Chương 22: Tấm lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Phương Thiên Bình đã tỉnh táo hơn, hoặc hắn cố ý để Kim Ngưu nàng lo lắng. Hắn không phủ nhận, hắn thích cảm giác được nàng quan tâm. Dù sao hắn và nàng là phu thê nhiều năm, quen thuộc như vậy cũng phải.

"Bệ hạ thấy đỡ hơn chưa?" Đoan Mộc Kim Ngưu bước vào, bê theo một khay thuốc   "Thần thiếp mới nhờ Tam ca sắc cho Bệ hạ một bát thuốc giải độc tố. Uống xong bát thuốc này rồi dùng điểm tâm, Bệ hạ còn phải lên thượng triều."
"Nàng đang nói xéo Trẫm sao?"   Hắn nhìn nàng, khoé miệng cong lên. 
"Vậy việc Bệ hạ ở chỗ Đình Quý Nhân thành ra nông nỗi này, vào tai các đại thần trong triều chẳng khác nào Bệ hạ đã trở thành kẻ hoang dâm vô độ cả. Thần thiếp nhắc nhở người nhớ, không phải chọc kháy người"   Đoan Mộc Kim Ngưu đưa bát thuốc cho Đông Phương Thiên Bình, bình thản nói. 
"Miệng lưỡi nàng sắc bén thật đấy!" Thiên Bình uống cạn bát thuốc. 
"Bệ hạ dạy thần thiếp mà" Đoan Mộc Kim Ngưu thản nhiên.

"Trẫm dạy nàng khi nào?"

"Khi Bệ hạ tức giận"

Đông Phương Thiên Bình nhanh chóng im bặt không nói được câu nào. Đúng là hắn tức giận với nàng rất nhiều, nặng lời với nàng cũng rất nhiều. Hắn biết mình đã làm tổn thương nàng. Nhưng hắn không dám nói ra lời xin lỗi. Lòng tự tôn của một nam nhân đứng đầu thiên hạ không cho phép hắn làm vậy.

"Hôm trước thấy Mộ đại nhân nói rằng Bệ hạ sắp có chuyến vi hành tới phía Bắc?" Kim Ngưu chỉnh trang lại long bào cho hắn, tiện thể hỏi một câu. 

"Chưa kịp nói với nàng thôi! Nội trong tháng sau, nàng vẫn đi với trẫm, để Hậu cung cho Linh Quý phi xử lý là được rồi, cần thì cử thêm người ở lại giám sát" hắn thản nhiên ra lệnh.

Không phải là " Nàng muốn đi cùng ta không? " mà là " Nàng đi với trẫm".

Hắn chẳng có chút nào gọi là tình cảm phu thê, hắn ra lệnh. Bởi hắn là Hoàng đế, hắn muốn thế nào chẳng được. Nàng phải thuận theo hắn, không chỉ là lễ nghĩa, mà còn là phu thê nghĩa tình. Lắm lúc nàng muốn được hắn gọi một tiếng " Nương tử", nàng thèm lắm một tiếng ân cần hỏi han...Nhưng hắn lạnh nhạt cao ngạo như vậy, nàng chẳng dám vọng tưởng xa vời. Đành vậy thôi, nàng sẽ sống cuộc sống của nàng, hắn sống cuộc đời của hắn.

"Đình Quý Nhân dù sao cũng đã mang long thai, nàng hãy cho người tới chăm sóc cũng như giám sát nàng ta. Trẫm định phong nàng ta làm Tần, lấy hiệu là "An". Nàng thấy thế nào?"  Đông Phương Thiên Bình nhớ ra chuyện cần nói với nàng, liền hỏi. Về chuyện tước vị ở hậu cung, Thiên Bình nhận định hắn là người hào phóng, chỉ cần thấy thích hắn sẽ phong. Đôi khi, hỏi ý kiến của nàng cũng chỉ là thăm dò, liệu nàng thuận theo hay phản đối mà thôi... Mà nếu nàng phản đối, hắn cũng chẳng quan tâm.

   Việc của hắn là ra lệnh, còn việc của nàng là thuận theo. Từng ấy năm lập nàng làm thê, hắn đã dung túng cho nàng đủ điều rồi. 

"Thần thiếp không có ý kiến"  Đoan Mộc Kim Ngưu lắc đầu, rồi bỗng một ý nghĩ thoáng qua đầu nàng về ý nghĩa tước hiệu hắn định phong.  "Có phải "An" trong "an phận" không?"

"Có vẻ không gì qua mắt được nàng nhỉ?" Hắn nhếch môi.   " Nhưng điều này Đình Quý Nhân sẽ không hiểu sâu như nàng. Đúng là trẫm sủng ái nàng ta, nhưng nếu nàng ta phản trẫm... Trẫm không tha"

Ngôi vị hắn vất vả mãi mới lấy được, giả ngây giả ngô suốt bao năm, chờ thời tới liền lập tức chuyển mình. Hắn không bao giờ tha cho kẻ phản bội, càng không tha cho kẻ động tới quyền lực của hắn. Trong mắt hắn cũng chỉ có quyền lực thôi. Hắn không cần quan tâm mấy phi tần trong cung, họ đều là quân cờ chính trị cả. Hắn sủng ái họ chẳng phải vì thế lực, đơn giản là hắn thích. Hắn muốn phi tần của hắn an phận, đừng vì ý nghĩ ỷ sủng mà nhờ cậy, hắn sẽ gạt phăng đi. 

   "Thần thiếp đã hiểu. Cung tiễn Bệ hạ" Đoan Mộc Kim Ngưu đáp, Đông Phương Thiên Bình cũng lập tức rời đi. Mọi chuyện vẫn tiếp diễn, chẳng có gì thay đổi. Nàng vẫn hay đến thăm các phi tần, tiện thể cùng nô đùa với đám trẻ.

  "Nương nương, có phải Bách thân vương sắp trở về không?" Như phi bẽn lẽn tới gần, hỏi nàng, trên tay còn đang bế nhị công chúa. 

  "Có vẻ là vậy, bổn cung sẽ cố gắng thu xếp cho hai người gặp mặt. Bao nhiêu năm đã qua rồi, chắc muội cũng có không ít chuyện muốn cùng hắn hàn thuyên." Kim Ngưu nhìn ánh mắt vui mừng của Như phi, thấy nàng thật ngốc, cũng thấy nàng thật dũng cảm. 

  "Thần thiếp xin cảm tạ nương nương!"

  Nhìn Như phi vui như vậy, trong lòng Kim Ngưu thấy có chút ghen tỵ. Nàng ấy không phải vì thanh danh của phụ thân mà tiến cung, chấp nhận cả một đời giam lỏng trong Hoàng cung lạnh lẽo này, tất cả chỉ vì một người trong lòng. Bách Thân vương tuy là Quý phi thân sinh, nhưng trong cuộc chiến giành ngai vị hắn đã thua, an phận theo con đường dũng tướng bảo vệ biên thành, nhất quyết trái lệnh Hoàng đế không cưới thê lập thiếp, trong tim chỉ khắc tên đúng một nữ nhân. Tiếc thay một mối tình đẹp, nhưng chẳng được trọn vẹn...

    Nàng sống không tốt, Như phi cũng sống không tốt, nữ nhân trong cung ai cũng không sống tốt...

 Sau này Đoan Mộc Kim Ngưu lại được nghe kể, đêm đầu tiên được Bệ hạ sủng hạnh, Đinh Thủy Anh đã lớn mật cầu xin Bệ hạ đừng trách phạt Bách Thân vương lúc ấy đang trái lệnh ban hôn, nhất quyết không chịu cưới thê. Bất ngờ hơn nữa, nàng ấy còn dám cầu xin nếu có chết, nàng cũng muốn được ở bên Bách Thân vương. Ban đầu, vị hoàng đế kia vô cùng tức giận khi phi tần của mình lại đi nhung nhớ người khác, nhưng rồi, hắn lại đáp ứng Tấm lòng nàng ấy đã rõ ý như thế, hắn cố xoay chuyển thì có ích gì? Vậy nên, hắn chấp thuận, bởi dẫu sao, nàng ấy vẫn là người của hắn, giúp nàng ấy thực hiện ước nguyện cả đời nàng, coi như phúc đức hắn dành cho đứa con sau này của hắn và nàng ấy.

    Ha, đúng là hoàng đế nhỉ?


  Kim Ngưu cứ nghĩ mãi về câu chuyện giữa Thủy Anh và Bách Thân vương, sau đó đến chuyện của mình thì thở dài. Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là quân cờ không hơn không kém. Nàng sẽ chẳng bao giờ như những sủng phi của hắn, cũng chẳng bao giờ có được chút tình yêu từ đế vương.

   Đế vương vô tình, không phải sao? 

"Nương nương, người đến bẩm báo" Đan Yên tiến lại nói nhỏ vào tai nàng.   "Thái Hậu đang lên kế hoạch nhắm vào Đoan Mộc tộc nhằm hạ bệ nương nương "

" Vậy à..."

Nàng nhếch môi, vươn tay đỡ lấy những cánh hoa đào rơi, rồi lại lạnh lùng bóp nát chúng. Lần này, nàng sẽ không trở thành quân cờ cho hắn nữa... Nàng sẽ giải quyết tất cả theo cách của nàng. 

"Đan Yên, làm cho ta một việc, nhất định phải bí mật..."

Tấm lòng của nàng với hắn, nàng sẽ chôn thật sâu, biến nó thành nỗi ám ảnh của hắn đời đời kiếp kiếp.












____________________

Đình Quý Nhân ngay sau đó được tấn phong làm Tần, ban hiệu là An.

"Mộ đại nhân, đây là..." Kim Ngưu nhìn Mộ Dư, sau đó nhìn vào cuốn trục trên tay.


"Đây là bằng chứng kết tội Đinh đại thân cấu kết với phản tướng nhằm soán ngôi" Mộ Dư nói.


"Thứ quan trọng như vậy, sao ngài lại đưa cho ta?" Kim Ngưu ngạc nhiên hỏi.


"Bởi vi thần tin Hoàng hậu nương nương"

"Sao cơ?"

"Vi thần được Bệ hạ giao trọng trách giữ kín chuyện này, cuốn trục quan trọng này cũng cần phải cất giữ cẩn thận. Nhưng bản thân vi thần là người của Bệ hạ, rất dễ bị nghi ngờ nên không thể giữ thứ này bên người" Mộ Dư thành thật, y nhìn vào mắt nàng, chân thành đáp.  "Vi thần nghĩ Hoàng hậu nương nương cất giữ sẽ tốt hơn"

"Vậy sao?"

"Phải... Vi thần chỉ cảm thấy như vậy thôi... Vi thần cảm thấy yên tâm khi đưa thứ này cho Hoàng hậu nương nương"

"Vậy ta giữ hộ ngài. Đa tạ Mộ đại nhân đã tin ta"

Đoan Mộc Kim Ngưu đáp lại y bằng một nụ cười ấm áp. Chẳng hiểu sao lúc đó, trong y lại bừng lên một thứ tình cảm không lời. Tình cảm là thứ đến mà không hề báo trước. Có những loại tình cảm chỉ nên giấu đi, Mộ Dư rất rõ điều đó. Y không nên nảy sinh bất cứ tình cảm nào, đặc biệt với nữ nhân Hậu cung... Chẳng qua, người đời sẽ không hiểu, Đoan Mộc Kim Ngưu và Mộ Dư, đối với nhau như tri kỉ, thứ tình cảm hơn cả tình bạn, tình yêu, là luôn đứng sau hỗ trợ và bảo vệ lẫn nhau. 

"Mộ đại nhân, xin ngài hãy giúp ta một việc"   nàng nhìn y, nghiêm túc nói    " Ngài có thể cho người giám sát An Tần được chứ? Ta nghi ngờ nàng ta sau lưng Bệ hạ lén đưa tin cho Đinh đại thần. Bệ hạ sủng ái nàng ta như vậy, chắc chắn nàng ta sẽ lợi dụng chuyện đó"

" Vi thần đã hiểu " Mộ Dư gật đầu.

    Trời bắt đầu trở lạnh, gió đông thổi vào rét buốt. Nhưng nàng không thấy lạnh, có lẽ do lòng nàng lạnh hơn nhiều.

   " Trời đã trở lạnh, nương nương xin hãy giữ ấm" Mộ Dư có lòng nói, nàng gật đầu đáp lại.

    Mộ Dư sau đó rời đi, Đoan Mộc Kim Ngưu khôi phục vẻ lạnh lùng, quay vào mở cuốn trục ra. Nàng xem qua nội dung trong cuốn trục rồi bọc lại trong một chiếc khăn, bỏ vào một chiếc hộp gỗ rồi bọc thêm vài lớp nữa. Nàng cố gắng làm cho cẩn thận để nó sao cho giống như một món quà.
   " Gửi cho Nhị hoàng tử phi Song Ngư ở phía Đông Nam, còn nữa, gửi bức thư của bổn cung cho Tâm vương phi phía Bắc" Đoan Mộc Kim Ngưu đưa món quà và phong thư cho Đan Yên rồi dặn dò   "Hãy nhớ, làm việc thận trọng, bí mật. Bổn cung sẽ vờ như để ngươi xuất cung về báo hiếu phụ mẫu"

   "Nô tỳ đã hiểu, nương nương"   Đan Yên nhận lấy rồi gật đầu "Nô tỳ sẽ đưa tận tay đến nhị hoàng tử phi và vương phi"

   "Được, bổn cung trông cậy vào ngươi"

   Ngay ngày hôm sau, Đan Yên đã xuất cung, nàng cũng nhờ Nhị ca cho người bảo vệ Đan Yên nhưng không nói lí do. Nhị ca nghĩ nàng có tâm sự nên cũng gạt qua. Đoan Mộc Kim Ngưu đang ấp ủ một kế hoạch, một kế hoạch mà có thể vừa giữ được ngôi vị của Đông Phương Thiên Bình, vừa vạch mặt chỉ điểm gian thần, vừa đe dọa và trừng trị Thái Hậu, vừa bảo vệ mẫu tộc, vừa...

   Khiến hắn ám ảnh nàng mãi không thôi. Đoan Mộc Kim Ngưu nhận ra, cho dù được mẫu tộc nàng chống lưng nhưng Đông Phương Thiên Bình vẫn chưa giữ vững được ngôi vị. Hơn nữa, tộc của nàng dễ trở thành mục tiêu đầu trong việc soán ngôi, mà những kẻ đó nhắm đến phụ thân nàng, ca ca nàng và những người thân cận với nàng.
   Vậy thì... Đoan Mộc Kim Ngưu sẽ đi trước một bước, triệt mọi đường của phản tặc!

   Nàng cứ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, mặc kệ hắn đã đứng phía sau. Đông Phương Thiên Bình vừa đến không lâu, thấy nàng có vẻ suy tư nên không muốn làm phiền. Lý công công định bước tới nhưng bị hắn cản lại, ra hiệu đêm nay sẽ ở chỗ nàng.

    "Cộc cộc"

   Kim Ngưu sực tỉnh, nhận ra nam nhân vận long bào đang nhìn mình. Hắn thản nhiên ngồi xuống đối diện nàng, uy nghiêm đĩnh đạc.

   " Hoàng hậu nghĩ chuyện gì mà ngẩn ngơ đến vậy?"

   " Không có gì"

   " Hoàng hậu chẳng bao giờ thân theo quy củ trong cung nhỉ? Không thỉnh an Thái hậu, không nể mặt trẫm một chút nào"

   " Là mẫu tộc của thần thiếp đưa Bệ hạ lên ngôi, cớ sao thần thiếp phải cúi đầu?"

   Nàng vẫn luôn ương ngạnh cứng đầu như thế, chỉ có nàng mới dám đối kháng hắn. Nàng chẳng sợ bị phế, nàng chẳng sợ bị thất sủng, nàng chẳng sợ hắn sẽ làm gì nàng bởi nàng là quân cờ đắc lực nhất của hắn. Mất nàng rồi, hắn sẽ mất ngai vị. Vậy nên, nàng chẳng có lí do gì phải cúi đầu trước những người nàng cho là không đáng để cúi đầu. 

    Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi. Đừng khóc, kẻ xấu sẽ cười.  
  
    "Ai dạy nàng cứng đầu như vậy?"

   "Là Bệ hạ"

    "Trẫm? Trẫm dạy nàng trở thành một quân cờ, một mẫu nghi thiên hạ chứ không dạy nàng trả treo với trẫm" Đông Phương Thiên Bình nhếch môi, ánh mắt tỏ rõ sự lạnh nhạt lẫn ghen tuông. Trong lòng hắn, hình ảnh đêm đó giống như cái gai khó nhổ, khiến hắn khó chịu và đa nghi hơn. Hắn nghi ngờ nàng, không sai. Hắn nghi ngờ nàng, sau bao nhiêu năm bên nhau, hắn nghi nàng đã ôm mộng tương tư người khác rồi.

   "Bệ hạ biến thần thiếp trở nên như ngày hôm nay... Hận thù, ghen tuông, đa nghi, độc ác" Đoan Mộc Kim Ngưu khẽ cười, nhẹ nhàng bỏ chiếc mặt nạ trên mặt, để lộ vết sẹo dài hủy hoại cả một quốc sắc thiên hương   "Tất cả những gì thần thiếp có ngày hôm nay đều là Bệ hạ ban cho. Vậy Bệ hạ ban cho thần thiếp oán, thần thiếp nên đáp lễ lại bằng gì?"

   "Bỏ cái suy nghĩ của nàng đi, Đoan Mộc Kim Ngưu"

   "A! Bệ hạ nhớ tên thần thiếp rồi hay sao?"

   "Trẫm..."

   "Bỗng thần thiếp nhớ lại những ngày trước kia ở vương phủ, tấm lòng thần thiếp đem cho Bệ hạ... Bệ hạ lại nhẫn tâm giẫm đạp nó, coi nó như cỏ rác..."

    Nàng gần đây đã nhớ lại những uất ức của bản thân ngày trước, rồi nhận thấy bản thân thật ngu ngốc. Tỉnh lại đi, nam nhân đó lợi dụng ngươi, chà đạp tấm lòng của ngươi, ghét bỏ ngươi. Ấy vậy ngươi vẫn một mực nhất kiến chung tình với hắn?

   "Trẫm không muốn nói chuyện này nữa, Hoàng hậu"   Hắn gằn lên hai tiếng "Hoàng hậu" như cóc kìm nén sự tức giận của bản thân. Nhưng nàng chẳng cho hắn chút mặt mũi, tiếp tục kể.

   "Kể ra năm đó Bệ hạ thực sự nhận ra thần thiếp, nhưng lại vờ như nhầm lẫn. Quả thật Bệ hạ đã có ý với Kim Ân, vậy mà lúc ấy thần thiếp lại ảo tưởng rằng Bệ hạ có ý với mình, chẳng qua chỉ là nhầm lẫn.... Thật là một kẻ trơ..."

    "Bang!"

   Không để nàng kể hết, hắn đã phẫn nộ đập bàn cắt ngang. Nàng vẫn điềm nhiên nhìn hắn, mặt không cảm xúc.

    "Nàng là một quân cờ, một thế thân... Nếu không có mẫu tộc nàng, không có phụ thân nàng, không có các ca ca của nàng, không có Kim Ân, không có trẫm... Nàng cũng chỉ là một nữ nhân vô năng vô phế. Nàng cũng chẳng là gì cả, một nữ nhân vô dụng! Nhớ lấy vị trí của nàng đi, Đoan Mộc... Kim.Ngưu"   Hắn cay nghiệt đáp, đứng dậy ra cửa cung, không có ý rời đi.

   Muốn nàng dỗ hắn hay sao? Haha, từng tuổi này rồi, hắn vẫn ấu trĩ vậy sao? Hắn đứng trước cửa cung không nói một lời, phải đến khi Lý công công bước tới khuyên bảo, hắn mới hạ lửa cơn giận, quay vào chỗ nàng chuẩn bị dùng thiện. Nhưng cả bữa, tuyệt nhiên không nhìn nàng lấy một lần, lại cố tình yêu cầu ngự thiện phòng đem lên những món nàng không thích và không ăn được. 

    Ha, ấu trĩ! Dùng cách này để trừng phạt nàng sao? 

   Đoan Mộc Kim Ngưu vẫn vô cảm ngồi dùng bước, nhưng tâm can đã bị bóp vụn. Đồ ăn nàng dùng, giờ cũng vô vị...  Đúng là nàng không nên đặt hi vọng vào hắn nữa. Giúp hắn giữ được ngai vị đã là tốt lắm rồi... Tấm lòng nàng lại bị hắn chà đạp một lần nữa... Thôi mặc hắn, nàng chịu tổn thương đủ rồi. Nhưng nàng vẫn đau lắm, rất đau. Đúng là dân gian truyền miệng "Còn thương là còn đau", hắn là chấp niệm quá lớn với nàng khiến nàng rất khó buông tay.

     Đêm nay vẫn thế, nàng và hắn chung giường, chung chăn gối nhưng vẫn là xa mặt cách lòng. Đoan Mộc Kim Ngưu xoay người nhìn bóng lưng nam nhân mình thương kia một thoáng lại xoay vào.  Vẫn là nàng, không nên ảo tưởng thì hơn!  Hắn nói đúng, nếu không có người thân, nàng sẽ chẳng là gì. Nhưng nàng sẽ chứng minh điều ngược lại...
   
     Không có nàng, tất cả mọi thứ sẽ hóa hư vô... Không có nàng, hắn sẽ mất tất cả.


   Để rồi xem, ai cần ai!


  







   Hello, lâu lâu tôi mới ngoi lên hihi. Tôi đã có kế hoạch cho bộ này, có vẻ tôi sẽ để cháu nó end ở chương 40 (vì tôi thích số chẵn!). Nhưng mà bao giờ end, chắc mọi người sẽ phải đợi lâu vì tôi đang bận làm con ngoan trò giỏi :)))))

   Nếu ai đang bị bế tắc với môn Sử thì tôi nhả vía cho :)))) 

    Giải Ba học sinh giỏi Lịch Sử này :)))))


   Ok, không khoe nữa.


   Hôm trước, tôi set nickname là bút danh, và được vài người nhận ra, cảm giác lúc đó vui lắm. Kiểu một tác giả nghiệp dư, không nổi tiếng, không thành tựu, không có sự chăm chỉ lấp hố mà được mọi người nhận ra, cảm giấc rất thành tựu ấy. Thật sự tôi rất vui, vì bản thân đã tiến thêm một bước, để mọi người biết đến. 

   Cũng phải chân thành cảm ơn những người đã đồng hành cùng bộ truyện những ngày còn chập chững vài ba chương, cũng lẹt đẹt lượt đọc (kiểu số lượng đọc tỉ lệ nghịch với số lượng chương :))). Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, cho tôi những lời comment ý nghĩa, thật sự rất biết ơn mọi người luôn. Cảm ơn mọi người cho tôi dũng khí tiếp tục viết, không từ bỏ đam mê này, rất cảm ơn.

   Ừm, nói chung chúng ta bắt đầu bước vào thời kì chị Hậu phản dame rồi, mà ai thấy câu nói bất hủ của Phạm Gia không, trời tôi mê bả dữ á! 

   Ai thấy tôi build chị Hậu với anh Hoàng quen quen không nhỉ, ừ thì giống Như Ý truyện á, phim Trung duy nhất tôi cày từ tập 1 đến tập 87. Chị Hậu giống Như Ý nhưng độc ác hơn, anh Hoàng giống Tra Long nhưng tuyệt tình hơn, còn anh nam phụ như Lăng Vân Triệt ấy, nhưng kết cục không thảm bằng thôi.

   Hãy cố gắng chờ tác giả học tập xong xuôi nha rồi chúng ta cùng quật lật mặt vị đế vương vô tình nào đó ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro