7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cúp máy, tôi thấy Gemini vẫn đưa lưng về phía tôi, đứng bên bồn rửa. Dường như giả vờ không nghe thấy gì cả, chỉ có tiếng nước ào ào. Tôi nóng nảy cuống cuồng lên

- Này , anh ngốc à! Sao còn không thay quần áo đi!

Hắn bị tôi kéo đến lảo đảo, ánh mắt âm u nhìn tôi

- Thay quần áo?

- Em đi một mình thì không hợp lý.. Em kết hôn rồi mà

Tôi bực bội lấy điện thoại ra, nói càng nhanh hơn

- Em cho anh mười giây để cởi tạp dề. Em báo cảnh sát trước, anh ta điên rồi, bọn nhỏ còn đang trong giờ tự học, anh ta lại định nhảy xuống một cách vô nhân tính thế sao?

- Thay xong rồi

Gemini đã tươm tất đứng ở cửa. Tôi ngỡ ngàng:

- Tác phong của anh cũng nhanh thật...

Cảnh sát đã sắp tới hiện trường. Đồng thời dặn tôi không được gọi điện cho Mark nữa. Có một tia hy vọng treo lơ lửng như vậy, anh ta sẽ không thể làm ra chuyện nguy hiểm trong nửa giờ. Mà trong lúc này có thể sơ tán các học sinh trong trường. Gemini lái xe với tốc độ nhanh nhất trong phạm vi an toàn. Chúng tôi đến hiện trường sớm. Trên sân thượng, gió thổi rất lớn. Nhưng cũng không thể làm tan biến hơi nóng của mùa hè. Khuôn viên trường yên ắng không một tiếng động, cảnh sát đứng cách Mark Pakin năm mét, không dám đến gần. Tôi được cảnh sát kéo lên sân thượng

- Anh ta nói nhất định phải gặp cậu, cậu cho chúng tôi một khoảng thời gian đủ dài để hoãn binh, nhân viên cứu hộ sẽ đến ngay lập tức.

Tôi nhìn Gemini, hắn bị chặn bên ngoài dây cảnh báo, gật đầu với tôi. Tôi hít sâu một hơi, leo lên bậc thang, gọi

- Mark

Bóng người ngồi ở rìa sân thượng di chuyển và quay lại. Để lộ một bên khuôn mặt bị thiêu bỏng.

- Em tới rồi.

Nhìn thấy anh ta, tôi hoảng hốt. Tôi đã không gặp anh ta trong một thời gian dài. Kiếp trước, sau khi tôi với Gemini giải hòa hiểu lầm, chúng tôi đi thăm anh ta vài lần, Mark đều tỏ ra bài xích không muốn gặp chúng tôi. Có lẽ là do một người mà mình hận suốt nhiều năm, rồi bỗng một ngày phát hiện ra hắn không phải hung thủ, cũng rất khó để buông bỏ hận thù. Hơn nữa sau này, Gemini bị đối thủ nhằm vào, tình thế căng thẳng, nên tôi cứ ở nhà, không dám ra ngoài.
Kiếp trước kiếp này cộng lại, hẳn là đã hơn mười một năm chưa gặp.

- Mark , anh xuống trước được không?

Anh ta không nghe tôi nói, mà cứ nhìn tôi như vậy

- Thực xin lỗi.

Tầm mắt anh ta dừng ở đám đông, nhìn thấy
Gemini, nói

- Em nói đúng, anh quá tiêu cực. Rõ ràng trước khi em kết hôn, anh đã nói với em về sau chúng ta sẽ là một gia đình. Anh quá tham lam rồi.

Tôi nhớ lại những năm tháng tôi và Mark nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua. Bị côn đồ gây khó dễ, là anh ta đã che chở cho tôi, thay tôi chịu đòn. Tôi bị chú đuổi ra ngoài, anh ta bất chấp đêm mưa to che ô cho tôi, đưa tôi về nhà. Trong lúc nhất thời lại bỗng nhiên dao động. Anh ta có phải là kẻ thực sự đã hại tôi không? Mark cười cười

- Em nhận lời hằng năm đón sinh nhật cùng tôi, em hát bài chúc mừng sinh nhật, tôi sẽ xuống

- Được, tôi hát

Gió dần dịu đi, bài ca chúc mừng sinh nhật chậm rãi ngân nga trong đêm tối nơi sân thượng. Nhưng khi hát bài này, tôi lại nghĩ, hôm đó không hát chúc sinh nhật Gemini về phải bù đắp mới được. Khi bài hát kết thúc, Mark đứng lên, đối diện với tôi.

- Cảm ơn em, nhiều năm rồi không nghe em hát, vẫn hay như ngày nào. Tôi muốn hỏi em một câu nữa

- Anh hỏi đi.

- Em còn yêu tôi không?

Tôi trầm mặc, mãi lâu sau, tôi mới đáp

- Anh là ân nhân của tôi.

Ngay từ khi anh ta đứng trên sân khấu, nó đã là như vậy. Con ngươi sâu thẵm của Mark nhìn về phía đám người, dường như đang mắt đối mắt với Gemini. Gió trên sân thượng khiến tôi hơi lạnh, tôi nói

- Chúng ta trở về, được không?

Mark Pakin thu hồi ánh mắt, mỉm cười với tôi,

- Fourth, anh yêu em.

Nói xong, hai tay anh ta giang rộng, lùi ngược lại về phía bóng đêm vô tận. Giây phút đó, thời gian dường như ngưng trệ. Máu toàn thân tôi bị đóng thành băng, ngay lập tức lao thẳng lên sân thượng

- Mark!

Nhưng chỉ nhào vào khoảng không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro