Chương 8: Tranh sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua chốc lát, quả nhiên xa xa đã thấy đèn lồng cùng vài người lờ mờ đi tới, Tống Kha ngẩng đầu đi đàng trước đám người, ở chỗ ngoặt nhân không có người chú ý lặng lẽ sờ soạng gã sai vặt bên cạnh một phen.

Thiệu Minh Viễn thấy hắn liền một bụng khí, cưỡng chế xúc động muốn đánh một quyền vào mũi đối phương, vẫn nhàn nhạt mà lên tiếng tiếp đón, "Tống công tử đã trở lại."

Tống Kha cười cười đi tới, "Đã để tiên sinh chờ lâu, tại hạ hôm nay có chút xã giao. Đi, chúng ta đi đến chỗ Y Y đi."

Gã sai vặt kia dường như không vui, chống eo hừ lạnh một tiếng, Tống Kha trước mặt ngoại nhân nên khó tránh, thấp mắng một tiếng "Hồ nháo", Thiệu Minh Viễn trong lòng vui vẻ, xem ra ngày lành của Y Y không còn bao nhiêu, khoe khoang cũng bất quá là nhất thời.

Không khỏi ngầm bất động thanh sắc mà đánh giá tên sai vặt kia, mơ hồ nhớ ra hắn hình như gọi là Thanh Sương, trước kia chưa thấy qua, là gần đây người khác đưa cho Tống Kha, lớn lên khá xinh đẹp, hơn nữa dã tâm và tính kế rõ ràng viết hết lên gương mặt đẹp kia.

Không phải sẽ có trò hay để xem sao?

Thất thần mà vào phòng, nhưng không thấy Y Y đâu, chỉ có một gã sai vặt thần thần bí bí hướng nội đường chỉ chỉ.

Hai người lại nhẹ chân nhẹ tay mà đi vào, còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong có người nức nở, thì ra Y Y đang quỳ gối trước bàn thờ Phật cầu khẩn.

"Cầu Bồ Tát phù hộ, phù hộ Tống gia trên dưới bình bình an an, phù hộ phu quân ta thân thể an khang, còn cầu Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ thai này của Y Y sinh ra nữ nhi, cả đời vô ưu vô lự."

Tống Kha ngay từ đầu nghe được thì mặt mày hớn hở, nhưng nghe được câu cuối không khỏi nhăn mày.

Thiệu Minh Viễn biết hắn vì sao không cao hứng, bởi vì địa vị nữ nhân ở Việt Quốc rất thấp, ngươi nghĩ đi, đại bộ phận nam nhân đều thích nam nhân, hơn nữa nam nhân cũng có thể sinh hài tử, vậy đối với sự tồn tại của nữ nhân uy hiếp bao lớn a?

Rất nhiều nhà nghèo sinh nữ nhi liền vứt bỏ, sợ cực khổ nuôi lớn, vai không thể gánh, tay không thể nâng, gả không được càng thêm liên lụy trong nhà.

Lập tức cũng có chút ngốc, Y Y không muốn sinh con trai để phụ bằng tử quý, sao lại muốn sinh nữ nhi chứ?

Quả nhiên Tống Kha kìm nén không được, lao xuống ôm người đang quỳ trên đất, "Trên đất lạnh, ngươi đang mang thai sao lại quỳ làm gì? Còn nói mê sảng nữa!"

Y Y thấy hắn đầu tiên bộ dáng lắp bắp kinh hãi, sau đó ưm một tiếng cả người đã dán tới lòng ngực hắn.

"Gia hiện giờ có người mới, Thanh Sương kia lại xinh đẹp, ngoan ngoãn, Y Y hiện giờ bộ dáng khó coi, ngươi còn tới làm gì?"

Nói xong lại thút tha thút thít nức nở khóc lên, Tống Kha vội mềm giọng trấn an, "Đừng nói bậy, hắn tính là cái gì, bất quá là nhất thời mới mẻ, lại nói là Nhạc đại nhân đưa đến đây, dù sao cũng phải cho người ta mặt mũi không thể không để ý tới hắn, trong lòng ta chỉ có ngươi, ngươi còn không biết sao?"

Sau đó hai người lại ân ân ái ái buồn nôn một trận, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Thiệu Minh Viễn.

Thiệu Minh Viễn nổi da gà toàn thân, Y Y là nam nhân, nam nhân sinh con nguy hiểm thống khổ hơn nhiều, cho nên nam nhân chịu mang thai không nhiều lắm, rất nhiều người nạp nữ nhân làm thiếp chính vì muốn có nhiều con nối dõi.

Dựa vào mình đã lấy thân nam tử để mang thai, động tác lại rất mỹ, rất nhiều danh họa đều phát họa là dựng phu tròn tròn bụng.

Y Y này không hổ danh là ca kỷ, nghe nói đã đi theo không ít lão bản, cuối cùng mới theo Tống Kha.

Lại nói hắn cũng coi như là ông trời phù hộ, khi mang thai không hề có triệu chứng của dựng phu như mặt phù mắt sưng, tứ chi béo phì; ngược lại ngoại trừ bụng phồng lên, cả người không có biến hóa lớn, từ sau lưng nhìn còn có thể thấy eo thon tinh tế, càng thêm vài phần mị thái.

Muốn nói phong vận, Thanh Sương theo không kịp hắn.

Bởi vậy tự nhiên lại tự coi nhẹ mình, không phải là lạt mềm buộc chặt kích khởi Tống Kha ý muốn bảo hộ và áy náy thì là gì?

"Phu quân có phải buồn bực Y Y muốn sinh nữ nhi hay không?"

Cuối cùng khi hai người ân ái đủ rồi, Y Y trong lòng ngực Tống Kha, sờ sờ bụng lại bắt đầu lã chã chực khóc.

Tống Kha còn chưa mở miệng, hắn lại nói, "Y Y số khổ, tuy rằng phu quân đối với ta tình thâm ý trọng, nhưng ta trước sau là hạ nhân, ta sinh nhi tử, tương lai cũng chỉ có thể làm con vợ lẽ. Tương lai bất luận gả cưới, đều chỉ có người khác chọn nó, không phải nó chọn người khác, còn phải cả đời nhìn sắc mặt người khác, như vậy sống có ý nghĩa gì? Chi bằng sinh nữ nhân, tính gả không ra cũng không có gì mất mặt, giữa bên cạnh ta, chúng ta hai người mệnh khổ làm bạn cũng tốt."

Lời này Thiệu Minh Viễn xem như nghe minh bạch, lời này rõ ràng là muốn làm chính thất.

Quả nhiên Tống Kha khó xử mà vỗ vỗ khuôn mặt hắn đè thấp âm thanh nói, "Ta làm sao không nghĩ cho ngươi danh phận, nhưng vị kia...... Cái gọi là con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, Hứa gia tuy nói bị nhốt vào đại lao, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nói rốt cuộc phán như thế nào, hai ca ca hắn đều là tướng quân, khả nhân còn ở trong quân, không bị bắt lại. Nói như thế nào gia đình đó cũng thịnh vượng vài đời, hiện giờ nhất thời còn chưa chết hết, lão gia ít nhiều có kiêng kị, quyết định sẽ không đồng ý động hắn."

Y Y là người thông minh tuyệt đỉnh, nếu Tống Kha đã nói rõ lợi hại với hắn, hắn tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục hồ nháo, lập tức thu thập hai mắt đẫm lệ bày ra gương mặt thâm minh đại nghĩa.

"Phu quân khó xử Y Y đã biết, sau này sẽ không đề cập đến chuyện này nữa."

Tống Kha thấy hắn ủy khuất, vội vàng thề thề thốt thốt, chỉ cần hắn sinh nhi tử, quản tình huống Hứa gia là cái gì, gã đều sẽ nói với lão gia, hưu tên tiện nhân kia, nâng hắn là chính thất.

Thiệu Minh Viễn chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không lên tiếng, qua một lúc lâu kia hai người kia cuối cùng cũng nhớ tới kêu hắn bắt mạch, hắn mới bày ra nụ cười công nghệ, "Hết thảy bình thường."

Y Y mở miệng, "Y Y rốt cuộc không được tiên sinh để vào mắt, đối với ta chỉ nói mấy chữ. Đại ca bên kia lại không thấy ngươi lãnh đạm như vậy, trời nóng như vậy còn ba lần bốn lượt đi đến, nghe nói ước chừng một canh giờ."

Nga?

Tống Kha ngữ điệu nguy hiểm thốt lên, hắn chơi chán là một chuyện, nhưng nếu người khác đi thông dâm, lại là một chuyện khác.

Thiệu Minh Viễn hơi hơi mỉm cười, "Công tử thai tức khỏe mạnh là chuyện tốt, chẳng lẽ còn hâm mộ người khác giữ không nổi hài tử sao?"

Ngụ ý, ngươi đã phá hư hài tử của người khác, rất nhanh sẽ chiếm luôn vị trí của người ta, vẫn nên thấy đủ liền thu đi.

Y Y tất nhiên không chịu, bất quá hắn là đại phu, không thể quá đắc tội hắn, nếu đã khiến cho Tống Kha bất mãn, vậy sau ngày mọi người hãy chờ xem.

Đi theo Tống Kha đến chỗ ngủ của mình, Thiệu Minh Viễn trở về phòng, vội vàng chuẩn bị dược cho Hứa Phượng Đình, lén lút đưa qua.

Tống cổ hai tên giữa cửa, chỉ cần cho bọn hắn 'Vĩnh Bảo hùng phong' và 'Tổ truyền bao sinh nhi tử', bọn họ mừng rỡ bảo mật.

Lần này Hứa Phượng Đình ngủ rất an ổn, hắn sợ làm ồn y, vì thế không vào phòng, giao dược cho Tố Mai, dặn nàng khi y nửa đêm tỉnh liền cho y uống, nếu không tỉnh, vậy sớm sớn hâm nóng lại để uống, lại cẩn thận dặn dò một phen, mới lưu luyến trở về phòng mình, xa xa nhìn thấy ánh đèn trong phòng mà hoảng sợ.

Rõ ràng khi mình ra cửa đã tắt đèn rồi mà!

Vừa vào cửa, thiếu chút nữa bị hình ảnh hoạt sắc sinh hương trước mắt làm sặc chết, giường hắn, đúng, nếu nhớ lầm thì kia rõ ràng là giường hắn, nhưng trên giường lại có thiếu niên thiên kiều bá mị đang nằm.

"Tiên sinh bôn ba một ngày, để nô xoa bóp gân cốt có được không?"

Thiếu niên kia mị nhãn như tơ, Thiệu Minh Viễn lúc này nhìn thấy rõ ràng, đây không phải là Thanh Sương vừa rồi sao?

Bất quá vừa rồi là người ăn mặc quần áo đàng hoàng, hiện tại chỉ bọc tấm khăn trong suốt.

Nhìn gã sắp đi đến, hắn vội lui về sau, "Không cần không cần, tại hạ rất tốt, ý tốt của công tử tại hạ nhận. Ban đêm gió lớn, công tử đừng để cảm lạnh, mau trở về đi."

Thanh Sương một lòng mượn sức hắn, làm sao chịu dễ dàng bỏ qua như vậy, đầu vai run lên, tấm khăn trên người chảy xuống, cả người ngã xuống người Thiệu Minh Viễn.

"Nô không có xiêm y mặc, tiên sinh sợ nô lạnh, sao không ôm nô đi?"

Hương thơm tươi mới, môi đỏ dường như dán lên tai Thiệu Minh Viễn, hắn không thể không nhắm mắt lại, "Công tử tuyệt sắc, tiền đồ vô lượng, tối nay nếu để cho người khác có tâm thấy, chỉ sợ mất nhiều hơn được."

Thanh Sương ánh mắt vừa động, "Hắn bất quá chỉ dựa vào cái bụng, nên áp ta một đầu, nếu ta cũng có thai, hươu chết về tay ai còn chưa biết!"

Thiệu Minh Viễn trong lòng cười thầm, cái này so sánh như thế nào ha, chết chết, thật để Tống Kha chết trong tay hai người các ngươi nha.

Trên mặt lại như cũ cười ôn hoà hiền hậu khiêm tốn, "Đó là chức trách của Thiệu mỗ, nếu công tử có lòng muốn mang thai, tất nhiên tận tâm tận lực, công tử không cần làm như vậy."

Nói xong liền quay người đi không nhìn hắn nữa, Thanh Sương kia cũng không phải kẻ ngu dốt, thấy hắn quả nhiên vô tâm, nên liền ngoan ngoãn mặc quần áo vào, nhưng vẫn có hoài nghi.

"Thế gian nam tử đều yêu thích sắc đẹp, tiên sinh có phải đã có người trong lòng hay không, không biết người đó có phải là......"

Thiệu Minh Viễn trong lòng nhảy dựng, vội làm ra bộ dáng con buôn nói, "Thiệu mỗ đến đây thuần túy là cầu tài, chỉ cần có bạc, dạng mỹ nhân gì mà không có? Hà tất động người của chủ nhân, vậy không phải là chặt đứt tài lộ sao."

Lời này nói rất có lý, quả nhiên thuyết phục được Thanh Sương, hắn thấy sắc dụ không thành, liền hào phóng lấy ra hoa tai nạm ngọc trong lòng ra, "Tiên sinh nếu cầu tài, vậy Thanh Sương không phụ sự mong đợi của ngươi, chỉ mong tiên sinh không phụ gửi gắm."

"Đây là vật bất ly thân của công tử, tại hạ nếu nhận, khó tránh khỏi cho người ta nói ra nói vào, chỉ cần khi công tử bình bộ thanh vân không quên tại hạ là được."

Thiệu Minh Viễn cố ý cười rất nịnh nọt, không khỏi bội phục sự diễn suất của bản thân, ngẫm lại tình cảnh hiện tại của Hứa Phượng Đình, tuy rằng có chút thê lãnh, nhưng tránh khỏi bọn sài lang ngươi chết ta sống kia, như vậy ngược lại là an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro