Chương 10: Phiên mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phu nhân."

Cùng với tiếng ngọc bội leng keng là tiếng bước chân không nhẹ không nặng, Hứa Phượng Đình yên lặng buông mí mắt, đối với người tới dùng tiếng chân đánh thanh để y tiếp đón, y cũng không có đứng lên hành lễ.

Tống phu nhân sắc mặt không được tốt, càng không cần phải nói đến người đi cùng bà, Tống Kha, một gương mặt tuấn lãng chữ điền nay trướng lên giống như gan heo, không đợi nương gã mở miệng, giống như bắn pháo trúc mà nói.

"Hứa Phượng Đình ngươi muốn làm gì? Y Y vì Tống gia chúng kéo dài hương khói, ngươi thân thể yếu đuối cũng muốn mạo hiểm mang thai, nay đã làm mất hài tử, hiện giờ thân mình bệnh nặng như vậy, ngươi một câu lại muốn đuổi hắn đi? Ngươi ngay cả cái trứng cũng không sinh ra được, lại ghen ghét người khác có thể sinh, lúc trước sao ta lại mắt mù cưới ngươi một tên sao chổi như vậy về làm vợ!"

Nói đến nước miếng một phen bay tứ tung, gân xanh trên cổ bạo khởi, ngón trỏ dường như chỉ đến mũi Hứa Phượng Đình.

Hứa Phượng Đình nhìn nam nhân không biết xấu hổ trước mắt này, cực giận phản cười, đẩy tay hắn ra rồi chậm rãi đến trước mặt hắn, "Mắt bị mù mà ngươi có thể đến cầu gia gia, nãi nãi ta, chỉ kém chút không quỳ bò từ cửa Hứa phủ ta vào nhà để cầu thân? Tống công tử ngươi quả nhiên là thiên phú dị bẩm a."

"Ngươi!"

Tống Kha bị Hứa Phượng Đình khinh khinh xảo xảo một câu kích dường như muốn hộc máu, hắn cũng không biết hắn và Hứa Phượng Đình đã không giống như trước, lúc trước Hứa Phượng Đình yêu hắn kính hắn, vì vậy lúc nào cũng nơi nơi chốn chốn thật cẩn thận mà bảo hộ lòng tự trọng pha lê của hắn, hiện giờ là hắn phụ trước, bất nghĩa trước, người nọ nản lòng thoái chí, sao còn giống như lúc trước nữa?

Không có từng câu từng chữ nhưng dao mà đâm vào ngực hắn đã chừa cho hắn chút thể diện.

"Lại muốn động thủ? Không sợ Hứa gia quân san bằng phủ viên ngoại nho nhỏ này của ngươi, vậy ngươi chạm vào một ngón tay của ta thử xem."

Hứa Phượng Đình mặt mỉa mai nhìn Tống Kha giơ tay phải lên, vì sao trước kia chưa từng phát giác ra hắn là người ngốc nghếch như vậy.

Tống Kha khẩn trương quả nhiên thay đổi sắc mặt, sửa lại hai tay đặt lên vai Hứa Phượng Đình lay động, "Ngươi sao lại biết đến! Ai nói cho ngươi biết?!"

Hứa Phượng Đình bị hắn lắc đến cả người phát đau, trên mặt lại không có chút biểu tình nào, cười nhìn Tống phu nhân, xem, ngươi dưỡng nhi tử tốt chưa kìa.

Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Đến lúc này còn không rõ ràng sao?

Tống phu nhân khóe môi giật giật, nắm cổ áo Tống Kha kéo hắn ra ngoài.

"Ngươi cái tên nghiệp chướng không hiểu chuyện, rốt cuộc muốn ăn bao nhiêu mệt mới chịu tiến bộ hả! Nhìn xem bộ dáng trong lòng có quỷ của ngươi này, không phải là ai nói cho hắn, mà là chính ngươi nói đó!"

Tống Kha lúc này mới phát hiện thì ra Hứa Phượng Đình nhìn thấy bộ dáng hắn mới đoán ra, không khỏi thẹn quá thành giận, dứt khoát không quan tâm mà rống lên.

"Thôi thôi! Trên đời này chỉ có Hứa Phượng Đình ngươi thông minh! Ta nói thật cho ngươi biết, Tam hoàng tử được phong làm Thái Tử, thả cha ngươi ra, hai ca ca ngươi đang trên đường hồi kinh, Hứa gia các ngươi xem như chết không được!"

Nói xong hung hang phỉ nhổ trên đất, Hứa Phượng Đình chán ghét nhìn hắn, "Chỉ là chết không được mà thôi sao? Nếu là như thế, hai mẹ con các ngươi cần gì giống như chó nhà có tang vậy?"

Tiếng nói vừa dứt, Tống Kha rống giận một tiếng trừng lớn đôi mắt liền nhào lên muốn tới xé nát vẻ mặt của y, lại bị Tống phu nhân gắt gao ôm lấy.

"Thiếu quân tử thông minh tuyệt đỉnh, không hổ năm đó được tuyển vào cung làm thư đồng cho hoàng tử nhiều năm. Những chuyện này đều là ý của lão gia, vốn muốn thái thái bình bình che lấp đi, người một nhà như cũ sinh hoạt, qua mấy ngày lại đem tin tức tốt của Hứa tướng quân chậm rãi nói cho ngươi nghe. Hiện giờ nếu bị ngươi nhìn ra, chúng ta cũng không thể nói gì hơn, cái gọi là nhất dạ phu thê bách nhật ân, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn Kha nhi chúng ta bị tội sao?"

Tống phu nhân nói xong thì nhiệt lệ chảy ròng, lời cuối nói xong thì hiện lên gương mặt cầu xin nhưng lại mang ba phần chức trách.

Ngụ ý, ngươi nếu đã gả đến Tống gia chúng ta, nên lấy Tống gia ta vinh nhục trước tiên, sao lại đi cáo trạng với Hứa gia liên lụy chúng ta?

Hứa Phượng Đình tức giận đến nổi không nói ra lời, sau một lúc lâu sâu kín thở dài, "Nếu ta cái gì cũng không so đo, ta làm cha, sao có thể ăn nói với hài nhi của mình đây."

Lời cuối cùng kia gần như là nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một, vai Tống phu nhân run lên, Tống Kha bị ánh mắt sáng quắc của y làm một trận hoảng hốt.

"Ngươi...... Chính ngươi thân mình không thể hoài hài tử, còn nói được gì? Ngươi có chứng cứ gì! Ta, ta cảnh cáo ngươi a, đừng nói hươu nói vượn oan uổng người tốt!"

Hứa Phượng Đình mặt vô biểu tình mà nhìn hắn, ánh mắt dần dần biến thâm, "Ngươi vẫn nên quay về lòng nương ngươi bú thêm vài năm sữa đi, nhiều lời vô ích, ta chỉ có một câu, liệu mà làm, nếu không thì để cho phụ thân ta tới đây đón ta đi."

Nói xong khóe mắt đều lười nhìn bọn họ một cái, Tống Kha còn muốn dây dưa, lại bị Tống phu nhân dỗ mang túm kéo ra cửa.

"Con của ta, con sao hồ đồ như thế! Hứa gia lần thứ hai đắc thế, lại có Thái Tử gia uy phong, hắn muốn bài bố Y Y làm sao cần chứng cứ? Trực tiếp bóp chết hắn, ai dám nói một tiếng! Nương nói với con bao nhiêu lần nên mềm mại một chút, dỗ dỗ hắn khuyên nhủ hắn, như vậy hắn không phải sẽ nghe lời hay sao? Nhẹ không chịu, lại chịu nặng!"

Tống Kha bị lão nương hắn oán hận mà nắm lỗ tai, còn không chịu thua, trong miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ, Thiệu Minh Viễn đứng ở sau cây nhìn hai mẹ con chật vật bóng dáng, nhiều ít cũng có thể đoán ra chút manh mối.

Cúi đầu nhìn nhìn gói thuốc trong tay, nghĩ hắn nấu xong bưng lại đây nhưng lại khó tránh khỏi lạnh, không bằng đem dược đưa tới, kêu Tố Mai nấu thì mới yên tâm.

Hiện giờ như vậy, không biết trong lòng người nọ có tính toán như thế nào, hắn sẽ tha thứ Tống Kha sao?

Hôn nhân nam nam Việt Quốc kỳ thật cũng tương tự như cổ đại của thời hắn trước đây, đó chính bên người làm chồng vi tôn, tuy rằng không cần tam tòng tứ đức, nhưng gả qua thì phải nghe nhà chồng răn dạy.

Ly hôn gì đó, nói ra thì bên làm vợ có hại, nếu đã uống duyên tự thủy, vậy càng tích tụ, từ đây về sau chỉ có thể gả chồng, không thể tự lập môn hộ cưới vợ được, thân thể Hứa Phượng Đình, về sau chỉ sợ không thể lại...... Vậy hôn nhân tương lai có thể lại bị đau lòng hay không?

Thiệu Minh Viễn trong đầu lộn xộn, một bên hy vọng Hứa Phượng Đình sống tốt, một bên lại không hy vọng y lại đi theo Tống Kha loại súc sinh trở mặt này, có lẽ vì bản thân không nói lên tư tâm, cũng đủ làm hắn rối rắm muốn chết.

"Tiên sinh sao lại đứng một mình dưới cây như vậy? Còn không mau vào."

Đến khi Tố Mai đứng ở cửa cười hì hì vẫy tay với hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại, nhất thời không biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, trước mắt trước chẩn bệnh cho người nọ đi.

Thân thể rơi xuống bệnh căn, tất nhiên càng sớm trị liệu càng tốt.

Ngẫm lại liền gia tăng bước chân đi vào, vừa vào cửa liền thấy Hứa Phượng Đình một tay vịn đầu giường, một tay ôm ngực thở dốc.

Thì ra vừa mới trên cao nhìn xuống, hùng hổ doạ người, đã hao của y nhiều tâm lực, hiện giờ đã đuổi người đi, y có chút thể lực chống đỡ hết nổi.

Thấy người đến là Thiệu Minh Viễn, y cường chống muốn đứng lên, lại bị động tác đối phương nhanh hơn một bước đỡ đầu vai.

"Ngươi cứ ngồi đi, ta xem mạch cho ngươi, không cần khách khí."

Hứa Phượng Đình không có ý kiến mà kéo kéo khóe môi, được Thiệu Minh Viễn đỡ lấy, vai trái từng trận nóng lên, mới vừa rồi bị Tống Kha siết đến sinh đau, chỉ sợ đã thành một mảnh xanh tím.

Thiệu Minh Viễn chẩn mạch cho y lẳng lặng hồi thần, "Trên người còn đau đớn không?"

Hứa Phượng Đình thành thật trả lời, "Đau qua vài lần, giống như lúc trước đau vậy, nhưng số lần ít hơn."

Thiệu Minh Viễn gật gật đầu, "Uống nhiều thuốc, phối hợp mát xa, là có thể trị khỏi."

Không biết vì cái gì, Thiệu Minh Viễn khi nói đến lời này, cố ý vô tình tránh đi ánh mắt Hứa Phượng Đình.

Hứa Phượng Đình cũng không nói lời nào, sau một lúc lâu dường như có đủ dũng khí, nói "Vậy khi hết đau, ta có thể khỏe mạnh như lúc trước không?"

Thiệu Minh Viễn sắc mặt hơi hơi biến đổi một chút, vẫn trấn an y mà cười cười, "Đó là tất nhiên, ngươi hiện tại đừng nghĩ quá nhiều, tỉ mỉ điều dưỡng là được, hết thảy có ta."

Hứa Phượng Đình ngơ ngẩn mà nhìn hắn tươi cười, lại thấy năm ngón tay của Thiệu Minh Viễn quơ quơ trước mặt mìnnh, "Chuẩn bị tốt chưa?"

Hả, chuẩn bị, cái gì?

Mát xa nha......

Hai người xem như giao lưu ánh mắt một hồi, Hứa Phượng Đình nhớ tới ngày hôm qua da thịt thân cận như vậy, không khỏi đỏ mặt lên, bàn tay ấm áp kia tiếp xúc da thịt, dường như có một cổ điện lưu ấm áp chảy khắp toàn thân, đây là y chưa bao giờ trải qua, mà cùng một người khác thân thiết như vậy, y cư nhiên cũng không có chán ghét.

Chợt phục hồi tinh thần lại, không khỏi âm thầm phỉ nhổ bản thân, người ta là đại phu, ngươi còn không biết xấu hổ mà suy nghĩ bậy bạ......

Chỉnh lại vẻ mặt chính sắc mà cười cười, "Tiên sinh xin cứ tự nhiên."

Nói xong liền ngoan ngoãn nằm xuống, Thiệu Minh Viễn ra vẻ bình tĩnh vén lên xiêm y đơn bạc trên người y, tận lực giữ hơi thở vững vàng, để bàn tay chậm rãi bao trùm lên da thịt ôn nhuận tinh tế lại quá mức tái nhợt của y.

Đánh chết hắn, hắn cũng không dám thừa nhận mình càng ngày càng muốn giống như ngày hôm qua ôm nhau ái muội, đúng vậy, người ta nghiêm trang như vậy chờ ngươi trị liệu mà, đầu óc ngươi đang nghĩ cái gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro