6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn dáng vẻ đàng hoàng đạo mạo, làm ăn đàng hoàng không nhận hối lộ, ai mà không biết chắc hẳn nghĩ hắn đứng đắn lắm. Tôi cọ cọ vào đôi chân dưới gầm bàn của hắn

- Tổng giám đốc Norawit , hôm qua điện thoại em có chuông báo không ?

Gemini bình tĩnh nhìn xuống

- Anh không rõ

- Thật à ?

Tôi lướt qua bàn làm việc, nắm cà vạt của hắn, kéo lại gần. Cho dù hắn che dấu tốt đến mấy thì đối với tôi, hắn cũng chỉ là người trẻ mà thôi.

- Fourth, anh đang làm việc.

Hắn nghiêm giọng nhắc nhở tôi, nếu không phải hô hấp của hắn dồn dập, có lẽ tôi còn nghĩ hắn thanh tâm quả dục lắm.

- Ồ

Tôi hôn nhẹ hắn

- Vậy anh còn muốn không ?

Hắn trầm mặc một lúc, nói thẳng

- Muốn

Tôi lại hôn tiếp

- Em ở phòng, đợi anh tan làm thì tụi mình cubgf về nhà

Trở về phòng, tôi lại nhận được điện thoại của
Mark

- Fot , anh xuất viện rồi

Đầu dây bên kia, âm thanh khàn khàn khản đặc giọng mũi như thể cả đêm không ngủ. Tôi sững người

- Sao lại xuất viện ?

- Anh không điều trị nữa

Giọng anh ta trầm xuống

- Nếu như không thể chữa được, chi bằng anh từ bỏ trước vậy. Anh muốn sống một cuộc sống bình yên với em

Tôi nhíu mày

- Chúng ta đã không thể nào nữa rồi, hơn nữa, tôi đã kết hôn

- Vậy còn anh phải làm sao đây ? Em coi lời hứa của chúng ta là gì ? Hay là do gương mặt anh bị hủy hoại rồi nên em mới chê anh ?

- Là anh nói chỉ khi chia tay thì công ty mới chịu phát triển cho anh, anh mới có thể tiến xa hơn

- Nhưng em đã hứa sẽ đợi anh mà

- Thế anh muốn tôi phải đợi đến khi nào ?

- Anh có vô số cơ hội rồi, cuối cùng người chờ đợi vẫn là tôi

Chú tôi là người sẵn sàng vì mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Sau khi sinh tôi, bố mẹ đưa tôi đến biệt thự gia tộc Jirochtikul , mỗi người bọn họ đều ra nước ngoài lập gia đình mới. Tôi chính là một quân cờ của nhà Jirochtikul. Khi Mark Pakin kiếm bội tiền từ việc đóng phim điện ảnh, tôi cũng bị chú chèn ép đến không còn đường đi. Đêm đó, tôi gọi anh ta cả đêm nhưng anh ta không bắt máy. Ngày hôm sau, tôi đi xem nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh rộng của anh ta, chán nản nhận lời đề nghị tác hôn của chú tôi. Lúc ấy, Mark Pakin lại gọi điện hỏi tôi

- Em... Em có yêu anh ta không ?

Tôi không hề do dự đáp

- Tôi yêu anh ấy

Vài ngày sau đó, Mark Pakin tuyệt nhiên không còn liên lạc gì với tôi nữa. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu muốn bắt hung thủ đã hại tôi ở kiếp trước thì nhất định phải nhờ đến gia thế của Gemini. Bước đầu tiên, phải tìm cách khiến hắn tiếp nhận việc tôi đã sống lại Để tránh việc hắn tống cổ tôi vào bệnh viện tâm thần.

- Sau khi cô gái này sống lại, cô bắt tay điều tra kẻ đã hại nhà mình, chậm thông tin cũng là cái hay, anh không tò mò cô ấy đã chuyển bại thành thắng như thế nào à ?

Tôi chống tay, ghé vào trước mặt Gemini, nói một cách hào hứng. Đây đã là cuốn tiểu thuyết trọng sinh thứ ba tôi đọc cho hắn trong tháng này. Gemini thế mà lại nghiêm túc lắng nghe

- Nếu em thích, anh sẽ đầu tư để dựng thành phim truyền hình

- Không phải em thích, quan trọng là anh có thích không cơ ?

Hắn nhìn bộ quần áo nhăn nhúm tôi đang mặt mà không khỏi thở dài

- Em thích thì anh thích

Tôi không chịu buông tha, nắm chặt tay giả làm micro

- Vậy anh hãy nêu cảm nhận đi nào

Gần đây ở chung, chúng tôi hòa hợp hơn rất nhiều. Hắn nhường nhịn tôi mười phần, tôi thì lại ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng tổng thể lại vẫn có gì đó xa cách.

- Gem

Tôi kéo ghế lại gần, ngồi trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói

- Em cảm thấy đã đến lúc phải nói cho anh rồi

Hắn buông đũa, dáng vẻ rất chăm chú nghe tôi nói.

- Em nói đi

- Thực ra, em cũng sống lại như vậy

Im lặng. Sự im lặng kéo dài. Gemini nhíu mày, đôi môi mím chặt. Hắn muốn cười. Tôi chỉ hắn:

- Biết ngay mà, quả nhiên anh không tin !

- Tiếp tục đi, Fot

Khóe môi hắn nhếch lên, rồi lại bị áp chế một cách mạnh mẽ

- Anh tin

Tôi chỉ đơn giản dốc sức kể lại những chuyện kiếp trước cho hắn nghe một lần. Ban đầu, hắn lắng nghe như thể đang xem một đứa trẻ kể chuyện. Nghĩ rằng đó là mánh khóe tôi mới học được. Dần dà, hắn nhíu mày. Tôi biết tôi đã nói đúng.

- Người đâm em là nhân viên công ty anh, sau một thời gian thì nghỉ mà tách ra tự lập nghiệp. Tất nhiên bây giờ là mười năm trước, em cũng không biết hắn ta đang ở đâu. Còn nữa, chú của em cũng nhúng tay, cuối cùng, phải chú ý Mark Pakin...

Tôi còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông chói tai chen ngang. Tôi và Gemini đều nhìn thấy cái tên trên màn hình. MARK PAKIN

Gemini thu lại cảm xúc, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như thường, đứng dậy bưng chén đĩa lên

- Anh đi rửa chén...

Loại cảm giác này lại đến lần nữa. Là vô tình né tránh. Hắn vẫn đang sợ. Tôi khẽ mím môi, cầm di động lên, theo hắn vào phòng bếp. Hắn quay lưng về phía cửa, mở vòi nước. Tôi mở loa ngoài. Giọng nói quen thuộc của Mark từ loa truyền đến.

- Fot , có lẽ đây là lần cuối cùng anh gọi cho em

Ngoại trừ giọng nói còn có cả tiếng gió đang gào thét. Tôi lập tức lo lắng

- Anh đang ở đâu vậy ?

- Sân thượng của trường trung học

Giọng nói của anh ta rất nhẹ

- Em nhớ không ? Ngày cha mẹ rời bỏ anh, em nói, nhà Jirochtikul cũng lạnh nhạt với em, sau này chúng ta sẽ là người một nhà. Năm 18 tuổi, anh đã định nhảy xuống từ sân thượng, là em đã cản anh lại.

Giọng nói nhẹ vô cùng, cảm giác như có  chút nuối tiếc

- Bây giờ, em không cần anh nữa, anh cũng chẳng còn lý do gì để sống cả

- Mark, anh nghe em , anh đừng kích động

Đầu óc tôi ong lên, tôi xoay người vơ lấy quần áo mặc vào

- Anh chờ chút ! Em sẽ đến ngay !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro