#3: Phong chi hô hấp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Phòng Truyền thống_

Đúng với tên gọi của nó, căn phòng này rất chi là "truyền thống", không như những căn phòng được thiết kế cách tân kiểu phương tây khác trong phủ.

*Xoạch*

-"Thưa tộc trưởng, tiểu thư đã đến!"

-"Các ngươi mau lui!"

-"P..Phụ thân cho gọi con..."_Yukiko rụt rè

-"Ừm"_Tộc trưởng có vẻ hài lòng

-"Ta vừa mới nhận được kết quả kiểm tra thị giác của con, ta vô cùng hài lòng"

-"Dạ..."_nó cụp mắt

-"Ngẩng đầu lên Yukiko! Bây giờ con đã là Minamoto Yukiko, hãy ghi nhớ thân phận của mình!"

-"Vâng thưa phụ thân..."_hai tiếng 'phụ thân' làm nó thấy lúng túng. Mọi việc xảy ra chưa đầy nửa ngày khiến nó không khỏi choáng váng.

-"Ta nhận nuôi con không phải vì để vui nhà vui cửa, tất cả đều có lý do! Con! Con tự cảm thấy rằng... Thị giác của con tốt hơn người thường đúng chứ"_tộc trưởng lại nhìn thẳng vào mắt nó rồi, nhưng không phải ánh mắt dò xét như tối hôm qua, đây là ánh mắt chứa đầy hy vọng và kỳ vọng.

Nó cũng có chút bất ngờ, chỉ một chút thôi xong lấy lại trạng thái nhanh lắm

-"Dạ...đúng thưa phụ thân". Sau câu khẳng định này, trên mặt tộc trưởng xuất hiện nụ cười nhẹ.

-"Vậy là đúng rồi! Để ta kể con nghe nhé! Hãy tập trung và đừng bỏ sót chi tiết nào"

-"Trên thế giới mà chúng ta đang sống còn tồn tại một sinh vật quái dị, chúng được coi là kết tinh của thù hận, của những gì dơ bẩn nhất trên thế giới này...Chúng là loài quỷ!!!"

-!!!

-"Chắc hẳn con đang rất bất ngờ vì quỷ chỉ có trong dân gian thôi đúng chứ? Nhưng chúng đã tồn tại khoảng 1000 rồi!"

-!!!_Yukiko sốc lần 2

-"Nhằm bảo vệ tính mạng cho dân thường, một tổ chức mang tên Sát quỷ đoàn đã được thành lập dưới trướng gia tộc Ubuyashiki. Và nhà Minamoto lúc bấy giờ là một trong những gia tộc nổi tiếng về võ nên không thể không có mặt trong Sát quỷ đoàn. Tuy nhiên... gia tộc ta phải có đến 80 người gia nhập mà hầu hết lại không thể sử dụng thứ được gọi là hơi thở, hầu hết chỉ tinh thông kiếm thuật thông thường. Chính lý do vậy mà gia tộc Minamoto chỉ còn xấp xỉ 10 thành viên trụ lại trong Sát quỷ đoàn..."

-"Trong lúc tộc nhân Minamoto bấp bênh nhất, đã có một người phụ nữ thành thạo Phong chi hô hấp, chỉ dạy những tộc nhân còn lại. Người phụ nữ ấy cũng đã giúp Minamoto vực dậy sau những năm tháng tối tăm bị quỷ tấn công. Đó chính là ân nhân ngàn đời của Minamoto đấy con à..."

-"Trước khi tử trận dưới tay của chúa quỷ, ngài đã để lại thanh nichirin cho gia tộc ta, dặn dò phải giữ gìn thật cẩn thận..."

-"Theo sách chép, nữ kiếm sĩ ấy có đôi mắt tinh tường hơn người, con mắt có thể nắm bắt được mọi chuyển động của đối phương, cũng gần như có thể như ở cự li vô cùng lớn, khi lên đến cực điểm, con mắt lại càng mạnh mẽ hơn, có ghi chép rằng lúc đó mắt có thể nhìn xuyên vạn vật."

-"Nữ kiếm sĩ mang hơi thở của gió.... Dùng đôi mắt tinh anh tiêu diệt loài quỷ bảo vệ người dân đó mang danh..... Minamoto Yukito!"

-!!!

-...

-"Phụ thân, không lẽ, điều ngài muốn nói với con...."

-"Hai ngày trước, vị sư tiên tri đã đến đây, nói rằng 'con mắt đó' đã tái sinh. Không ai khác chính là con! Minamoto Yukiko!!!"

-!!!_không hiểu sao tim nó lại quặn thắt sau khi nghe phụ thân nói. Nghe câu chuyện vừa rồi vừa thấy quen vừa thấy lạ, rồi giờ như được giao một trách nhiệm cao cả vậy

-"Ta đây chẳng phải là kiếm sĩ, nếu có giết quỷ thì cũng chỉ kết liễu được những con cấp thấp, yếu đuối. Ta chỉ được phụ thân truyền lại hơi thở và học nó như một vũ điệu đa tạ trời đất, đa tạ ân nhân năm xưa... Bởi, vốn dĩ tộc nhân Minamoto không thể sử dụng hơi thở như một kiếm sĩ thực thụ..."

-"Đây là những ghi chép về Phong chi hô hấp!"_vừa nói, tộc trưởng đẩy một chồng tài liệu, sách ghi đã sờn cũ đến trước mặt Yukiko.

-"Nhiều quá!"_nó lại một phen bất ngờ

-"Con hãy khắc ghi...kể từ giờ phút này...người vực dậy gia tộc Minamoto chính là con!!!"

.

Lá ngoài vườn kêu xào xạc, vài cơn gió nhẹ làm đung đưa hai bên tóc mai của Yukiko

Gì nữa đây?

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

Đang ấm áp cùng em gái xong tự nhiên bị bế đi rồi phải gánh vác cả một gia tộc!?

-"Và con không có quyền từ chối!!!"

Tộc trưởng Minamoto đang coi nó là hiện thân của vị ân nhân năm xưa đấy ư? Và giờ tin tưởng giao phó cả gia tộc cho một con nhóc 12 tuổi, sao Yukiko cứ thấy lấn cấn chỗ nào ấy.

-"Vâng..."_Yukiko đầy vẻ cam chịu. Kiếp này có lẽ sẽ khổ rồi.

.

Trước hết cứ dẹp qua việc này một bên. YUKIKO MUỐN TÌM EM GÁI!!!

-"Thưa phụ thân! Con muốn đến khu chợ phía Đông Bắc Tokyo!"

-"Hửm? Tại sao con lại muốn về lại nơi đó?"_tộc trưởng trầm mặt. Ông đã nghĩ đến việc Yukiko bỏ trốn

-"Con đã đánh rơi một món đồ vô cùng quan trọng ạ! Làm ơn thưa phụ thân"_nó cúi gập người

-...

-"Con có thể đi vào đầu giờ chiều..."

-"Bây giờ không được sao phụ thân?"

-"Không được, trong sáng hôm nay, con phải biết mặt và nhớ tên các anh chị em trong nhà, học lễ nghi, đến chiều mới được tản bộ thư giãn"

-"Vâng..."

Không sao, nó tin rằng từ giờ đến chiều, Kanao sẽ không xảy ra chuyện gì.

.
.
.

Đối với Yukiko mà nói, trải qua buổi sáng hôm nay chẳng khác nào kỳ tích. Lễ nghi đối với người thôn quê 12 năm như nó là quá sức.

Ngồi yên vị trên xe ngựa, nó nôn nóng nhìn từng cái cây, từng căn nhà, mong ngóng đến căm cứ của lũ buôn người nhanh nhất có thể.

-"Dừng lại!!!"_nó lên tiếng, xe ngựa cũng vì thế mà thắng gấp, ngựa hí lên một tràng rất to.

Vừa bước ra khỏi xe, nó nhanh chóng chạy đến căn nhà gỗ mục kia, đúng là ký ức đau thương. Theo sau là những thị vệ, khu chợ Tokyo này nguy hiểm không thể lường, tiểu thư sẽ bị bắt đi bất cứ lúc nào.

-"Này!"_Yukiko gọi một trong những tên chỉ vừa mới tối hôm qua canh gác, ngăn chặn không cho nó trốn.

-"Tôi muốn mua một người"

Nghe vậy, hắn liền dẹp người sang một bên. Nhìn vị khách ăn mặc đẹp đẽ thế này, hắn lại có thêm cơ hội để chặt chém lêm giá cắt cổ.

Yukiko ngó vào, đảo mắt một vòng tìm em gái. Tóc em ấy bù xù, mặt lấm lem, đôi mắt vô hồn, và điều quan trọng là mặc bộ kimono rách được cắt ra từ một góc kimono của người mẹ cũ.

Chờ chút đã

Em gái đâu rồi!!???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro