Nghỉ ngơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4. NGHỈ NGƠI

Sau hai ngày hôn mê Hilary cũng đã tỉnh lại, cậu bé từ từ mở mắt ý thức dần trở lại và rõ ràng hơn. Cơ thể đã được băng bó cẩn thận nhưng vẫn còn ê ẩm, mệt mỏi.

Cậu bé ngạc nhiên vì trước mắt cậu bé là một căn phòng sạch sẽ và rộng lớn. Khắp xung quanh còn có hương thơm của hoa oải hương, nó thanh mát, thoang thoảng như cái ôm dịu dàng vỗ về mọi giác quan của Hilary. Mùi hương này không hề giống thứ mùi tanh tưởi khó chịu của bãi rác hay khu ổ chuột trước kia cậu từng sống.

Từng tia nắng ấm áp chiếu từ cửa sổ lớn, nó nhẹ nhàng xuyên qua tấm màn nhung mỏng manh rồi hạ mình trên chiếc giường nơi cậu bé nằm nghỉ. Cảm nhận được hương thơm của hoa, sự ấm áp từ chiếc chăn mềm mại và sự xinh đẹp của ánh nắng xuân. Hilary ngỡ như đây là một giấc mơ, rằng cậu đã chết và đã tới được thiên đàng.

Nhưng cơn đau từ bàn tay đã nói với Hilary rằng đây không phải là một giấc mơ, đây là hiện thực là sự thật cậu đang sống.

Nước mặt trên khoé mi trực trào rơi xuống, chưa bao giờ cậu bé này được ngủ một giấc như vậy, chưa bao giờ cảm giác lại bình yên như thế.

Tiếng nấc nghẹn ngào rồi thút thít phát ra phá vỡ cái tĩnh lặng ban nãy của căn phòng. Hilary không hiểu sao bản thân lại khóc như vậy, muốn úp mặt vào gối để lau nước mắt nhưng vì những vết thương lại không quay được. Cậu bé chỉ có sức nằm đó khóc cho nhẹ lòng hơn.

Chưa được bao lâu thì có người bước vào, tiếng mở của kêu lên khiến cậu bé giật mình. Một thị nữ bước vào, qua tấm màn nhung nên cậu chẳng nhìn rõ khuôn mặt ấy ra sao và hình như người ấy đang bê cái gì đó trên tay. Hilary bỗng trở nên sợ hãi theo bản năng, bản thân đang khóc cũng muốn cố nuốt lại vào trong nhưng sao làm được. Cứ " khịt khịt " , " thút thít " rồi " khịt khịt ".

Nghe thấy tiếng động phát ra từ chiếc giường, người đó tiến lại đây với tốc độ càng nhanh hơn. Cô đặt thứ gì đó lên bàn bên cạnh rồi nhẹ nhàng vén tấm màn sang một bên nhìn thẳng vào Hilary. Cậu bé chưa kịp chuẩn bị tinh thần liền bị cô hù cho một phen hú hồn hú vía .

" A! Má ơi!?? "

" Con... con tỉnh rồi à? May quá! " Nói xong, cô quay lại nói với một người bé hơn gọi Briona trở lại.

Cô ấy là Anna, còn người nhỏ nhỏ tý hon vừa chạy đi là Ely.

Anna thấy Hilary đã tỉnh thì vui mừng ra mặt, cô nở nụ cười dịu dàng với cậu bé. Bàn tay dịu dàng và ấm áp của cô xoa nhẹ mái tóc trắng của Hilary, ánh mắt cử chỉ như người mẹ hiền đang lo lắng cho đứa con.

" Cô là ai? Đây là đâu ạ? Còn cô chủ Briona nữa? Ai vậy ạ, con sao thế này? " Hilary dùng hết sức lực hiện tại để hỏi Anna về tất cả mọi việc đang diễn ra.

Anna thấy cậu bé có vẻ vội vàng mà có thể ảnh hưởng tới vết thương liền dỗ dành cậu.

" Được rồi, cô sẽ nói hết mà. Con bình tĩnh, nằm yên đấy nhé, cô sẽ lau người cho con. "

Nói rồi Anna nhẹ nhàng cầm chiếc khăn mềm, nhúng vào chậu nước ấm, vắt khô. Cô cúi xuống, vén gọn tấm màn che lên rồi lau người cho Hilary, từng cử chỉ đều tỉ mỉ và dịu dàng, nhẹ nhàng. Đôi tay mềm mại, chuyển động thật chậm rãi và cẩn thận, từng nét mặt đều toát lên sự ân cần và yêu thương. Mùi thơm thoang thoảng từ chiếc khăn và sự ấm áp từ nước làm cậu bé cảm thấy dễ chịu, an tâm, sự sợ hãi lúc nãy cũng không còn. Trong lúc ấy Anna cũng giải thích tất cả mọi chuyện cho Hilary.

" Vậy là công nương Briona đã cứu con!? "

" Ừm, vẻ như Briona rất thích con, cô nghĩ nó sắp vào tới rồi đó. "

Vừa dứt câu ngoài cửa liền có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, vừa chạy vừa có tiếng gọi với của Ely.

" Tiểu thư!! Tiểu thư à!! Chờ... chờ em với!!! "

" Ely mau mau lên! Nhanh lên đi!!! "

Chốc lát Briona đã đứng trước của phòng, cô bé thở gấp, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt nhỏ, trên tay còn cầm thanh kiếm gỗ chưa kịp bỏ xuống đã chạy đi ngay. Lúc Ely cũng mệt mỏi chạy đến nơi, chưa kịp thở đã bị Briona kéo lại giường gấp gáp.

" Từ từ!! Tiểu thư à ... "

" Briona! Con bỏ thanh kiếm xuống đã nào!! " Anna.

Briona nghe thế mới để ý hấy hai tay của mình đang bận rộn thế nào. Cô bé tạm thời đứng lại nhìn tay phải còn cầm thanh kiếm gỗ từ sân tập khi nãy, tay trái lại nắm lấy tay Ely chẳng biết chắc để làm gì. Cô bé giơ đồng thời cả hai lên nhìn rồi thả hết ra, lại vội vàng tiến đến với Hilary.

Briona khi bước đến vị trí cần thiết thì lại trở nên cẩn trọng từng chút, bước chân nhẹ nhàng, hơi thở cũng được điều hoà lại một cách mượt mà. Thấy cô bé như vậy, Anna cười rất hài lòng

Hilary vẫn nằm đó chứng kiến tất cả, còn Briona khi thấy cậu bé đã tỉnh thật sự thì vui lắm, miệng nhỏ muốn hỏi thật nhiều nhưng lại chỉ nói được một câu. " Em còn đau không?? "

Hilary không trả lời mà gật gật cái đầu nhỏ, Briona bắt được tín hiệu từ đó lại vui mừng hơn nữa. Rồi lại chậm rãi hỏi thêm một câu.

" Em tên là gì thế? "

" Hi...Hilary...là Hilary ạ! "

" Briona và Ely tạm thời ra ngoài nhé, mẹ còn lau người cho Hilary. Hai đứa ra ngoài chơi nhé! "

" Dạ! Tiểu thư à, đi thôi! "

" Nhưng con vừa vào mà.... " Briona thất vọng nói. Khuôn mặt tiếc nuối còn muốn ở lại chút nữa. Nhưng vẫn phải ra ngoài vì Hilary mới là ưu tiên mà. Cô bé nhặt thanh kiếm lên, bước trở ra cánh cửa, đầu vẫn ngoái lại với Hilary.

Thấy vị tiểu thư bằng tuổi lại lo lắng cho mình đến vậy, Hilary nâng cánh tay vẫy vẫy như thay lời tạm biệt. Briona nhìn hành động đó cảm thấy cậu bé mình mang về đúng là rất đáng yêu như trong nguyên tác. Briona cứ đứng ở đó mãi chẳng chịu bước ra Anna phải nhắc nhở lần nữa.

" Nào Ely! Dẫn tiểu thư ra ngoài đi, chút nữa chúng ta cùng chơi sau nha! Còn Briona, con bỏ buổi tập kiếm ông sẽ buồn đó! "

" Ông!? À phải rồi, vậy con đi nha. Tý rồi con lên! "

" Ừm.. "

Briona cũng trở lại sân tập kiếm thuật, khi nãy tự ý chạy đi như vậy làm giáo viên dạy cho cô bé cảm thấy rất khó chịu. Cô bắt Briona tập lặp đi lặp lại trăm lần một động tác.

Briona cau có hỏi lại cô. " Thật ạ? Nhưng buổi tập sắp kết thúc rồi mà cô!!! Tập trăm lần nữa thì đến bao giờ em mới được nghỉ? Cô !!! "

Giáo viên ném chiếc khăn đã thấm mồ hồi lên thành ghế, còn cô ngồi xuống một cách dứt khoát, giương mắt nhìn Briona còn đang càu nhàu trước mặt. Cô chỉ vào Briona cười xấu xa nói.

" Em nói vậy, không tập đàng hoàng thì cố công tước sẽ buồn lắm đó! " Cô nhìn vẻ mặt không phục của học trò nhỏ rồi tiếp tục. " Cố công tước rồi sẽ bỏ qua nhưng cha em thì sao? Haizz cô nghĩ không hay lắm à nha! "

Dùng công tước để doạ cô bé thì Briona chịu thật rồi, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn tập kiếm cho đến chiều tối.

" 99..ý da! 100! Xonggg!!! "

" Vậy ta nghỉ, nhớ vận động đúng cách không là đau tay nghe chưa Briona!! Lần sau đi đâu cũng phải xin phép, tự ý bỏ đi là không tốt. " Cô giáo xoa đầu cô bé dặn dò rồi kết thúc buổi học.

" Em chào cô! "

Nhìn theo bóng lưng cô Keisha dần dần biến mờ trong ánh chiều tà. Dù là phụ nữ nhưng cô rất mạnh mẽ và xinh đẹp, là hình mẫu mà Briona muốn hướng tới.

Kết thúc buổi học, Briona trở lại lâu đài sửa soạn lại bản thân, rồi dùng tối với ông dưới ánh sao trong bàn ăn ở nhà kính.

" Briona con thấy thế nào? Ngon chứ? Món súp và bánh mỳ này ông bảo đầu bếp làm thật ngon cho con đấy!! "

" Nhon nhắm nhạ! ( ngon lắm ạ ) Nhon nhảm nhơn nhông ( con cảm ơn ông ) " Briona vừa nhai vừa nói, nết rất xấu ấy vậy mà ông vẫn cười khi thấy bé con của ông ăn ngoan như vậy.

" Briona, không được vừa ăn vừa nói, cẩn thận đó con! "

" Nhạ ( Dạ ) ! "

" Nào!! "

" Úi!! Ực... con xin lỗi hihihi !! "

" Con bé này thật là! "

Hai ông cháu cùng nhau thưởng thức bữa ăn trong niềm vui dù không đầy đủ cả nhà nhưng vẫn rất hạnh phúc. Cố công tước coi Briona như báu vật mà cẩn thận yêu thương, quan tâm cô bé. Còn Briona cũng rất yêu thương ông vì trong gia đình của cô ông là người duy nhất dịu dàng nâng niu và chiều chuộng cô bé. Hai ông cháu cứ nói cười vui vẻ như thế, không gian rộng lớn có hoa có sao xinh đẹp và như đang hạnh phúc cùng hai người.

Briona sau bữa ăn trở về phòng để gặp Hilary, từ lúc cô gặp cậu bé khi mới tỉnh lại cho đến bây giờ cả hai vẫn chưa có cơ hội gặp nhau. Cô bé tự nhủ chắc chắn sẽ làm thân với Hilary và hai đứa sẽ trở thành bạn thân với nhau, cùng nhau trò chuyện, đi chơi. Nghĩ tới đó Briona đã sướng đến run người, chạy thật nhanh về phòng để gặp cậu bé ấy.

Cánh cửa phòng từ từ mở ra, Briona ngó vào trong xem thử còn có ai hay không mặc dù đây là phòng của cô. Briona ngạc nhiên vì trong phòng hiện tại không có ai, có lẽ Anna và Ely đã đi ăn tối chỉ còn Hilary đang ngồi trên giường nhìn ra phía cửa số.

Cô bé hít một hơi thật sâu lấy chút can đảm mà bước vào trong, nghe tiếng động Hilary liền quay lại. Người vừa vào là Briona cậu bé chút ngạc nhiên, cẩn thận chào hỏi cô bé.

" Xin chào ạ! Chị là tiểu thư Briona? "

" A, làm em bất ngờ hả? Chị là Briona Athelstan, rất vui được gặp em, Hilary! "

Briona vừa giới thiệu vừa cười dịu dàng đi đến cạnh chiếc giường. Cô đứng ở đó nhìn cậu bé một hồi rồi lại hỏi.

" Em còn đau không? "

" Dạ, em hết rồi ạ! "

" À vậy tốt quá haha.. " Briona từ cười dịu dàng sang cười ngượng.

Mong chờ mới có thể gặp được mà cuộc trò chuyện đầu tiên của hai đứa lại gượng gạo thế này, còn có chút xấu hổ.

Nhìn Hilary một lát, Briona quá ngại ngùng liền đi đến bên chiếc ghế nhỏ màu hồng ngồi xuống, chân ngắn đong đưa qua lại và chỉ nhìn Hilary chẳng biết nên nói thêm điều gì. Hai đứa trẻ cứ thế mà nhìn nhau.

Ngồi đối diện, Briona càng nhìn kĩ Hilary cô càng thán phục trước sự đáng yêu của cậu bé, tự thấy bản thân dù là con gái nhưng chẳng thể bằng cậu.

" Khó chịu vô cùng, đã định làm thân với em ấy mà, giờ cứ ngồi im thế này. Mà trong nguyên tác biết em ấy rất xinh nhưng nhìn trực tiếp thế này con xinh hơn. Hơn cả Briona luôn! " Briona thầm nghĩ trong lòng khi vẫn nhìn cậu bé.

Cậu bé Hilary tinh ý nhận ra cô tiểu thư ở ghế đối diện đang nhìn mình chằm chằm, và hình như muốn bắt chuyện với cậu. Nhưng vì những chuyện trong quá khứ mà nỗi sợ quý tộc như phản xạ có điều kiện trong cậu làm cậu bé cũng chẳng dám nói gì.

Vậy là trong căn phòng hai đứa trẻ chưa 10 tuổi đáng lẽ phải tươi cười lại đầy sự gượng gạo. Briona 8 tuổi ( tuổi thật 26 cộng cả tuổi khi xuyên không ) có kĩ năng giao tiếp với người lạ bằng 2 điểm. Hilary chín tuổi, sợ quý tộc như thói quen. Căn phòng im ắng vô cùng.

Cho đến khi Anna bước vào sự im lặng ấy mới bị phá vỡ. Cô và Ely mang bữa tối cho Hilary, thấy hai người nữa bước vào Briona như vớ được vàng.

" Cô Anna và Ely đây rồi. Ahh được cứu rồi!! "

" Ái chà, Hilary có thể ngồi dậy rồi à con? " Anna nhìn Hilary đang ngồi trên giường, lại thấy Briona ngồi góc đối diện.

" Briona? Con lên đây hồi nào vậy? "

" Con vừa lên thôi, Hilary chưa ăn tối ạ? " Briona rời chiếc ghế tiến lại với Anna.

" Chưa, giờ thằng bé mới ăn. " Anna đáp lời và chuẩn bị cho Hilary.

Thấy thức ăn nóng hổi, ngon lành thơm phức trước mắt Hilary nuốt nước miếng vào cổ cũng vì mấy ngày hôm mê nên chưa có gì bỏ bụng. Anna thái lát bánh mì chấm nó vào bát súp còn nghi ngút khói, thổi nhẹ rồi dơ lên để đút cho cậu bé.

Trước hành động của Anna, Hilary còn chút nghi hoặc cậu chưa ăn ngay mà hỏi lại.

" Cho con? Con được ăn món này ạ? " Cậu biết nhưng vẫn muốn khẳng định lại lần nữa.

Trước câu hỏi tưởng chừng như không của cậu, Anna vẫn mỉm cười. " Là cho con mà! " rồi Anna vẫn dơ ra đút cho cậu bé. Cảm nhận được Anna là người tốt không có ý hại mình, Hilary cũng ăn miếng bánh đó.

" Sao? Ngon không Hilary? Là ông đặc biệt nói đầu bếp làm trong bữa tối của ta đó! " Briona đứng bên cạnh nói với vẻ rất tự hào như thể người nấu bữa tối này là cô. Nhìn Hilary ăn có vẻ rất ngon, không cần trả lời Briona cũng biết món ăn này đã làm hài lòng cậu bé.

" Hilary giỏi quá! Đang ốm mà ăn giỏi như thế là tốt quá rồi!! " Ely vỗ tay bên cạnh cổ vũ cậu bé như đang dỗ ăn đứa em trai.

" Còn Ely nha! Ốm là chả chịu ăn gì! " Briona đứng cạnh trêu trọc cô hầu gái tý hon của mình.

" Cô chủ!! Sao lại nói ở đây? " Ely nói với giọng dỗi hờn Briona.

Hai đứa cứ qua lại trêu đùa nhau trong khi Anna đang cho Hilary ăn. Cô cũng phải dừng lại để mắng nhẹ hai đứa nó, Briona và Ely cũng thôi mà quay ra trò chuyện với Hilary.

" Hilary, mai tụi mình ra xem tiểu thư tập kiếm nha! Ở đó vui lắm! "

" Thế mai mình đi dạo ở vườn luôn, hoa nở đẹp lắm Hilary! "

" Dạ?? " trước lời mời từ hai cô nhóc, Hilary chẳng biết nói thêm điều gì.

Hilary vừa ăn vừa nhìn mọi người, vị thơm ngon của thức ăn tối nay và sự quan tâm của những người quý tộc này. Hilary đã không còn đề phòng, cậu thấy vui vẻ và phấn chấn hơn. Khuôn mặt ủ rũ lại mỉm cười theo những câu đùa vui của hai cô nhóc.

Căn phòng từ im tĩnh giờ lại đầy tiếng cười của bọn trẻ như những người bạn thân.

Khi đã ăn xong, Hilary trò chuyện với hai cô nàng . Ba đứa nói đủ thứ chuyện trên đời cho nhau nghe.

" Hôm trước em thấy " tình yêu " của tiểu thư phá hoa trong vườn đó! "

" Ely thấy nó sao giờ mới nói? " Briona trách Ely.

" Em quên! " Ely lắc lắc đầu rằng cô bé lúc đó không nhớ giờ nhắc đến mới nhớ.

" Nhưng " tình yêu " mà hai chị nói là gì thế ạ? Sao " tình yêu " lại ra phá hoa được?? " Hilary không hiểu hai cô chị đang nói đến thứ gì, càng không thể sao cái thứ như một cảm xúc đấy lại có thể quậy phá. Khuôn mặt ngơ ngác lắm.

Briona nghe cậu bé nói vậy thì cười cười nửa thật nửa đùa mà giải thích. " Khe.. khe..khe " tình yêu " là yêu tinh đấy nhá! "

" Yêu tinh ạ? " Hilary sửng sốt.

" Yêu tình gì! Cô chủ chọc Hilary rồi đấy! " Ely chán nản với Briona, rồi cô bé cũng nói " tình yêu " là gì.

" Cái " tình yêu " đấy là con mèo mập như heo của cô chủ đó Hilary! "

" À, làm em tưởng có yêu tinh thật! Phù!! "

Lời nói bông đùa của mình mà cậu bé cũng tin, đúng là cậu bé đơn giản. Briona ôm bụng cười trước sự bất lực của hai người còn lại. Cười xong, cô bé nắm tay Hilary rồi nói.

" Hay chị gọi em là Hili nha! Nghe đáng yêu như em ý!! " Briona vẻ mặt hớn hở nhìn Hilary. Khuôn mặt nhỏ, đôi má ửng hồng và đôi mắt tím lấp lánh trông cô bé rất đáng yêu

Va phải vẻ mặt ấy, Hilary không thể nào từ chối.

Từ lúc đó cho đến sau này tên gọi Hili dần trở nên quen thuộc và đóng vai trò quan trọng trong đời Hilary sau này.

" Briona! Cái này cô cất đi nhé?" Anna dọn đống đồ bầy trên bàn học của Briona. Dù là tiểu thư công tước nhưng Briona rất nhiều thói xấu, bừa bộn là một trong số đó.

" Cái gì ạ? " Briona còn rất hay quên.

" Cái mặt dây chuyền ta mua trong lễ hội mùa Xuân đó con! "

Anna nói thì Briona mới sực nhớ ra, cô bé chạy đến nhận lấy chiếc hộp nhỏ cầu kì, bên trong là một  mặt dây chuyền lấp lánh ánh tím. Briona thấy nó rất đẹp và yêu thích nó nhưng cô bé mua về không phải cho bản thân mà vì lý do khác.

" Con ra ngoài chút con quay lại liền!! "

" Đi cẩn thận nhé! "

" Vâng! "

Briona cầm trên tay chiếc hộp nhỏ đi đến nơi mà chiếc hộp đó cầm đến.

Đi một hồi thì dừng lại trước cửa phòng làm việc của công tước. Bởi lẽ đây là món quà du xuân của Briona muốn dành tặng cho cha mình. Cô bé hít một hơi rồi gõ cửa phòng.

" Cốc.. Cốc... Cốc.. "

Sau ba tiếng gõ cửa, trong phòng phát ra tiếng của công tước.

" Vào đi. "

Briona chút vui mừng, mở cửa và bước vào ngày. Nhưng vừa vào cô thấy Andrew đang được công tước dịu dàng dạy học trong lòng. Cô bé bước vào như người thừa trong phòng này.

Thấy con gái vào thăm mình mà ngài công tước chẳng mấy gì là vui vẻ, ông đang cười cũng cau có nhìn Briona mà nói.

" Có việc gì sao? Cha ta bảo ngươi đến đây gặp ta à? "

" Không ạ! Chỉ là con..." Briona ngập ngừng còn suy nghĩ gì đó. Rồi lại tiếp tục.

" À ông bảo con tặng cha mặt dây chuyền này! " Briona dơ ra chiếc hộp nhỏ xinh xắn.

Công tước nhìn vào chiếc hộp trên tay Briona có chút hoài nghi hỏi lại cô bé.

" Là cha ta tặng thật sao? "

" Là thật ạ! Ông vừa bảo con đi tặng cha ấy ạ! "

" Được rồi, để đó rồi về phòng của mình đi. Ta và anh trai ngươi đang học, về đi Briona. "

Công tước xua tay ra hiệu cho cô bé mau rời khỏi căn phòng, Briona cũng nhìn ra mà quay lưng đi. Đằng sau là tiếng cười vui của công tước và Andrew, học mà vui đến vậy à. Briona tuy hơi buồn nhưng khi ra đến bên ngoài liền lấy lại tinh thần mà vui vẻ trở về phòng.

" Ít ra, cha sẽ không đáp nó đi! Món quà của mình đó! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro