Chương 11: Quyết nứt (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ vì Hứa Phượng Đình ngoan cố, Tống gia nói không thể lay động y, nên đành phải tìm đường cong cứu quốc.

Còn chưa đến giờ cơm trưa, Chung thúc đã mang theo vài đội hạ nhân ra ra vào vào tới tới lui lui dọn đồ vật nơi này, ăn mặc chi phí tất cả dựa theo như phòng Tống phu nhân, phòng so với lúc trước Hứa Phượng Đình còn làm thiếu quân tử còn muốn xa hoa phú quý hơn, cửa sổ vốn chỉ cần tu sửa nay được thay mới, là mới tinh sơn son khắc hoa, ở thái dương phía dưới rất là chói mắt.

Tùy mọi người bận việc, Hứa Phượng Đình chỉ lo đọc sách, dù sao những người đó cũng không dám vào phiền y, Tố Mai lạnh mặt nhìn Chung thúc vẻ mặt ân cần không khỏi nhỏ giọng oán giận, "Nhà bọn họ thông minh ghê, biết lão gia thương nhất là thiếu quân tử, xong việc nhất định muốn đến gặp ngài, nên đem nơi này dọn dẹp đổi mới hoàn toàn chẳng lẽ có thể giấu trời qua biển? Còn có vương pháp hay không!"

Hứa Phượng Đình dường như không có việc gì mà lấy thẻ kẹp sách đánh dấu trang sách mà mình đang đọc, "Bọn họ thích lăn lộn, vậy ngươi hãy thoải mái ngồi xem diễn đi, hà tất sinh khí."

Tố Mai thấy y dường như có định liệu trước, nên cũng không phiền y nữa, cơm trưa cũng không cần nàng đi thật xa đến phòng bếp lớn cười nịnh nọt để lấy, Tống phu nhân kêu bốn nha hoàn đã sớm đưa đến, tổng cộng tám hộp đồ ăn đen có hoa văn mạ vàng, bày đầy một bàn, tất cả đều sắc hương vị đầy đủ tinh xảo.

Hứa Phượng Đình bất quá cũng lấy đôi đũa, không khó xử các nàng, nhưng dầu muối không ăn mặc cho ai nói thần nói quỹ cũng không nghe, vẫn luôn chống đến buổi tối, đằng trước truyền đến tin tức lão gia ra sức đánh Y Y.

Người truyền lời là Thanh Sương.

Khi hắn vào phủ thì cũng là lúc Hứa Phượng Đình bị giam cầm, cho nên cũng không nhận ra hắn, bất quá nhìn quần áo trang điểm của hắn, hành sự khí phái rõ ràng không giống với những tên sai vặt bình thường, trong lòng cũng dần dần hiểu ra.

Tên Tống Kha kia trong miệng đều nói là yêu Y Y, nhưng lại không quản được thứ đồ bên dưới kia, Y Y bụng lớn không thể hầu hạ gã, mới có mấy tháng đều không nhịn được, nên đã lén đem người mới vào.

Không khỏi càng thêm cười chê.

Thanh Sương thành thành thật thật thỉnh an Hứa Phượng Đình, "Phu nhân kêu nô đến truyền lời cho thiếu quân tử, Y Y đắc tội thiếu quân tử, lão gia thực tức giận, vừa rồi đã tự mình động thủ chấp hành gia pháp, hung hăng đánh hắn hai mươi gậy, mong rằng thiếu quân tử bớt giận mà dưỡng tốt tinh thần, sợ là ngày mai thông gia đến phủ làm khách."

Hứa Phượng Đình nhìn hắn trình lên quần áo loang lổ vết máu, hơi hơi mỉm cười, "Ngươi thực có thể nói, thật là người lanh lợi. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi nhìn người bị thương như thế nào?"

Thanh Sương khinh thường kéo kéo khóe môi, "Trên mông da tróc thịt bong, hai gậy lão gia đánh hắn. Bất quá rốt cuộc nhớ đến huyết thống Tống gia, bên cạnh sớm thỉnh hai vị đại phu chờ sẵn, cũng có đệ nhất kim bài dục thai sư trong kinh, Thiệu tiên sinh tọa trấn, đánh xong thì công tử gia đã ôm hắn vào để vội vàng bắt mạch cho uống thuốc."

Ngụ ý, bất quá làm bộ làm dáng cho ngươi xem mà thôi.

Hứa Phượng Đình gật gật đầu, "Ngươi đi đi, nói cho lão gia phu nhân, ta sẽ không cô phụ tâm tư bọn họ."

Thanh sương gật đầu liền đi, Hứa Phượng Đình cũng không dong dài, an an tĩnh tĩnh mà uống thuốc Thiệu Minh Viễn đưa tới rồi đi ngủ.

Ngẫm lại y thuật người nọ quả nhiên lợi hại, bất quá chỉ mấy viên thuốc uống vào, thì đau đớn như rào rạt đã giảm bớt.

Sáng sớm hôm sau, đã thấy Chung thúc hưng phấn mà đến thỉnh an, chỉ nói lão gia thông gia cùng hai vị cữu lão gia đến, lão gia phu nhân đang tiếp đón ở đại sảnh, thỉnh thiếu quân tử đi đến đó.

Hứa Phượng Đình cười lạnh, "Phiền Chung thúc đi một chuyến, đã mấy ngày thân người ta không tốt, thật sự đi không được, nên thỉnh gia phụ cùng các ca ca đến phòng ta đi, người trong nhà cốt nhục chí thân sợ cái gì?"

Chung thúc ngượng ngùng mà lui ra, rất nhanh đã thấy Tố Mai vui sướng mà chạy như bay vào, "Thiếu quân tử, thiếu quân tử! Lão gia cùng các công tử đến cửa!"

Trong mắt Hứa Phượng Đình thật lâu không thấy gợn sóng cuối cùng cũng nổi lên chút gợn sóng, có lẽ nhất thời kích động, nói chuyện cũng không lưu loát, "Đi, ta...... Chúng ta đi xem đi!"

Run run rẩy rẩy mà được Tố Mai đỡ đứng lên, ngoài cửa một nam tử thiếu niên như mũi tên mà vọt vào, một tay ôm Hứa Phượng Đình vào lòng.

"Tam đệ, đã gặp được đệ!"

Nhị ca......

Từ khi Hứa gia xảy ra chuyện, bị Tống gia lãnh đạm khi dễ, Hứa Phượng Đình kiên nhẫn đã lâu, chưa bao giờ biểu hiện qua một tia mềm yếu, nhưng hôm nay được huynh trưởng ôm vào lòng, nhất thời nhịn không được mà đỏ hốc mắt, lẩm bẩm trước sau chỉ có hai chữ "Nhị ca".

Đi theo vào còn có vị nam tử trung niên dáng người cao thẳng, bên cạnh còn có vị thanh niên so ra lớn hơn Hứa Phượng Đình mấy tuổi, vẻ mặt trầm ổn.

Bọn họ chính là phụ thân và đại ca Hứa Phượng Đình.

Hứa tướng quân yên lặng nhìn tiểu nhi tử gầy một vòng nhưng vẻ mặt quật cường, trước sau không có lên tiếng, vẫn là đại ca Hứa Nhạn Đình đi lên vỗ vỗ vai hai người.

"Nhị đệ, tam đệ thân mình không tốt, đệ đừng kích động nó."

"Đúng rồi, đệ thiếu chút nữa quên, đệ rốt cuộc bị bệnh gì, sắc mặt khó coi như vậy! Nhìn đệ gầy như vậy, nhìn xem chắc không được bốn lượng thịt!"

Được đại ca nhắc nhở, nhị ca Hứa Hạc Đình vội buông ra đứa em trai út bị mình gắt gao ôm, lại nhịn không được như pháo nổ mà hỏi liên hồi.

Ba huynh đệ bọn họ tình cảm thâm hậu từ nhỏ, Hứa tướng quân mấy năm liên tục chinh chiến, cha bọ bọn họ đã mất sớm, đại ca so với bọn họ tuy lớn hơn mấy tuổi, nhưng từ nhỏ như phụ thân như mẹ mà chăm sóc hai củ cải nhỏ, huynh đệ ba người sống nương tựa lẫn nhau, vượt qua thời gian rất dài không có song thân chăm sóc.

[Tại thời đại này nam nhân có thể sinh con nên cách xưng hô là phụ thân và cha nha, cha là người sinh hài tử ]

Cảm tình như vậy, không phải dùng lời nói là có thể hình dung được, bất quá lão đại nội liễm, lão nhị ngay thẳng, nên biểu đạt tất nhiên không giống nhau.

Không biết có phải cố ý tránh đi đề tài này hay không, Hứa Phượng Đình bất quá khô khốc cười cười, được nhị ca y đỡ đứng lên rồi đến trước mặt Hứa tướng quân quỳ xuống, lại được phụ thân y đỡ lấy.

"Thôi, không cần hành lễ."

Hứa tướng quân thanh âm rầu rĩ, tất nhiên đau lòng nhi tử, sau đó lại thấy Tống phu nhân vội tiến đi vào hoà giải tiếp đón mọi người ngồi xuống, lại ra hiệu với Tống Kha, kêu hắn đi qua ngồi cùng với Hứa Phượng Đình.

Tống Kha không tình nguyện làm bộ không phát hiện, lòng gã giờ phút này đều là hình ảnh Y Y khóc lóc kêu đau, tuy rằng chỉ làm bộ làm dáng, quần áo bị nhiễm máu cũng không phải của hắn, nhưng người xác thật bị đánh, ngẫm lại người da thịt non mịn như thủy tinh như pha lê, làm sao chịu được khổ sở này, đều do Hứa Phượng Đình âm hiểm đáng giận gây nên, bởi vậy trong mắt gã không khỏi thêm vài phần oán độc.

Tất cả những điều này, đều lặng yên không một tiếng động mà lọt vào mắt Hứa tướng quân.

"Ở trong ngục ta có nghe nói con ta có hỉ, ta rất vui mừng, sao lại đang yên đang lành lại bị sảy?"

Hứa tướng quân âm thanh không lớn, nhưng tràn đầy chân thật đáng tin uy nghiêm, Tống phu nhân sợ hãi Hứa Phượng Đình nói bậy, vội há mồm nói.

"Đều do chúng ta không tốt, không nghĩ tới Phượng Đình nó bị thương ở eo chưa khỏi hoàn toàn, miễn cưỡng mang thai nên mới chịu tội, đều do chúng ta chăm sóc nó thật sự quá sơ sót."

Nói xong liền rút khăn tay lau đôi mắt, thút tha thút thít nức nở, nói thật dễ nghe, trên thực tế là đổ thừa nhi tử ngươi thân thể không bảo vệ được hài tử sao.

Hứa tướng quân nhíu mày, mắt lộ ra tinh quang.

"Phu nhân hẳn là biết khi nó mười hai tuổi té ngựa bị thương, thái y trong cung đã sớm trị khỏi, ta còn hỏi riêng có ảnh hưởng đến sinh dục tương lai hay không, thái y nói có lẽ vất vả chút, nhưng không đáng ngại, hiện giờ xem ra đúng là lang băm ta nhìn lầm người."

Tống phu nhân bị hắn trừng đến không dám ngẩng đầu, Tống Kha làm sao chịu được khí thế của nhạc phụ như thế, liền nói.

"Nhạc phụ đại nhân đừng vội đổ tội người khác, Tống gia chúng ta tam đại đơn truyền, thật vất vả mới có hài hài tử sao lại cố ý để sảy chứ, chẳng lẽ là chúng ta sai sao?"

Hứa tướng quân trên mặt gợn sóng tức giận, "Nga...... Vậy là do Phượng Đình nhà chúng ta sai rồi, vậy xin lỗi Tống gia các ngươi."

Tống lão gia và Tống phu nhân gấp đến độ đưa mắt ra hiệu cho Tống Kha, đáng tiếc nhị thế tổ này bị bọn họ chìu hư chỉ biết chính mình cao ngạo lỗ mũi hướng lên trời, sao lại hiểu được xem mặt đoán ý.

Chỉ thấy Tống Kha oán hận mà trừng mắt nhìn Hứa Phượng Đình liếc mắt một cái rồi chuyển hướng Hứa tướng quân lên án, "Nhạc phụ nuối nhi tử thật tốt a, chính mình sinh được hài tử, lại có tâm tư ác độc muốn đoạn hương khói Tống gia ta, Y Y của ta tính cách ôn nhu thân mình đơn bạc, vì sinh nhi tử cho ta mà tánh mạnh cũng dám đem ra đánh đổi! Khen ngược hắn, thế nhưng ba lần bốn lượt hãm hại, làm hại hắn chịu bao nhiêu khổ!"

"Ngươi là đồ nghiệp chướng, còn không im miệng cho ta!"

Tống lão gia xông lên tát Tống Kha một cái, chát một tiếng làm mọi người trong phòng đều ngẩn ra.

Tống Kha không thể tin mà nhìn phụ thân, người mà từ nhỏ đến lớn không động đến một ngón tay mình, lại bị Tống lão gia một phen túm chặt, cùng ông hướng Hứa tướng quân quỳ xuống.

"Tướng quân đại nhân đại lượng, tiểu lão đầu lúc tuổi già mới có được mụn con nên khó tránh khỏi nuông chiều nó, mới có thể làm hắn không biết trời cao đất dày vô pháp vô thiên, ta ở chỗ này bảo đảm với ngài, về sau Tống gia chúng ta nhất định đối xử tử tế thiếu quân tử, tuyệt đối sẽ không làm y chịu nửa điểm ủy khuất, cầu tướng quân niệm tình giao hảo của hai nhà nhiều năm, cấp cho nghiệt tử một cơ hội."

Hứa Phượng Đình bất động thanh sắc mà dựa vào đại ca, Tống Kha quả nhiên không làm y thất vọng, xem ra Y Y không đánh không công, biết hôm nay gã nhất định sẽ giống như chó điên mà cắn người.

Hứa tướng quân nâng nâng tay ý bảo Tống lão gia đứng lên, sau một lúc lâu mới lên tiếng, "Đều nói hôn nhân là việc nhất sinh nhất thế, con ta nếu có thể cùng người nó yêu cùng sống đến già, cũng là phúc khí của nó, bất quá tiểu phu phu ra nông nổi này, ta người làm trưởng bối lại không thể cưỡng cầu."

Lời này vừa nói xong, mọi người đều nhìn Hứa Phượng Đình.

Hứa Phượng Đình cũng không tránh, ngược lại mặc cho Tống lão gia đang nhìn mình mà đứng dậy, đi đến trước mặt phụ thân mà quỳ xuống.

"Hài nhi vô năng, chẳng những không có hài tử, sau này cũng vô pháp sinh dục. Cầu phụ thân làm chủ, không thể để người khác nói Hứa gia chúng ta ỷ thế hiếp người, chặt đứt hương khói nhà bọn họ."

Một câu nói ra, Hứa tướng quân cùng hai vị thiếu tướng quân đều chấn động, sau đó Hứa Phượng Đình lại nói, "Thiệu tiên sinh ở nơi nào? Thỉnh cầu cấp tại hạ làm chứng."

Biến mất ở trong đám người Thiệu Minh Viễn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, thì ra y đã sớm biết, khó trách mới vừa rồi khăng khăng kêu Tố Mai truyền lời cho mình, nhất định phải kêu mình lại đây.

Thấy mọi người đều nhìn mình, hắn cũng chỉ ho khan hai tiếng, "Tại hạ Thiệu Minh Viễn, xin chào Tống lão gia, Hứa tướng quân."

Dù cho Hứa tướng quân là người bình tĩnh, nhưng cha mẹ nào mà không thương con, giờ phút này cũng có chút không giữ nổi bình tĩnh.

"Ngươi mau nói, con ta nói có phải đúng hay không!"

Thiệu Minh Viễn thần sắc phức tạp mà nhìn Hứa Phượng Đình liếc mắt một cái, thấy y chỉ cúi đầu quỳ, cũng biết tâm ý y đã quyết, liền thanh thanh yết hầu nói: "Thiếu quân tử nói đúng, tuy nói thế sự không tuyệt đối, nhưng khi thiếu quân tử hoài thai đã ăn trúng hổ lang chi dược nên đẻ non, nguyên khí đại thương, bụng lại chịu thêm đòn nghiêm trọng nên đổ máu không ngừng, không được kịp thời trị liệu, nên hiện giờ rơi xuống ngoan tật, chỉ sợ tương lai duyên con cháu rất nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro