8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt đất tăm tối giống như cái miệng của một con thú khổng lồ. Mark cứ như vậy biến mất trong đêm sâu. Tôi ngạc nhiên nhìn xuống mặt đất tối tăm, đầu óc trống rỗng. Dường như nghe thấy một âm thanh chấn động, chân tôi mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Anh ta cứ thế ra đi sao? Là tôi đã trách lầm anh ta ư? Mọi người đều nói rằng con người rất nhạy cảm.

Tôi và anh ta quen biết nhiều năm như vậy, Mark đã nhận ra sự xa lánh của tôi đối với anh ta, vậy nên đã chọn cách kết liễu sinh mệnh của mình. Có phải hay không, tôi đã giết anh ta? Người tôi lạnh lẽo, ngồi ngơ ngác, cơ thể không ngừng run lên bần bật. Đột nhiên, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp. Hương vị quen thuộc lúc này như cọng rơm cứu mạng, tôi nắm chặt tay áo của Gemini, nói:

- Em đã hại chết anh ta...

Hắn ôm tôi

- Anh ở đây, em đừng lo...

- Em không biết, em không biết phải làm gì nữa...

Tôi khóc thành tiếng, ôm lấy Gemini, nói
năng lộn xộn

- Xin lỗi..

- Anh ta chưa chết, đừng khóc. Cảnh sát đã đặt một chiếc giường bơm hơi bên dưới nên đỡ được anh ta rồi.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt thấm ướt áo sơ mi hắn, thế rồi, tôi càng nức nở. Khi một người thực sự chết vì bạn, nỗi ân hận sẽ chất cao thành núi, khiến con người ta suy sụp. Gemini nặng nề nói

- Chỉ là tổn thương phần mềm, đã được đưa đến bệnh viện, nếu...em muốn đi, anh có thể đưa..."

- Không cần. Em muốn ở bên anh

- Ừm.

Tôi quay trở lại xe với hắn. Ngoài cửa sổ, cảnh sát lần lượt rút lui. Lát nữa sẽ có người đưa chúng tôi đến bệnh viện. Bởi vì Mark không có người thân. Tôi dựa vào vai hắn, mệt mỏi nói:

- Trước khi đến, còn một câu cuối cùng em chưa nói với anh, em nghi ngờ Mark Pakin cũng nhúng tay vào."

Gemini hít sâu một hơi

- Nếu không thì sao? Nếu anh ta vô tội, em sẽ chọn anh ta, hay anh đây?

Mãi đến khi hắn hỏi ra những lời này, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Từ trước đến nay, Gemini đã cam chịu rằng mình là người không được chọn, nhưng Natawat của mười năm sau, lần nào cũng sẽ kiên định lựa chọn Norawit. Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Gemini:

- Anh có nhớ lúc Mark mới debut không?

- Ừm

- Lúc chúng ta còn chưa quen nhau. Em và anh ta đã chia tay rồi.

Nếu phải nói về tình cảm của tôi đối với Mark thật ra rất phức tạp. Chúng tôi cùng nhau vượt qua tuổi trẻ đầy sóng gió, bước chân vào xã hội tàn khốc, so với những thứ đó, yếu tố tình yêu, có vẻ ít lại càng thêm ít. Tôi bẻ đầu ngón tay, kể từng chuyện cho Gemini nghe

- Anh ấy debut, diễn xuất, danh tiếng càng ngày càng lớn, đến lúc em kết hôn với anh, hai tụi em hẳn là đã chia tay...hơn một năm rồi. Em thừa nhận, lúc đầu em rất ghét anh. Giống như ghét chú vậy đó, ghét những người chưa được cho phép đã đặt chân vào cuộc sống của em. Đúng lúc khi ấy, Mark trên đường đi ăn tối với nhà đầu tư đã xảy ra tai nạn giao thông, tài xế vẫn là của anh. Rồi em cho rằng anh cũng là một người tàn nhẫn và độc ác như chú của em. Em cũng không phải vì thích Mark nên mới ghét anh. Em không thích anh ta. Chỉ là không vừa mắt những người chỉ vì một lời nói không vừa ý mà hủy hoại cả tương lai của người khác.

Gemini nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi

- Thật xin lỗi, thật sự là vấn đề của anh, là do anh chưa suy nghĩ thấu đáo.

- Không phải. Em nói rồi, đều là vấn đề của chú, anh không làm gì sai cả, ai dám mắng anh, em sẽ cùng người đó cãi lại

Hắn im lặng một lúc rồi nói câu

- Cảm ơn

- Cảm ơn cái gì ?

- Lần đầu tiên, có người bênh vực anh, là đang bảo vệ anh

Nghe đến đây, tôi lại thấy áy náy. Hiếm khi nghe người trong giới nhắc về gia đình của Gemini. Thật vậy, không có ai bảo vệ hắn cả. Gemini nghiêm túc nhìn tôi

- Có thể nói...em bắt đầu thích anh từ hồi nào được không?

Đêm tối lắm, nhưng tôi có thể nhìn thấy ánh sáng của niềm hy vọng lóe lên trong mắt hắn.

- Có một lần, anh uống say, trở về đá bay cái khăn quàng cổ em đan cho con chó con, nửa đêm anh ngồi xếp bằng dưới đất nghiên cứu cách đan lại khăn quàng cổ cho nó. Em bảo anh đi ngủ đi, nhưng anh nói mùa đông không có khăn quàng cổ chó con sẽ lạnh. Thế là em cảm thấy, một người có thể quan tâm đến một chú chó con có lạnh hay không, có lẽ... sẽ không nhẫn tâm làm hại người khác như vậy.

Thật ra, còn có một chuyện tôi không nói với hắn, tối hôm đó Gemini nói mớ, hắn nói:

- Fot, anh cũng lạnh.

Đúng lúc nửa đêm tôi tỉnh dậy đi uống nước, nên nghe thấy. Lòng tôi mềm nhũn. Cảm thấy hắn cũng thực đáng thương. Lẻ loi, không ai thích. Gemini thích thú lắng nghe

- Nhà chúng ta sẽ nuôi chó sao?"

- Ừm, bảy năm sau, sinh nhật em, anh tặng em một con, nói anh bận quá thường không về nhà, để nó chơi với em. Giờ chắc nó còn là con chó già nhà người ta? Vẫn chưa đầu thai chuyển kiếp đâu. Con chó nhỏ của chúng ta rất thông minh, vừa học đã nhớ. Em còn nghi nó không uống canh Mạnh Bà...

Nói một nửa, tôi bỗng dưng sựng lại. Gemini sửng sốt

- Làm sao vậy?

Tôi ngơ ngác nắm lấy tay hắn

- Gem... anh ta cũng giống em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro