Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi Tống gia Thiệu Minh Viễn vẫn nhịn không được nhớ lại cuộc nói chuyện với Tống Kha, đối với người này hắn thật sự là không còn lời nào để nói nữa rồi, tuy rằng ở thời đại này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng là một nam nhân còn có chút phẩm hạnh thì ngươi sao lại làm ra được một việc thiếu công bình thiếu đạo đức như vậy hả?

Mặc dù đối với thù lao đãi ngộ mà gã đưa ra có chút động tâm, nhưng nhớ tới tuấn nhan không chút giận dữ của Hứa Phượng Đình, tâm hắn như có như không bị bóp chặt, dòng nước đục trong những căn nhà giàu có như thế này thật sự quá sâu, hắn không muốn bước một chân vào đó, cả người điều sẽ bị nhuốm bẩn.

Nhưng rốt cuộc cũng không dám đắc tội với Tống gia, cho nên lấy lý do trong cửa hàng chỉ còn có một mình hắn, thật sự không thể phân thân để từ chối khéo, Tống gia cầu khẩn nhiều lần, hắn cũng đành phải đáp ứng cách vài ngày tới đó một lần, xem mạch cho cái công tử Y Y kia, dù sao thân thể của Hứa Pượng Đình cũng cần phải tái khám.

Không yên lòng trở về cửa hàng, liền gặp phải Trầm đại thúc chủ nhà đến thu tiền thuê tháng này, hắn tiện thể dùng thù lao dạo trước Tống gia đưa cho hắn nộp luôn, còn lại đều khóa lại trong ngăn tủ.

Bởi vì kinh tế không hề dư dả, hắn cũng không mua sắm nhà cửa gì khác, bất quá phía trong y quán bố trí một gian phòng nho nhỏ làm phòng ngủ, ăn ở đều ở trong cửa hàng.

Lúc đi ra lại ngoài ý muốn phát hiện Trầm đại thúc vẫn chưa rời đi, đang ngồi đằng kia bắt chéo hai chân cùng Lục nhi nói chuyện nhà cửa sinh hoạt, vừa thấy hắn, lập tức cười híp mắt vẫy vẫy tay.

"Ta nói Thiệu tiên sinh này, ngươi năm nay cũng sắp hai mươi rồi phải không?"

Thiệu Minh Viễn ù ù cạc cạc "Ừm, đúng vậy."

Trầm đại thúc càng cười vui vẻ: "Ngươi cũng đừng trách đại thúc lắm miệng, tại ta thấy ngươi một mình đơn độc ở trong này, người lại chịu thương chịu khó, là một đứa trẻ tốt, mới bằng lòng chuyện lần này. Không biết ngươi còn nhớ Mạnh gia mở hiệu may đầu phố không?"

Thiệu Minh Viễn như có điều suy nghĩ: "Đương nhiên nhớ rõ, năm trước thai nhi của một vị thiếu quân tử nhà bọn họ cũng là do ta chăm sóc, đại thúc đây là..."

Trầm đại thúc hắc hắc cười không ngừng: "Cái ta nói là tiểu công tử nhà bọn họ, năm nay vừa mới 16, sinh ra rất tuấn tú, còn chưa có lấy chồng đâu."

Lời đã nói đến đây, Thiệu Minh Viễn nếu nghe không hiểu, còn không phải là thằng ngốc hay sao?

Nếu nói không muốn lập gia đình, thì chính là gạt người, dù sao kiếp trước hắn đã sống đến hai mươi bốn tuổi, lúc xuyên qua đã thành một tiểu học đồ mười hai tuổi, hiện tại đã qua tám năm, tính ra tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, làm sao không nghĩ đến chuyện lập gia đình chứ?

Càng huống hồ chi hắn vốn là song tính luyến*, lại sống ở quốc gia nam phong thịnh hành này tám năm, độ tiếp nhận đối với hôn nhân nam nam vẫn rất cao.

[*Song tính luyến: yêu được cả nam lẫn nữ]

Vì cái gì chậm chạp không chịu lập gia đình, thứ nhất không gặp được nửa kia của mình, thứ hai bản thân mới độc lập hành nghề y chưa được vài năm, quả thật gia sản quá ít, nuôi gia đình sống tạm qua ngày hay cái gì khác cũng cần có chút vốn liếng mà.

Xấu hổ cười cười tại chỗ: "Cám ơn đại thúc đã lo lắng, có điều người xem tình huống chỗ ta, cửa hiệu này là cửa hiệu thuê, bản thân ngay cả cái chỗ nương thân cũng không có, lẽ nào cưới vợ rồi lại để hắn theo ta cùng nhau ở trong cái cửa hiệu này chịu khổ sao? Chính là bản thân ta mặt dày, gia đình người ta cũng sẽ không đáp ứng."

Trầm đại thúc sáng tỏ gật đầu, tiếp đến lại giống như đang thăm dò ý tứ của hắn: "Thúc bất quá chỉ đưa ra cái ví dụ thôi, nghe nói nhà bọn họ rất thương đứa con trai nhỏ này, không nỡ gả đi, nói cho cùng muốn tìm cho hắn một phu lang ở rể, gia cảnh bần phú không cần biết, chỉ cần là dạng người nhân phẩm đáng tin cậy là được.

Thiệu Minh Viễn khóe miệng co quắp, ta đây đang yên đang lành làm một thanh niên tốt sống bằng chính sức lao động của mình, đầu óc có vấn đề mới điên khùng chạy đến nhà có tiền ở rể, ngóc đầu lên không nổi chưa nói, cả ngày đầu óc còn phải chứa toàn lời thị phi.

Nghĩ đến thị phi, đôi mắt nhắm chặt của Hứa Phượng Đình cùng với ấn đường nhíu sâu lại bắt đầu không lý do mà hiện lên trước mắt hắn, hắn không khỏi xuất thần, nửa ngày mới nhớ ra Trầm đại thúc vẫn còn đang tha thiết nhìn hắn.

Vội vàng cười ngượng: "Đại thúc người cũng biết ta mà, cha nương ta mất sớm, trong nhà chỉ còn có một mình ta, dù nghèo dù khổ dù ngược ta không sợ, cũng không thể để Thiệu gia chúng ta chặt đứt hương hỏa được."

Trầm đại thúc nghe hắn nói một cách thật lòng, ngẫm lại cũng không khuyên hắn nữa, không thiếu được quay về trả lời cho Mạnh gia kia, kêu bọn họ bỏ qua ý niệm trong đầu mới được, tiền hậu tạ bà mối xem ra hắn không có phúc khí được nhận rồi.

Ba ngày sau Thiệu Minh Viễn đúng hẹn lại đến Tống gia, tiếp hắn như cũ là Tống Kha, xem ra tên nhị thế tổ nhà giàu này thật nhàn rỗi, giữa ban ngày ban mặt cái gì cũng không làm liền ở nhà hưởng thụ.

"Tiên sinh đã đến rồi, Y Y sáng sớm thức dậy lại cảm thấy buồn nôn, ta vừa nói muốn phái người đi mời ngài đây."

Thiệu Minh Viễn mặt đầy hắc tuyến, rất muốn nói kỳ thật ta đến tái khám cho vợ ngươi đó ông anh à!

Bất đắc dĩ đi theo hắn đến phòng của công tử Y Y kia, chính xác mà nói là một lạc viên được xây dựng gần hồ khí phái vô cùng.

Còn chưa tiến vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng anh anh khóc lóc nỉ non, Thiệu Minh Viễn day day cái lỗ tai, nam tử gả làm vợ ở Việt quốc này hơn phân nửa có phần yểu điệu một chút hắn cũng chấp nhận được, nhưng cái loại thút thít nũng nịu như con gái này hắn thật sự không thích ứng chút nào.

Nhưng có người lại rất thích cái 'thể loại' này mới ghê chứ, chỉ thấy Tống Kha hai ba bước đã xông vào cửa phòng, một tay đỡ lấy thiên hạ đang bổ nhào trên giường khóc đến lê hoa đái vũ ôm vào trong lòng.

"Đang êm đẹp tại sao lại khóc, là ai khi dễ em sao?"

Y Y kia vừa nghe lời này lại khóc càng lợi hại hơn, chỉ vùi đầu vào lòng Tống Kha không chịu ngẩng lên, nha hoàn đứng ở một bên vội vàng mở miệng: "Đều không phải tại Tố Mai cả sao! Công tử chúng ta hảo tâm đi thăm thân thể của thiếu quân tử, lại bị nàng ta chắn ngay trước cửa, còn nói rất nhiều lời khó nghe, công tử chúng ta tức đến nỗi suýt nữa ngất đi! Công tử thân thể yếu nhược, thiếu gia ngài biết điều đó mà."

Thiệu Minh Viễn lặng lẽ lui sang một bên, rất có tự giác biến mình thành vật dụng trong nhà. Quả nhiên nha hoàn tiểu tư gì đó, nhất định phải chọn người biết ăn nói lại có khả năng thiêu dệt a, vào thời khắc mấu chốt, lời bản thân không tiện nói cứ để bọn họ nói ra.

Lại nhìn thấy Tống Kha giận tím mặt: "Ngày thường đem sắc mặt nhìn Y Y coi như bỏ qua, ta thấy hắn mấy ngày nay cũng đáng thương không cùng hắn so đo, hắn lại không cảm kích, còn sai bảo nha hoàn ra ngoài tác oai tác quái! Bảo bối ngươi đừng tủi thân, để ta trút giận cho ngươi!"

Mắng xong liền đứng dậy, lúc này Thiệu Minh Viễn mới yếu ớt nói một câu: "Vậy còn cần xem mạch cho công tử không?"

Tống Kha lúc này mới nhớ tới chính sự.

"Xem! Đương nhiên xem! Thái Vân mau tới đây dìu công tử của ngươi ngồi xuống, để Thiệu tiên sinh nhìn xem."

Có thể bởi vì là trước mặt người ngoài, Y Y cũng nhanh chóng ngừng khóc, ngược lại tự nhiên thoải mái mà hướng về phía bên cạnh Thiệu Minh Viễn ngồi xuống, Thiệu Minh Viễn nhìn thấy hắn dung mạo quyến rũ dáng người thướt tha, không thể không thừa nhận hắn cũng là một mỹ nhân.

Nếu nói sắc đẹp của Hứa Phượng Đình thiên hướng trong trẻo lạnh lùng, thì cái người tên Y Y này lại có vẻ đẹp tràn đầy mị hoặc, đặc biệt lão công của hắn lại là một tên đầu heo sắc dục huân tâm*, chả trách vợ hắn phải chịu thiệt.

[*Sắc dục huân tâm: ý là trong đầu toàn sự dâm dục]

Ba ngón tay áp lên cổ tay mảnh khảnh của hắn, trong lòng Thiệu Minh Viễn lộp bộp một cái, tên Y Y này đã mang thai hơn một tháng, xem mị thái như đã đoán trước được của hắn, phỏng chừng bản thân đã biết từ lâu, sớm không gây khó dễ muộn không gây khó dễ, cố tình đợi đến khi bản thân cũng hoài thai mới đi tính kế cái bụng của Hứa Phượng Đình, quả nhiên là một kẻ có tâm cơ thâm độc.

Lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Chúc mừng hai vị, vị công tử này đã hoài thai được hơn một tháng, thai nhi rất khỏe mạnh, không có gì bất ổn."

Y Y công tử nghe xong câu này lại ghé vào ngực của Tống Kha rơi lệ: "Ông trời phù hộ, chỉ cầu có thể cho ta bình an sinh hạ hài tử, vì Tống gia kéo dài hương hỏa, về phần mạng ta, thật sự không cần phải suy tính nữa."

Lời này nói ra rất có học vấn, rất giống một khuê phòng thiếu phụ, lời nói giống như có người tùy thời truy sát ngươi vậy, này người muốn hại ngươi là ai, ngươi dám nói thẳng ra không?

Trong lòng Thiệu Minh Viễn khó nén sự khinh bỉ, thấy Tống Kha lại moi tim moi phế dùng lời ngon tiếng ngọt không dứt để dỗ dành, không khỏi phát cáu.

"Nếu Y Y công tử đã không có việc gì, vậy tại hạ đi đưa thuốc cho thiếu quân tử, chút nữa còn phải đi đến phủ Lục vương gia,thực sự không dám trì hoãn nữa."

Hai người lúc này đây đang thân mật một cách buồn nôn, tự nhiên cũng sẽ ghét bỏ hắn ở đây làm chướng mắt, Tống Kha vung tay áo: "Vậy thì không chậm trễ tiên sinh, Thái Vân mau ra tiễn. Phiền toái tiên sinh khai cho Y Y chút phương thuốc tẩm bổ, một lát ta kêu người đến lấy."

"Được"

Thiệu Minh Viễn đáp ứng, sải bước tiến đến phòng của Hứa Phượng Đình.

Thuốc lần trước lưu lại ba ngày hẳn là dùng hết rồi, lần này lại mang theo một ít đến đây, điều dưỡng thêm một hai tháng, hẳn là có thể phục hồi như cũ.

Hắn vừa đi vừa tính toán, xa xa đã nhìn thấy phòng của Hứa Phượng Đình, lại thấy cửa sổ phòng ngủ lầu hai đang để mở, có người đang dựa vào cửa sổ đọc sách, mái tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng cột sau đầu, khuôn mặt tựa như trăng sáng, môi đỏ mắt phượng, tóc đen áo trắng, càng làm tôn lên nước da trắng hơn tuyết, xinh đẹp cực kì.

Kia không phải Hứa Phượng Đình thì còn có thể là ai? Không khỏi gấp rút gia tăng bước đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro