỏ, anh ta cũng không dám đắt tội.
Sau khi người đàn ông kia rời đi, Liam cũng xoay người nhìn Trúc Giang.
Thấy người đến là Liam, Trúc Giang cũng rất ngạc nhiên, không hiểu sao trong vô thức cô lại có cảm giác muốn trốn chạy.
Liam ngồi lên ghế đối diện, anh nâng ly rượu về phía cô nói "Cùng uống một ly nhé?"
"Xin lỗi tôi cũng không thích uống rượu với người lạ." Trúc Giang lại từ chối.
"Tôi nghĩ chúng ta không hề xa lạ gì mới đúng." Liam bình tĩnh đặt ly rượu lên bàn, anh nhìn thẳng vào Trúc Giang nói tiếp "Cô dùng các kỹ năng chơi bóng của tôi, vậy mà giờ lại nói tôi là người lạ sao?"
Trong lòng Trúc Giang như có gì đó rơi lộp bộp, thì ra tên này nhìn thấy hết các chiêu trò của cô. Lúc đầu cô cứ nghĩ anh ta chỉ nhìn ra mỗi cú đá lốc xoáy thôi, không ngờ đến anh ta lại nhìn ra nhiều như vậy.
Nhưng Trúc giang là người cao ngạo, cô đâu thể dễ dàng hạ mình xuống được, vậy nên cô cũng nhìn thẳng vào Liam nói "Anh muốn đánh bản quyền tôi sao?"
Liam nghe Trúc Giang nói xong thì bật cười ha hả, anh không ngờ đến cô nhóc này lại nói như vậy, thật sự là một cô nhóc thú vị.
Trúc Giang nhăn mày nhìn Liam đang cười, cô chẳng hiểu tên điên này đang cười chuyện gì, chả lẽ câu nói của cô hài hước đến vậy sao?
Thấy Trúc Giang khó chịu Liam cũng không cười nữa "Không, tôi không muốn đánh bản quyền gì đó với em. Tôi chỉ muốn kết bạn với em thôi."
"Tôi không thích kết giao lung tung." Tuy Liam nhìn không chán ghét bằng tên kia, nhưng Trúc Giang cũng không thích người cao ngạo như anh.
"Sao lại gọi là lung tung, tôi đây cũng coi như một nửa là thầy của em rồi..."
Liam chưa nói hết đã bị Trúc Giang ngắt lời "Anh không phải là thầy tôi." Ngoại trừ A Vĩnh ra cô không cho phép ai ngồi vào vị trí thầy cô.
Liam nhìn thấy Trúc Giang lần này là giận thật, anh không hiểu lý do vì sao cô tức giận, nhưng anh cũng không dám đùa nữa, chỉ có thể nghiêm túc nói "Tôi thật sự chỉ muốn làm bạn với em thôi, chứ không có ý gì khác cả."
Trúc Giang biết mình phản ứng có phần hơi quá, cô thở dài sau đó nói "Tùy anh."
Nói xong cô cũng ngồi lại vào ghế mình, im lặng uống rượu.
"Em tên là gì?"
"Anh có thể gọi tôi là Zan." Trúc Giang lạnh nhạt trả lời.
Biết Trúc Giang cũng sẽ không nói tên thật của mình nên Liam cũng không cố hỏi, anh mỉm cười nói "Còn tôi là Liam."
Trúc Giang liếc anh "Tôi biết rồi." anh là ai cô còn không biết đến sao? Anh ta cũng biết cô biết mình, vậy mà lại cố tình giới thiệu.
Liam nhìn biểu cảm của Trúc Giang thì lại bật cười, anh chưa bao giờ gặp một người mà sau khi nhìn thấy và biết tên của anh lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Trúc Giang quả thật là một cô gái thú vị mà lần đầu Liam gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro