35. Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có vẻ như cô đã bình phục rồi, thưa nữ hoàng."

Vị thái y cười khi tôi cười một cách tràn đầy năng lượng sau khi được chăm sóc và điều dưỡng trong vài ngày.

Những hành động chăm sóc của Taehyung chắc chắn có tác dụng như một phép màu.

Anh ấy đã bám lấy tôi như một chú gấu túi con, quấn tôi trong chăn mọi lúc và tặng cho tôi những nụ hôn khắp mặt. Tôi chỉ hy vọng rằng điều này sẽ không bao giờ kết thúc.

"Vậy thì tôi có thể đi lại bình thường và làm này làm kia không?."

"Được chứ." Ông ấy cười.

Tôi dang rộng hai tay, xoay người sang ngang cho dẻo dai xương xốt và ngáp một cái thật to như để thông báo với mọi người rằng tôi đã khỏe trở lại. Tôi rũ bỏ những căng thẳng và thở ra một hơi.

"Ahhh cảm giác tuyệt quá đi."

Thái y thu dọn đồ đạc trước khi nhắc tôi làm việc nhẹ trong vài ngày cho đến khi thể chất của tôi trở lại hoàn toàn. Tôi gật đầu và cảm ơn khi ông ấy và ông ấy đi ra khỏi cửa.

Bây giờ mình nên làm gì đây...

Tôi bước xuống giường và ngâm nga một vài giai điệu trong khi lướt về phía phòng tắm.

"Ami!." Namjoon vui mừng kêu lên khi tôi bước vào phòng ngai vàng. "Nhìn em đi! em không còn là một cái xác sống biết đi nữa rồi này."

Tôi khịt mũi. "Em không phải là xác sống! anh so sánh gì mà tệ quá vậy? gọi em là một nhánh cây héo úa đúng hơn đấy."

"Phụt."

"Dù sao thì bây giờ anh hãy đi tập hợp mọi thần dân của hoàng gia trong lâu đài này đi. Em có chuyện cần thông báo hoặc có lẽ là tuyên bố." Tôi ra lệnh cho anh ấy và trở nên nghiêm túc.

"Vâng, thưa nữ hoàng."

Namjoon thay đổi thái độ và chuyển sang chế độ quản gia hoàn toàn ngay lập tức trước khi bước ra khỏi phòng.

Sau khi cánh cửa đóng lại, tôi bước lên ngai vàng, đặt bước chân cao hơn sàn nhà vài bước. Ghế da màu hạt dẻ với khung vàng vẫn còn đó. Tôi đã từng ngồi trên đó khi đóng vai trong trò chơi 'Vua và Nữ hoàng' với các bảo mẫu của mình trong những năm đầu đời. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng thứ đó lại trở thành của tôi nhanh đến như vậy.

Tôi lướt ngón tay dọc theo tay vịn bằng gỗ, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng khi hồi tưởng lại những ngày thơ bé buồn vui lẫn lộn. Nước mắt chực trào ra nhưng tôi nhanh chóng chớp đi, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Tôi ngồi xuống trên ngai vàng và cảm thấy mình cao hơn tất cả những thứ khác rất nhiều.

Trái tim tôi đập mạnh vào lồng ngực khi tôi đang ở trên ngai vàng và hướng mặt về phía trước. Thật là khó chịu khi ngồi ở đây. Tôi thực sự có thể nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn về tôi.

Đừng lo, mày có thể làm được.

Cánh cửa mở ra, Namjoon bước vào.

Nhưng anh ấy đi một mình.

"Anh đã nói với mọi người chưa vậy?."

Anh ấy đan hai tay vào nhau.

"Um... có một vấn đề, thưa nữ hoàng..."

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy với đôi lông mày chau lại. Anh ấy ngày càng căng thẳng hơn.

"Sẽ tốt hơn nếu người tự mắt nhìn thấy." Anh ấy cúi đầu.

Tôi bước về phía Namjoon và ra lệnh cho anh ấy đưa tôi đến đó. Anh gật đầu và bước ra ngoài.

"Có vấn đề gì vậy?."

Anh ấy giữ im lặng.

Tôi bĩu môi và tiếp tục đi qua các hành lang.

Tôi càng bối rối hơn khi chúng tôi đến phòng khiêu vũ.

"Đừng nói với em là có một đám đông đang ở đây nha?." Tôi thở hổn hển.

Anh ấy phá lên cười.

"G-gì vậy."

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt thích thú và vỗ vai tôi. "Chuẩn bị bất ngờ đi Ami."

Bỗng nhiên Namjoon bỏ chạy và bỏ lại tôi ở đó trước khi tôi kịp hỏi gì.

Cái quái gì vậy trời..

Tôi tặc lưỡi và quay mặt về phía trước.

Không sao đâu... dù là ai đi nữa thì mình cũng có thể xử lí hết tất cả...

Ai đó đi với tôi đi làm ơn!

Tôi mở tung cánh cửa với tất cả sức mạnh của mình và mang bộ mặt sẵn sàng chiến đấu vào.

Nhưng ngay lập tức tôi há hốc mồm kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt mình.

Ai đã tạo ra một khu vườn ở đây vậy?.

Hoa từ mọi loài đã hoàn toàn bao phủ toàn bộ sàn đá cẩm thạch. Tôi còn không biết làm thế nào mà một số loại hoa mà tôi chưa từng thấy trước đây lại có thể ở đây được nữa.

Đẹp quá...

Với mỗi hơi thở của tôi đều được bao bọc bởi hương thơm của thiên đường. Nó quá mới mẻ, điều này tôi chưa từng trải qua bao giờ cả. Mỗi mùi hương độc đáo của chúng pha trộn và hòa quyện với nhau để tạo thành một mùi hương ngọt ngào kỳ lạ này nó khiến tôi gần như có thể cảm thấy mình đang bay bỗng chỉ bằng một cái huýt sáo.

Mỗi bông hoa đều được trồng trong chậu và quấn trong những dải ruy băng trắng. Chúng được sắp xếp gọn gàng theo màu sắc của chúng và ở trung tâm, những cành hoa màu đỏ tạo thành một trái tim lớn.

Đôi mắt tôi nhìn lướt qua từng cành hoa trong số chúng với sự kinh ngạc hoàn toàn.

Ôi trời ơi, đó có phải là hoa phong lan không?.

Tôi bước những bước lớn và thận trọng đi vào bên trong, cẩn thận không đẩy ngã bất kỳ chậu hoa nào.

Tôi cúi người xuống và bưng chậu lan đỏ lên.

"Đẹp quá.." Tôi thì thầm với chính mình.

"Ai cơ? em nói em hả?."

Tôi hét lên và bật dậy, nhanh chóng quay đầu lại xem ai đã suýt làm tôi đau tim.

"Taehyung." Tôi thở hắt ra và đánh vào tay anh. "Anh có biết là anh sắp dọa chết em rồi không hả đồ ngốc này?!."

Taehyung chỉ đứng đó mà không hề dao động trước sự tấn công của tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt đó. Tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy bối rối mỗi khi anh làm vậy mặc dù anh đã làm điều đó rất nhiều lần.

"G-gì vậy.."

Anh mỉm cười và nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay tôi. "Em thích nó không?."

Chân mài tôi giật lên liên hồi. "Anh đã làm cái này hả?."

Anh gật đầu với một nụ cười tự hào.

"Woah.." Tôi đưa mắt nhìn lại những đóa hoa. "Nhưng tại sao?."

Taehyung liếm môi, trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Nó đang hiển hiện trên khuôn mặt của anh ấy.

"Bởi vì anh nghĩ em sẽ thích nó."

"Em yêu nó." Tôi nhón chân lên và hôn lên má anh ấy.

Taehyung nhắm mắt lại trong giây lát và mỉm cười nhẹ nhõm.

"Nhưng làm sao mà anh biết em thích hoa vậy?."

Anh ấy nhìn vào mắt tôi.

"Anh biết là bởi vì..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro