Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết lúc này đã là giữa mùa hạ, tuy rằng mặt trời đã ngã về tây, nhưng nhiệt triều cả ngày còn chưa vơi bớt, trong không khí lúc nào cũng lưu chuyển làm người phiền chán khô nóng không thôi.

Tại nơi tiểu viện sâu trong Tống phủ to lớn, một căn phòng thấp bé, tường đã tróc sơn loang lổ đến nổi khó phân biệt được hoa văn, đã từng ngăn nắp ngói đen tường trắng mà đã lâu chưa được người tu sửa nay đã trở nên xám xịt, cùng cả tòa Tống phủ tráng lệ huy hoàng không hợp nhau, thoạt nhìn như nhà tôi tớ trong nhà ở

Thiệu Minh Viễn nhiều ngày không đến mà từng trận phát lạnh, "Phùng thúc, thiếu quân tử nhà các ngươi ở nơi này sao?"

Phùng thúc ném cho hắn một ánh mắt ngươi nói đi "Y dùng cây kéo thiếu chút nữa làm chọc thủng vai thiếu gia chúng ta, ngươi nói phu nhân chúng ta có thể tha cho y sao? Nếu không phải e ngại lão gia và Hứa gia có giao tình, thì sớm đã đuổi y ra đường rồi."

"Hứa thiếu quân ghen ghét, lòng dạ hiểm độc, dám nhẫn tâm làm bị thương phu quân mình, hiện tại kết cục bất quá là do y gieo gió gặt bão, Thiệu tiên sinh chẳng lẽ đáng thương loại người này sao?"

Phía sau có tiếng người nói léo nhéo làm bộ làm tịch, Thiệu Minh Viễn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử bụng lớn ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn hắn.

"Ai nha công tử của ta ơi! Trời nóng như vậy sao ngài lại đi đến nơi hoang vắng như vậy, nếu như mệt làm động thai khí thì làm sao!"

Phùng thúc đã sớm đi đến để đỡ hắn, người tới lại không thuận theo mà chu miệng lên "Sợ cái gì, Y Y chính là trời sinh số khổ, nếu không Thiệu tiên sinh như thế nào vào phủ không đi xem Y Y, mà tới xem tiện nhân này!"

Nói ủy khuất đến nổi hốc mắt cũng đỏ, Thiệu Minh Viễn nổi lên một thân da gà, Jack Sue này bộ muốn người khắp thiên hạ đều đến sủng ngươi thích ngươi mới là bình thường sao?

[Jach Sue là phiên bản nam của Marry Sue giống như bạch liên hoa vậy]

Lập tức lạnh mặt không vui nhìn hắn, Phùng thúc nhanh chóng hoà giải, "Tất nhiên là phải vấn an công tử trước, bất quá đến sớm, công tử còn nghỉ trưa chưa dậy, nên tiên sinh không muốn quấy rầy ngài, đến nỗi thiếu quân tử......"

Phùng thúc khó xử mà liếc liếc Thiệu Minh Viễn, xem ngươi, muốn tới xem y làm gì, đây là muốn chuốc phiền phức sao!

Thiệu Minh Viễn nhìn ông một bộ dáng giống như tên trộm bị người tóm không khỏi buồn cười, càng thêm khí định thần nhàn.

"Thiệu mỗ được mời đến phủ, tất nhiên phải đi chào hỏi các chủ nhân trong phủ rồi, đây là đạo lý làm người, Y Y công tử tri thư thức lễ, tất nhiên minh bạch."

Ngụ ý, mặc kệ ngươi được sủng ái như thế nào, thì bất quá cũng chỉ là một công tử, người ta mới là thiếu quân tử cưới hỏi đàng hoàng.

Quả nhiên mặt Y Y lúc trắng lúc hồng luân phiên, hung hăng ném cho hắn một ánh mắt dẫm mạnh chân bước đi, Thiệu Minh Viễn mày nhíu lại, khí thế này, so với ta còn lớn hơn, còn muốn thỉnh ta săn sóc cái gì!

Phùng thúc yên lặng thở dài, "Tiên sinh chỉ vì nhất thời thống khoái, chờ hắn đến trước mặt thiếu gia cáo trạng, ngươi sẽ biết lợi hại. Ngươi muốn thỉnh an thì tự mình đi đi, ta còn muốn sống nha."

Thiệu Minh Viễn biết ông sợ bị liên lụy, cũng không nói nữa, vội chắp tay để ông đi, lại giương mắt nhìn nhìn tấm biển trên cửa chữ viết đã khó phân biệt rồi, do dự trong chốc lát mới hít sâu một hơi đi đến gõ cửa.

Ai ngờ vừa gõ thì cửa liền mở, thì ra khoá cửa đã sớm hỏng rồi, bất quá chỉ là khép hờ mà thôi.

Thiệu Minh Viễn nhìn quanh, thì thấy một nữ tử ăn mặc tố sắc đang đứng dưới mái hiên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy không tán đồng.

Tố Mai?

Thiệu Minh Viễn trong lòng chấn động, mặt cô nương này......

Từ bên khóe mắt trái chạy dài đến cổ là vết roi, tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng nhìn qua lại vẫn dữ tợn như cũ.

Tố Mai dường như đã quen người khác nhìn dung nhan nàng như vậy, chuyện này bất quá không sao cả mà cười, "Nếu tiên sinh đáng thương nô tỳ, vậy thì không cần, chúng ta là nô tỳ, một cái mạng đều do chủ nhân định đoạt, hà tất đáng tiếc một khuôn mặt. Chẳng qua ngươi mới vừa rồi chèn ép tên rắn độc kia như vậy, thật không biết hắn lại nghĩ ra biện pháp gì mà đối phó thiếu quân tử chúng ta."

"Hắn thường xuyên khi dễ các ngươi sao?"

"Chuyện thường ngày."

......

Thiệu Minh Viễn không khỏi hối hận, nếu lúc nãy mình có thể tạm thời nhịn một chút, sẽ không làm người kia thêm phiền toái.

Nhìn nơi này, thì đã biết cảnh ngộ y bây giờ thế nào.

"Công tử bên trong, mời vào, nô tỳ pha trà cho ngươi. Chúng ta ở đây rất lạnh, thiếu quân tử thấy ngươi chắc sẽ cao hứng chút."

Tố Mai chỉ cho Thiệu Minh Viễn hướng đi xong liền lui xuống, Thiệu Minh Viễn nhìn bóng dáng nàng như có suy tư gì, bất quá mới có nửa năm, mà cô nương này đã lão thành rất nhiều, cũng không biết trong thời gian này bọn họ đã gặp chuyện gì.

Cửa phòng mở ra, nhưng hắn không biết như thế nào lại lưỡng lự, đứng ở cửa tiến không được mà lui cũng không xong.

Vẫn là người bên trong bình tĩnh, "Thiệu tiên sinh nếu đã tới, vậy mời vào ngồi ngồi đi."

Nghe âm thanh quen thuộc, Thiệu Minh Viễn cả người không hiểu sao mà nhảy lên một chút, vội cúi đầu sửa sửa vạt áo, xác nhận mình không có đường đột vào nơi người khác, mới ra vẻ vững vàng mà đi vào.

Trong phòng quả nhiên như hắn đoán trước, rất đơn sơ, một bàn một mấy, một giường một tủ, bất quá đã được quét tước không có một hạt bụi.

Hứa Phượng Đình chắc nãy giờ đang ở bàn viết gì đó, thấy hắn tiến vào mới ngẩng đầu, một sợi tóc đen từ bả vai trượt xuống, suýt nữa rơi vào nghiên mực.

"Để ý!"

Thiệu Minh Viễn chưa kịp nói, người đã theo bản năng mà vọt đến, thật ra chỉ muốn thuần khiết kéo lọn tóc đen kia, nhưng lại là ôm cả người ta vào trong lòng.

Thơm quá, thật thoải mái......

"Tiên sinh ôm đủ chưa?"

Âm thanh mát lạnh lần thứ hai truyền đến, Thiệu Minh Viễn như ở trong mộng choàng tỉnh, vội nhanh chóng lui về sau hai bước, hung hăng đem hai tay giấu sau lưng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trướ mắt một chút cũng không muốn dời đi.

Lần đầu tiên thấy y đã bị tướng mạo y kinh diễm qua, cũng không biết vì cái gì, mỗi một lần gặp, hắn đều nhịn không được lại một lần kinh ngạc cảm thán, sau đó yên lặng nước miếng giàn giụa......

Cái gọi là quân tử, như thiết như tha, như trác như ma, có phải hay không chính là hình dung mỹ nam như vậy?

Đáng tiếc hiện tại y quả thật quá gầy, so với nửa năm trước y càng gầy hơn, vừa rồi vừa mới ôm một cái, hắn dường như có thể một tay có thể ôm hết thân hình y vào lòng chỉ bằng một tay.

"Ngươi, ngươi...... Ngươi có khỏe không?"

Không nghĩ tới ở nhà vài ngày, bây giờ gặp mặt, hắn lại nói ra lời ngốc nghếch như vậy.

Thiệu Minh Viễn âm thầm ảo não, lại thấy người kia tiêu sái mà cười, "Rất tự do, khá tốt."

Nói xong lại cúi đầu xuống viết tiếp vài nét, Thiệu Minh Viễn mới đầu buồn bực, người này bị giam lỏng ăn không ngon ở không tốt, sao lại có thể tự do được? Nhưng nghĩ lại, đến ở nơi này, thì một đôi tiện nhân kia không thể ở cửa sổ đối diện y trình diễn tiếc mục tình chàng ý thiếp được, y cũng không cần giả bộ làm thiếu quân tử hiền lương rộng lượng nữa, quả nhiên tự do không ít.

Không khỏi hiểu ý mà cười.

"Ngươi đang viết gì vậy, ta có thể nhìn xem không?"

Hứa Phượng Đình hơi hơi mỉm cười, dù chưa trả lời, nhưng lại nhích thân mình sang một bên, Thiệu Minh Viễn vội lại gần xem.

Thì ra trước mặt y có một chồng giấy thật dày, mỗi tờ giấy đều chỉ viết một chữ, một tờ, hai tờ, ba tờ......

Thấy tờ giấy được viết như vậy, không có liên quan chỉ có một chữ duy nhất, vậy là ý gì?

Thiệu Minh Viễn trong lòng nghi hoặc, lại không dám hỏi ra, chỉ sợ đường đột y, Hứa Phượng Đình lại chủ động giải đáp nghi vấn của hắn, chỉ thấy y đem từng tờ giấy bày lên bàn.

"Hứa...Viễn...Sơn, đây là cha ta."

"Hứa...Nhạn....Đình, đây là đại ca ta."

"Hứa.....Hạc.....Đình, đây là nhị ca ta."

"Hứa...... Hứa......"

Thanh âm Hứa Phượng Đình thực nhẹ, nói từng chữ một, mà khi nói đến tiếng thứ ba thì hô hấp đã bắt đầu có chút không xong, lặp đi lặp lại vẫn nói không được.

Thì ra y nhớ nhà, nhớ người thân y.

Thiệu Minh Viễn yên lặng suy nghĩ, chợt thấy y dùng tay phải gắt gao đè bụng, dường như rất đau đớn, vội vã một tay đỡ y ngồi xuống ghế "Làm sao vậy, ngươi đừng nói nữa, để cho ta bắt mạch."

Lúc này vừa lúc Tố Mai tiến vào, thấy thế vội vàng từ trong ngăn kéo lấy ra một cái chai nhỏ, lấy một ít bột phấn để lên mũi y cho y ngửi mấy hơi.

Hứa Phượng Đình lúc này mới dần dần dịu lại, Thiệu Minh Viễn nhịn không được nhíu mày, hương vị này, rõ ràng là côi sắc tô!

Côi sắc tô là dược vật đặc biệt ở Việt Quốc, tác dụng có chút giống thạch tán ở hiện đại, tuy rằng có thể ngăn cơn đau, nhưng tác dụng rất lớn, nếu nghiện sẽ mất mạng.

Y sao lại dùng cái này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro