Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Phượng Đình uống nước từ tay Tố Mai, thấy Thiệu Minh Viễn sắc mặt có chút đổi, lập tức mặt cũng trầm xuống.

"Tại hạ đắm mình trụy lạc, không có thuốc chữa, không xứng làm bằng hữu tiên sinh, tiên sinh mời trở về."

Nói xong không nhìn Thiệu Minh Viễn, nhấc chân về nội thất, Thiệu Minh Viễn ngơ ngẩn mà nhìn màn trúc bị y vém lên lắc qua lắc lại, rối rắm mà yên lặng ngẫm nghĩ trong lòng: Ta nào có ghét bỏ ngươi, sao lại bày ra vẻ mặt như vậy!

Vẫn là Tố Mai sợ hắn tức giận, vội cười giảng hòa, "Tiên sinh đừng tức giận, thiếu quân tử nhà ta y....y có khó xử."

Thiệu Minh Viễn nghĩ lại, dựa vào tính tình người kia, tuyệt đối sẽ không nói cho mình nghe cái gì đâu, vẫn là nên hỏi nha đầu này đi, vì thế cố ý dùng lời nói kích nàng "Côi sắc tô cũng không phải là thứ gì tốt, nếu y nghiện cái đó, thì sức khỏe sẽ hủy, ta giận hay không giận y, cái đó có quan trọng sao?"

Tố Mai quả nhiên nóng vội, nhất thời mặt đỏ lên khóc nói: "Tiên sinh hiểu lầm, tất cả đều do nô tỳ sai, là do nô tỳ không tốt, thiếu quân tử y thật là không còn cách nào khác! Lúc trước, lúc trước thiếu gia hắn xuống tay tàn nhẫn như vậy, lão gia lại không ở nhà, phu nhân ngay cả đại phu đều không cho mời đến, thiếu quân tử đau đến chết đi sống lại, lại không đại phu không dược, nô tỳ đành phải nghĩ biện pháp nhờ người mua chút thứ này đến, tạm thời ngăn cơn đau cho y, y tính tình hiếu thắng, luôn chịu đựng một mình, chẳng qua khi quá đau đớn mới dùng một ít thôi."

Thiệu Minh Viễn nghe mà hãi hùng khiếp vía, thì ra lúc trước Hứa Phượng Đình sinh non, sức khỏe còn chưa khỏi hẳn, rồi lại vì kiên quyết không muốn cùng Tống Kha mà cầm kéo đâm bị thương hắn, tên Tống Kha kia vừa giận vừa đau vừa thẹn, lập tức xô ngã y xuống đất, hung hăng mà đá bụng y mấy cái. Lúc đó Hứa Phượng Đình chảy không ít máu, sai lại bị mấy tên gia đinh lôi đến phòng chứa củi một đêm, chờ khi Tố Mai phát hiện cũng là ngày hôm sau, y sớm đã không còn chống chọi nổi mà đã bất tỉnh nhân sự.

"Vậy, vậy Tống lão gia đâu? Cũng không cho thỉnh đại phu đến sao?"

Thiệu Minh Viễn dường như nghe được răng của bản thân đang đánh vào nhau, Tố Mai buồn bã cười, "Tiên sinh hàng năm ở trong phủ đại quan quý nhân hành tẩu, chẳng lẽ không biết nơi này có miêu nị sao? Phu nhân và thiếu gia không muốn lão gia biết, thì làm sao lão gia có thể biết được? Ông ấy vẫn luôn nghĩ thiếu quân từ nhà ta tự mình muốn đóng cửa tĩnh tâm tư quá đó."

Con__ mẹ__nó__!

Có lẽ vì một lòng bị một đám thảo nê mã đang gào thét mà dẫm đạp đến sinh đau, Thiệu Minh Viễn cũng không lấy dũng khí từ đâu, bất chấp tất cả vén lên rèm trúc mà vào phòng ngủ Hứa Phượng Đình, kéo tay y qua mà bắt mạch, cũng không hỏi y có bằng lòng hay không.

[Thảo nê mã: đồng âm với 'Thao nhĩ mụ', tiếng Việt có nghĩa con mẹ nó]

Hứa Phượng Đình trong lúc này đã bình tĩnh rất nhiều, an an tĩnh tĩnh mà ngồi, một đôi mắt phượng xinh đẹp sâu kín mà nhìn hắn, ánh mắt dần dần thâm trầm, nhưng trước sau không nói một câu.

"Vì sao không phái người báo tin cho ta?"

Một câu vừa hỏi ra, Thiệu Minh Viễn đã hối hận đến muốn tự cắn lưỡi mình, cái này cần hỏi phải hỏi sao, người ta nếu có thể phái người ra ngoài truyền tin, vậy còn gọi là giam lỏng sao? Hai tên trong cửa kia mắt bị mù sao?

Không biết vì chuyện gì, chỉ cần là chuyện có liên quan đến người trước mắt này, thì chỉ số thông minh của Thiệu Minh Viễn dường như tụt dốc không phanh.

Hứa Phượng Đình nhẹ nhàng nhíu mày, thừa dịp Thiệu Minh Viễn phát ngốc mà lặng lẽ xoa xoa bụng đau.

"Tiên sinh mà người mở cửa buôn bán, nếu đắc tội Tống gia, vậy sau này cũng đừng hy vọng dừng chân ở kinh thành."

Nói xong dường như cảm thấy mình hình như thân thiện quá mức mà suy tính cho Thiệu Minh Viễn, nên vội nói thêm một câu, "Lại nói, nếu ta có thể truyền tin ra ngoài, ngươi người lớn như vậy, cũng không cách nào đi vào."

Thiệu Minh Viễn thở dài, "Côi sắc tô không thể dùng nữa, hiện giờ ngươi còn chưa nghiện, sớm một chút chặt đứt mới được. Buổi tối ta sẽ tìm cách đưa thuốc cho ngươi, ngươi lần này bị thương nghiêm trọng, nên cần điều dưỡng tốt mới được."

Thấy Hứa Phượng Đình muốn cự tuyệt, hắn chớp chớp mắt nói "Thiếu quân tử không cần lo lắng thiếu Thiệu mỗ nhân tình, tiền chẩn bệnh và tiền thuốc tại hạ sẽ tính cho Tống công tử."

Hứa Phượng Đình thấy hắn nói thú vị, không khỏi nhẹ nhàng cười, u sầu giữa mày cuối cùng tản ra một ít, Thiệu Minh Viễn lúc này mới thoáng yên tâm.

Nhưng lời hắn nói cũng không phải hù dọa Hứa Phượng Đình, thân thể nam nhân Việt Quốc cấu tạo rất đặc biệt, khoang bụng có một cái tử cung giống nữ nhân, vốn dĩ chỉ bằng hạt đậu tằm, nếu không uống duyên tự thánh thủy, thì cơ quan này cả đời đều không có tác dụng.

Nhưng một khi uống, thì nơi này sẽ nhanh chóng phát triển hoàn thiện, hình thành một tử cung chân chính, sau này bất luận có thụ thai hay không, nam nhân này cũng không thể như những nam nhân khác, không thể làm người khác mang thai.

Điểm này sư phụ không có giải thích tỉ mỉ, nhưng theo Thiệu Minh Viễn suy đoán lung tung, hẳn là khi có tử cung thì sẽ không sinh ra tinh trùng được? Nên đương nhiên cũng không có khả năng của nam nhân được.

Y Y là người âm ngoan xảo trá, gã hại Hứa Phượng Đình cũng không phải đơn giản một chén thuốc phá thai, mà là trường kỳ hạ độc để người khác không dễ phát hiện phòng bị, vì lần đầu tiên hắn đến phủ xem bệnh cho Hứa Phượng Đình, thì phát hiện trong thân thể y tích tụ lượng lớn độc tố, có mới, cũng có cũ.

Nói cách khác, tử cung y đã chịu thương tổn rất lớn, hơn nữa sau lại bị Tống Kha liều mạng tay đấm chân đá, tất nhiên càng thêm dậu đổ bìm leo, lại không kịp thời trị liệu, cho nên dần dần trở thành bệnh nặng khó trị liệu, bởi vậy mới thường xuyên đau đớn khó chịu.

"Có phải lại đau hay không?"

Thấy người nọ mày mới giãn ra được đôi chút thì lúc này lại nhíu chặt, tâm Thiệu Minh Viễn cũng thắc lại.

Lúc đầu Hứa Phượng Đình còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng rất nhanh liền chịu không nổi nữa, dần dần có chút rên rỉ, bụng đau như xé rách không nói, toàn bộ eo đều đau như muốn chặt đứt, đau đớn càng ngày càng nhiều, y nhịn không được mà đè tay Thiệu Minh Viễn run run nói không thành tiếng "Mau, mau kêu Tố Mai tới!"

"Không được!"

Thiệu Minh Viễn cự tuyệt, nhưng nhìn y cả khuôn mặt đều đau đến trắng bệch, thái dương thấm ra tầng tầng mồ hôi, vốn dĩ đôi môi không có huyết sắc lại bị chính hắn cắn đến ứa máu, trong ngực dường như là phiên giang đổ hải, thật sự đau đớn muốn chết.

"Ngươi đừng sợ, ta tuy không mang theo thuốc trên người, nhưng ta có biện pháp tạm thời giúp ngươi giảm bớt thống khổ, ngươi tin ta không?"

Hứa Phượng Đình nhìn hai mắt chân thành của người trước mắt, lại bị một trận đau truyền đến, sao còn nghĩ ngợi được gì, chỉ có thể dựa vào vai hắn khẽ gật đầu.

Thiệu Minh Viễn nhỏ giọng nói một câu đắc tội, liền một tay ôm y vào lòng, đưa lưng về phía mình, đôi tay từ bên hông y xuyên qua, tham nhập vào áo lót y.

Hứa Phượng Đình theo bản năng kháng cự, lại bị hắn đè lại, bên tai vang lên tiếng nhẹ nhàng nói nhỏ, nghe giống oán giận, nhưng lại lại có chút ngữ khí thân mật "Ngươi nói ngươi tin ta."

Lập tức lòng liền mềm nhũn, chỉ cảm thấy một bàn tay to ấm áp đang đặt lên bụng lạnh băng và eo của mình xoa ấn, lực đạo hứn thực ôn nhu, ngón cái như cố ý như vô tình mà xoa ấn huyệt vị, đau đớn chậm rãi giảm bớt.

"Thế nào, có tốt chút nào hay không?"

"Ừm......"

Cả người Hứa Phượng Đình dường như nằm trong lòng Thiệu Minh Viễn, chỉ có thể phát ra một chút thoải mái nỉ non.

Phía sau lưng là lòng ngực kiên cố mà ấm áp, bụng và eo đau nhức được đôi bàn tay kiên định xoa bóp, tâm dần dần lạc định, cả người theo sự mát xa của người nọ mà chậm rãi thả lỏng, cuối cùng thì hôn mê.

Thiệu Minh Viễn nghe Tố Mai nói y là người hiếu thắng, buổi tối không để cho nàng ở trong phòng gác đêm, càng không để nàng bên người hầu hạ, đau đớn vô cùng thì cũng chỉ cắn môi bật máu tươi đầm đìa, lại không chịu gọi nàng một tiếng, bởi vậy cả tháng này đều ngủ không tốt, cho nên có ý y mát xa yếu huyệt để y nghỉ ngơi cho tốt, bởi vậy đến khi nghe y hô hấp dần dần vững vàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay y cũng không có phản ứng, lúc này mới cẩn thận dìu y lên giường ngủ ngon.

Đương nhiên hắn tuyệt đối sẽ không nói cho y biết, mát xa cho các dựng phu khác, đều để họ ngoan ngoãn nằm ở trên giường, còn hắn thì mang bao tay, khẩu trang tự chế, việc công xử theo phép công mà làm, giống như lúc trước cùng sư phụ luyện tập trên người gỗ vậy.

Tuyệt đối không giống như hôm nay thân mật mà ôm nhau như vậy, càng không dường như mê muội mà cảm thụ khi chạm vào mỗi tấc da thịt kia, mỗi một động tác đều lo lắng sẽ làm y đau, có đỡ hơn chút nào không.

Kỳ thật dựa vào tri thức chuyên nghiệp của hắn tất nhiên biết mát xa hiệu quả, dùng câu 'không quá quan tâm sẽ không bị loạn' nói về việc này là chính xác nhất.

Khi rời đi tiểu viện thì trời đã hoàn toàn đen, Tố Mai cảm kích tiễn hắn đi, nghe Thiệu Minh Viễn nói sẽ tìm cơ hội mà đem thuốc đến đây, không khỏi vừa vui vừa lo lắng.

"Tiên sinh có ý này, nô tỳ thay thiếu quân tử nhà ta vui mừng, nhưng hai tên môn thần giữ cửa kia thì như thế nào mới tốt?"

Thiệu Minh Viễn như định liệu trước mà vỗ vỗ bộ ngực, "Yên tâm đi, có ta mà."

Nói xong liền sải bước đi ra ngoài, nhớ tới Tống Kha kêu hắn mỗi đêm đều phải cùng gã đến xem Y Y, đánh giá thời gian không sai biệt lắm, liền trực tiếp đến đi đến viện Y Y chờ Tống Kha, nhưng hắn không nghĩ có một người đi vào trước hắn, có bộ dáng kệch cỡm mặt đầy son phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro