3. [ICD] Letters (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mừng sinh nhật SoySonder  thể theo đúng lời yêu cầu nhé! Em ra đề khó quá, nhưng chị đã cố hết sức. Hy vọng là em thích nó!

Lý do tôi post fic này trong 'Shadow' là vì nội dung khá dark, và trong fic này ICD là bot nên nếu bạn nào không thích, vui lòng click back nhé. 

Have fun.


Nhân vật: ICD (Phạm Ngọc Huy), RichChoi (Lê Anh Đức), MC ILL (Cao Việt Hưng) , Pháo (Nguyễn Diệu Huyền)

Warning: OOC, obsesseive behavior, stalking, creepy and creative.





--------------oOoOoOo--------------


'Ngọc Huy thân mến,


Tôi không định gửi cho em bức thư này. Nói thật, tôi thậm chí còn không biết tại sao mình lại viết nó. Tôi chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình, sắp xếp chúng và làm cho nó dễ kiểm soát hơn. Nhưng trước khi tôi làm được điều đó, tôi đã viết lá thư này cho em.


Em có tự hỏi tại sao lại là em? Tôi hy vọng em đang thắc mắc và tôi tin rằng em đang làm vậy.


Em là một người tò mò, phải không? Tôi biết là em có, mặc dù em luôn cố gắng không thể hiện điều đó ra. Thật là đáng yêu. Em không bao giờ hỏi kể cả khi em không biết, em thật cứng đầu. Nhưng tôi thấy điều đó cũng dễ thương.


Em đã tò mò chưa? Có lẽ còn thấy xấu hổ? Khó chịu? Giận một chút? Hoặc có thể tất cả cùng một lúc?


Rốt cuộc thì em luôn là người tràn đầy cảm xúc, em chỉ là biết cách nén tất cả lại. Tôi biết em cảm thấy như thế nào, ngay cả khi em thường cố gắng không thể hiện điều đó ra bên ngoài. Đó là một trong những điều khiến tôi chú ý đến em nhất.


Bây giờ, hẳn em đang tò mò về tôi lắm? À, phải rồi. Tôi muốn nói cho em biết lý do tại sao tôi lại làm phiền em với bức thư này, nhưng khi chúng ta đã đi đến khúc này, tôi lại cảm thấy vô cùng không chắc chắn về điều đó. Và dễ bị tổn thương nữa. Thật ra đây là lần đầu tiên tôi viết một thứ như là một bức thư.


Tôi phải nói rằng nó vừa đáng sợ lại vừa phấn khích. Nhưng rồi một lần nữa, tất cả những gì em mang vào cuộc sống của tôi cũng vậy. Em không thể tưởng tượng được cuộc sống của tôi đã từng buồn tẻ đến mức nào cho đến khi em xuất hiện đâu.


Tôi tự hỏi nếu em thấy những gì tôi đang cảm nhận được. Em sẽ dễ dàng hình dung ra được cảm giác của tôi bây giờ hơn rất nhiều.


Em biết không, tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây? Chưa bao giờ có ai giống như em trong cuộc đời tôi. Quá độc đáo, tinh tế một cách tội lỗi... Em không biết cảm giác mình đang bị cám dỗ là gì và để có thể cưỡng lại sự cám dỗ từ em khó đến nhường nào.


Tôi gần như không thể kìm lại được nữa. Tôi muốn được gần gũi với em hơn... Nhưng tôi biết em chưa sẵn sàng. Vẫn chưa. Và tôi không bao giờ muốn ép buộc em làm điều gì đó trái với ý muốn của mình.


Nhưng những cảm xúc này quá mạnh mẽ để kìm nén. Nó đã cắm rễ quá sâu bên trong tôi và tôi cần phải thể hiện ít nhất một phần nào đó tình cảm của mình trước khi nó khiến tôi hoàn toàn mất trí. Tôi chỉ hy vọng lời thú nhận của tôi sẽ không làm em sợ hãi. Tôi không bao giờ muốn điều đó xảy ra. Tôi không bao giờ muốn mất em. Không bao giờ. Tôi sẽ không thể...


Tôi chỉ muốn nói rằng tôi yêu em quá nhiều.


Tôi yêu em.


Tôi yêu em hơn bất cứ ai và bất cứ điều gì trên thế giới này. Tôi yêu em, thiên thần ngọt ngào của tôi.


Và tôi chỉ cầu mong rằng em có thể đáp lại tình cảm của tôi vào một ngày nào đó.


Mãi mãi bên em.'





.




"Kể anh nghe về mấy bức thư đó xem!" Việt Hưng nói ra một yêu cầu đơn giản với thái độ bình tĩnh, không ngại ngùng.


Ngọc Huy biết anh cố tình nói như vậy chỉ để dỗ cậu thả lỏng và chịu mở lời. Nó thực sự sẽ có hiệu quả, nếu cậu thành thật với chính mình. Nhưng bướng bỉnh là bản chất của cậu.


Vì vậy, cậu đã chọn sự khó khăn và cố gắng để mọi chuyện dậm chân tại chỗ. "Thư nào cơ?"


"Những bức thư mà em không biết người gửi là ai."


"Em có nói về những thứ đó hả?"


"Có, em có nói!" Việt Hưng xác nhận với một cái gật đầu nhẹ.


Cậu trầm ngâm, im lặng một lúc lâu trước khi hỏi một câu hỏi khác chỉ để làm khó người bạn đồng hành của mình, "Khi nào?"


Anh nở một nụ cười nhẹ nhàng , thậm chí là có phần cười nhạo. Ánh nhìn thích thú quen thuộc lấp lánh hiện lên trong đôi mắt màu nâu sậm của Việt Hưng.


Ngọc Huy cảm thấy đôi chút khó chịu trước phản ứng của anh. Thực sự bực bội khi người đàn ông trước mặt luôn thản nhiên trước mọi nỗ lực chọc giận anh.


"Trong buổi trị liệu trước của chúng ta."


Một tiếng 'Ồ' thản nhiên là phản ứng duy nhất của cậu. Cả hai chìm vào im lặng, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào nhau trong một trận chiến không lời.


Ngọc Huy nhanh chóng cảm thấy nhàm chán với việc đấu mắt cùng bác sỹ tâm lý của mình, cậu chuyển sự chú ý của mình sang một chiếc đồng hồ cổ điển trên giá sách sau lưng anh. "... Nó lớn quá!" Cậu nhận xét, nhìn kim giây trôi đi. "Có phải là hàng thật không?"


Ngay khi cảm thấy ánh mắt của cậu rời khỏi mình, cơ thể anh lập tức thả lỏng một chút.


"Tất nhiên là thật"


"Đắt không?" Thật sự thì Ngọc Huy không quan tâm đến cái đồng hồ, cậu chỉ kiếm cái dời sự chú ý của anh mà thôi.


"Anh không biết."


Ngọc Huy tiếp tục giao tiếp bằng mắt với Việt Hưng, thoáng cau mày với anh.


Một vẻ hoài niệm thoáng hiện trên khuôn mặt Việt Hưng khi anh cười nhẹ giải thích, "Cái đó vốn thuộc về bố anh. Ông ấy thích sưu tập đồ cổ."


Ngọc Huy nghĩ tốt hơn là không nên tọc mạch. Cậu nghiêm túc nghĩ như vậy nhưng cái miệng của cậu lại nghĩ khác. "Vốn thuộc về?"


Nụ cười trên môi người đàn ông đối diện mở rộng, như thể anh đã chờ đợi câu hỏi của cậu từ lâu. Ngọc Huy thầm nguyền rủa bản thân, nhận ra rất có thể mình đã lọt vào cái trò chơi của Việt Hưng, một lần nữa. Dường như cậu luôn đi đúng vào con đường mà anh vạch ra sẵn.


"Cả bố mẹ anh đều đã qua đời."


"Em xin lỗi," Ngọc Huy nhỏ nhẹ, hai tay xoa đầu gối trong bối rối.


Không có câu nói nào tiếp theo và một sự im lặng diễn ra ngay sau đó. Ngọc Huy tiếp tục là người phá vỡ bầu không khí khó xử này.


"Không làm trái quy định sao?" Cậu cau mày hỏi.


"Quy định nào?" Việt Hưng hỏi lại với một cái chớp mắt ngây thơ và hơi nghiêng đầu.


"Quy định không đề cập đến việc riêng với bệnh nhân?"


"Anh có nói điều gì cá nhân sao?"


"Những điều vừa nói... đó là việc riêng mà."


Việt Hưng nhún vai. "Anh không ngại chia sẻ nó với em."


Ngọc Huy tránh ánh mắt của anh. "... Anh phải ngại chứ!"


"Tại sao anh phải cảm thấy ngại?"


Ngọc Huy không trả lời, vì vậy Việt Hưng cười mỉm, "Bởi vì nó thôi thúc em chia sẻ lại với anh?"


"... Anh thật ranh mãnh."


"Anh phải như vậy."


"Bác sỹ tâm lý nào cũng vậy hết hả?"


Anh nhún vai. "Cũng tùy, còn bây giờ... " Việt Hưng chuyển sang một tư thế ngồi thoải mái hơn. "Em đã trì hoãn câu trả lời đủ rồi đúng không? Chúng ta có thể quay lại với những bức thư đó được chưa?"


Ngọc Huy nhìn đồng hồ một lần nữa. Chỉ mới nửa tiếng kể từ khi buổi trị liệu của họ bắt đầu và vẫn còn hơn một giờ nữa mới kết thúc.


Vai cậu như sụp xuống, lưng khom lại và một tiếng thở dài buông xuôi thoát ra miệng cậu.


Việt Hưng phải kìm nén nụ cười đắc thắng mà anh sắp phọt ra, anh chuyển sang câu hỏi đầu tiên của mình. "Em bắt đầu nhận chúng từ khi nào?"


Ngọc Huy mất một khoảng thời gian để trả lời. "Một vài tháng trở lại đây."


"Xác định là 'một vài'?"


"... Em nghĩ là khoảng nửa năm."


Việt Hưng gật đầu và viết nguệch ngoạc điều gì đó trong cuốn sổ bìa da của mình. "Bao lâu?"


"Mỗi tháng một lần... lúc đầu."


"Còn bây giờ?"


"...Mỗi tuần một lần."


Một cái gật đầu khác kèm theo vài nét nguệch ngoạc nhanh chóng. Ngọc Huy nhìn theo những chuyển động thanh lịch không thể phủ nhận được dưới bàn tay của người đàn ông đối diện, mí mắt anh ấy cụp xuống trong khi viết.


"... Anh thực sự thích những món đồ cổ điển, phải không?"


Việt Hưng chớp mắt nhìn lên từ cuốn sổ của mình và sự thắc mắc hiện rõ trong mắt anh.


"Đồng hồ, bút máy..." Cậu nhướng mày về cây bút máy trên tay anh.


Việt Hưng khẽ gật đầu khi nhìn thoáng qua cây bút của mình. "Anh thích những thứ độc đáo!" Anh giải thích với một nụ cười nhẹ và hơi nhún vai.


"Không phải bút máy khá phiền phức sao? Phải thay mực và vệ sinh ngòi..."


Việt Hưng gật đầu. "Lúc đầu đúng là như vậy nhưng luyện tập sẽ tạo nên sự hoàn hảo."


"Anh tập lâu chưa?"


"Từ khi còn nhỏ."


"Đừng nói với em rằng anh sử dụng bút máy kể cả khi học đại học nhé!?"


Việt Hưng khịt mũi thích thú. "Trên thực tế, anh đã dùng bút máy từ tiểu học cho đến hiện tại. Và anh tin rằng mình không phải là người duy nhất."


Vẻ mặt của Ngọc Huy gợi cho anh nhớ về con mèo của mình lúc nhỏ, mềm mại, xinh xắn và tò mò về mọi thứ xung quanh.


"Anh thật sự không thấy phiền?"


Việt Hưng cau mày. "Làm sao một cây bút có thể làm phiền người khác?"


"Rõ ràng bút bi tiện lợi hơn nhiều mà!"

"Anh sử dụng bút máy không phải vì tiện hay không, nó không chỉ giúp anh rèn luyện sự kiên nhẫn, nét chữ mà còn là vật cá nhân độc đáo với anh!" Việt Hưng gật đầu, xoay cho cậu thấy tên anh được khắc trên thân bút.


Ngọc Huy đáp lại bằng sự im lặng, nhưng Việt Hưng không bị lừa. Nụ cười của anh mở rộng đến mức biến thành một cái gì đó tinh quái. "Em hỏi đi, không cần ngại với anh."


Ngọc Huy mím môi lại cố gắng giữ im lặng.


Việt Hưng tiếp tục. "Anh biết là em muốn hỏi."


Ngọc Huy cố gắng cầm cự thêm một chút nữa, nhưng cuối cùng vẫn thua. Cái miệng ngu ngốc của cậu và tính tò mò chết tiệt. "Nó gồm những gì?"


"Em có thể cụ thể hơn không?"


Ngọc Huy bực bội. "Anh thích đánh dấu tên mình lên đồ gì ấy?"


Việt Hưng cười khúc khích, trêu chọc cậu. "Anh nghĩ nó thuộc về phạm trù 'cá nhân'."


Ngọc Huy cau có.



Việt Hưng chỉ nở một nụ cười khác. "Bây giờ, trở lại với những bức thư đó..." anh quay lại chủ đề trước đó của cuộc trò chuyện giữa họ. "Em có muốn cho anh biết nội dung trong thư đề cập đến cái gì không?"



Ngọc Huy nhìn đồng hồ một lần nữa, bật ra tiếng thở dài khi nhận ra rằng họ vẫn còn thời gian. "Có cần thiết không?" Cậu hỏi với vẻ mặt khẩn cầu khi nhìn Việt Hưng.


Vẻ mặt của người đàn ông trở nên say mê. "Không cần, nếu em không muốn."


Ngọc Huy thở phào nhẹ nhõm. Cậu chống cằm trên đầu gối, vẻ trầm ngâm hiện lên trên khuôn mặt.



Có một khoảng im lặng kéo dài.


"... Nó thực sự lớn." Ngọc Huy nói một cách đột ngột sau một thời gian suy nghĩ.


Việt Hưng chớp mắt, thoáng cau mày. Phải mất vài giây anh mới hiểu được ý của chàng trai trước mặt. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ. "Anh có thể cất nó nếu em cảm thấy bị phân tâm."


Ngọc Huy lắc đầu nhẹ. "Không hề." Cậu lại quay nhìn đồng hồ, áp má vào đầu gối. "Nó thực sự khá tốt."



"Anh rất vui vì em thích. Nhưng anh phải nhắc em nhớ là anh được trả tiền cho từng giây trôi qua để nghe em nói. Em có chắc là chỉ muốn nhìn đồng hồ thôi không?"

Ngọc Huy thở dài một tiếng nữa, rồi ngẩng đầu lên và dựa lưng vào thành ghế, hai tay buông lỏng quanh chân và tay trượt xuống.


"... Em thậm chí còn không biết là vẫn còn người viết thư ở thời đại này!" Cậu nói một cách lơ đễnh.



Việt Hưng đợi một lúc trước khi hỏi, "Chúng được viết tay phải không?"


Cậu gật đầu.



"Anh đoán là em không nhận ra chữ viết của ai."


Cậu lắc đầu.


Một lần nữa, Việt Hưng chờ đợi, cho Ngọc Huy thêm thời gian để cậu không sợ hãi. "Là của một người mà em biết?"


Ngọc Huy im lặng một lúc. Việt Hưng đã bắt đầu nghĩ rằng mình sẽ không nhận được bất kỳ phản hồi nào cho đến khi cậu lên tiếng. "Em không nghĩ vậy. Đó là lý do tại sao em không hiểu."


"Không hiểu được cái gì?"


"Tại sao lại viết cho em những bức thư đó."


"Có lẽ là... muốn làm quen với em!" Việt Hưng nhún vai.


Ngọc Huy lắc đầu. "Đó không phải là loại thư để làm quen."


"Nó là loại gì?"


"Em..." Ngọc Huy cau mày sâu hơn. Cậu co chân lên ghế, lại ôm đầu gối, sự khó chịu lộ rõ. "Em không chắc."


"Thư đe dọa?"


Ngọc Huy chớp mắt, rồi lắc đầu sau một lúc ngừng lại.


"Thư tình?"



Lần này Ngọc Huy mất nhiều thời gian hơn để quyết định, cuối cùng chỉ nhún vai mơ hồ.


"Nó có làm em khó chịu không?"


Ngọc Huy chậm rãi gật đầu sau một lúc chần chừ.


Việt Hưng biết tốt hơn là nên đợi trước khi chuyển sang câu hỏi tiếp theo của mình, vì vậy anh im lặng một lúc. Sau đó cẩn thận hỏi, "Tại sao?"


Ngọc Huy nhún vai mơ hồ, ánh mắt cậu không thể hiện được dù chỉ là một chút cảm xúc sau một thời gian dài im lặng.


Việt Hưng thở dài cam chịu. Kiểm tra thời gian, anh ghi chú thêm vài thứ, sau đó đóng sổ tay và thông báo, "Được rồi, anh đoán chúng ta đã xong cho ngày hôm nay."


Tiếng thở dài của Ngọc Huy là một sự nhẹ nhõm. Cậu đứng dậy và nhanh chóng đi đến giá treo áo khoác cạnh cửa, lấy áo khoác ngoài và mặc vào trước khi xoay nắm đấm cửa, định chào tạm biệt Việt Hưng thì anh lại lên tiếng trước. "Lần sau chúng ta sẽ nói tiếp về những bức thư đó."


Cậu gần như rên rỉ. "Chúng ta không thể để bỏ qua vấn đề đó sao? Kệ những bức thư đó đi!"


"Không thể khi rõ ràng là em bị những thứ đó làm phiền." Việt Hưng đứng dậy và tiến về phía Ngọc Huy. "Em muốn bao nhiêu thời gian cũng được, nếu em thấy cần, nhưng chúng ta phải đi sâu vào vấn đề này."


Ngọc Huy tránh ánh nhìn từ anh, tay cậu siết chặt nắm đấm cửa, bật ra tiếng thở dài, "Em sẽ cố!" Cậu kéo cửa và rời đi với một câu nói khẽ trong đầu, 'Tạm biệt, anh Hưng' .


Việt Hưng thở dài thêm một tiếng nữa khi nhìn chàng trai trẻ tuổi rời đi, anh bước ra ngoài, nhìn theo cậu cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, rồi quay trở lại văn phòng của mình để chuẩn bị cho bệnh nhân tiếp theo.






---oOo---






'Ngọc Huy thân mến,


Tôi phải nói với em rằng tôi chưa bao giờ biết tình cảm của một người dành cho một người khác có thể mạnh mẽ như vậy cho đến khi tôi gặp em.


Tôi đã có những chia sẻ về bản thân mình, cả tương đối dài và thoáng qua ngắn ngủi, dữ dội và buồn tẻ, ngọt ngào và cay đắng. Tôi thừa nhận với em rằng tôi yêu từng mối tình cũ của mình vào thời điểm đó, nhưng chắc chắn là mọi thứ đều đã qua. Tất cả họ đều đáng yêu, nhưng tôi chắc chắn không ai trong số họ là 'duy nhất'.


Nhưng em thì khác. Em thật đặc biệt, tình yêu của tôi. Thực sự đặc biệt. Tôi đã biết điều đó ngay từ khi tôi nhìn thấy em vào lần đầu tiên.


Em đã thay đổi điều gì đó trong tôi, em đã khiến tôi trở thành một con người khác. Mặc dù tôi phải thừa nhận rằng thay đổi không phải lúc nào cũng tốt.


Tôi hầu như không bao giờ ngại ngùng hay do dự. Trước đây, tôi không phải kiểu người không chắc chắn, lo lắng và sợ bị từ chối. Tôi luôn đi trước và có được những gì tôi muốn. Tôi chưa bao giờ phải lo nghĩ về khả năng đánh mất đối tượng mà mình yêu mến.


Quả thật, những suy nghĩ như vậy thậm chí chưa bao giờ xảy ra trong con người đầy tự tin của tôi trước đây.


Còn hiện giờ, tôi thậm chí không đủ can đảm để đứng trước mặt em và biến em thành của tôi. Tôi ước tôi có thể. Tôi thực sự sẽ làm. Nhưng nỗi sợ bị em từ chối vẫn quá lớn. Nó khiến tôi dừng lại mỗi khi tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi đã sẵn sàng để tiếp cận em đúng cách.


Ah, những điều em làm với tôi, tình yêu hoàn hảo đầy tội lỗi của tôi, những điều em làm ...


Tôi thật sự không phải là một kẻ thích ngược đãi bản thân để tận hưởng sự tra tấn ngọt ngào mà em vô tình mang đến. Tôi biết một ngày nào đó, em sẽ hủy hoại tôi nhưng tôi không quan tâm. Thậm chí khi điều đó xảy ra, tôi nghĩ mình sẽ chào đón nó với vòng tay rộng mở.


Quả thật, những điều mà em làm với tôi ...


Tôi yêu em, Ngọc Huy thân yêu của tôi. Tôi sẽ luôn như vậy. Nhớ lấy.


Mãi mãi bên em.'






.





Ngọc Huy thở dài thườn thượt, buông tay sau khi đọc xong bức thư. Mắt cậu chuyển sang cái phong bì mở mà nó đã gửi vào. Cậu với tay lấy phong bì, gấp lá thư lại và cất vào bên trong rồi đi về căn hộ của mình. Cậu đặt nó vào cái hộp giấy, cùng nhiều lá thư khác được cất bên trong, để lại lên ngăn trên cùng của kệ sách.



Cậu biết mình không nên đọc nó. Lẽ ra ngay từ đầu cậu không nên đọc bất kỳ bức thư nào được gửi đến.


Tuy nhiên, bằng một cách nào đó, cậu luôn làm ngược lại với những gì mà lý trí mách bảo. Thỉnh thoảng, cậu bực bội vì bản thân không thể kiểm soát được hành động và đôi khi là cả suy nghĩ của mình. Nhất là khi Ngọc Huy biết rõ nhược điểm của mình nhưng thật khó để thay đổi.











~(Cont)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro