8. [MC ILL] Letters (Extra 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...


' "Mục tiêu của chủ nghĩa Khắc kỷ không phải là loại trừ cảm xúc khỏi cuộc sống mà là loại trừ những cảm xúc tiêu cực!" '

' "Nếu em thấy vui với một điều gì đó trong cuộc sống, cứ làm!" '

' "Ngay cả chủ nghĩa 'khoái lạc khai ngộ' cũng đòi hỏi sự nỗ lực để tối đa hóa những lạc thú mà con người trải nghiệm trong suốt cuộc đời!" '



Những câu nói của Văn Vịnh cứ lẩn quẩn trong đầu, và  ý tưởng chợt nảy ra khiến anh bất ngờ. Việt Hưng biết nó sẽ không hòa toàn giải quyết được vấn đề của mình, nhưng anh hy vọng ít nhất nó sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.


Viết những suy nghĩ và cảm xúc của mình ra giấy. Điều đó thường có tác dụng.


Lá thư.


Anh đã viết một cái. Cho Ngọc Huy. Đó là bức thư đầu tiên anh viết cho cậu.


Nhưng anh đã không gửi đi, ít nhất là trong tháng đầu tiên. Nhưng chỉ sau đó, Việt Hưng không thể kìm nén nổi khao khát của mình, anh muốn cậu biết về những cảm xúc của mình. Nên anh đã gửi một bức, một cách ẩn danh, không ký tên. Việt Hưng đã nhờ người làm của mình đặt bức thư vào hộp thư trong căn hộ mà Ngọc Huy thuê trọ.


Lúc đầu, chỉ là muốn bày tỏ cảm xúc thật của mình, để Ngọc Huy biết rằng cậu đẹp và hoàn hảo như thế nào, được nhìn ngắm, được nói chuyện và ở cạnh cậu tuyệt vời ra sao.


Việt Hưng nghĩ mình sẽ dừng ở đó. Nhưng... một lần là không đủ. Cả lý trí và khát khao của anh đánh vật với nhau từng giờ đồng hồ trôi qua. Cuối cùng, anh đã viết và gửi bức thư thứ hai. Sau đó là cái thứ ba.


Mỗi tháng một lần.


Nhưng con tim vẫn cảm thấy chưa đủ.


Anh viết và gửi nhiều thư hơn, cứ hai tuần một lần.


Vẫn không đủ.


Anh viết mỗi tuần.


Và Việt Hưng bắt đầu lún sâu hơn nữa,


Anh đã bắt đầu cho người theo dõi Ngọc Huy.


Việt Hưng biết anh đã trở thành loại người mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trở thành. Một kẻ rình rập.


Bắt đầu từ một tình cảm có phần trong sáng, ngây thơ, thậm chí có thêm chút ngọt ngào. Tuy nhiên, bằng một cách kỳ lạ nào đó trong suốt quá trình diễn ra... mọi thứ đã leo thang thành thứ không thể kiểm soát được, và ngay cả bản thân Việt Hưng cũng không có cách nào ngăn cản lại.


Lúc đó Việt Hưng biết rằng anh thực sự cần sự giúp đỡ của chuyên gia. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh biết mình bị ám ảnh bởi tình cảm này.



---oOo---



Chuyện cứ diễn ra và không cần phải là một chuyên gia để có thể nhận ra sự việc ngày càng trầm trọng.


Đương nhiên là Việt Hưng đã nhận ra điều đó từ lâu, nhưng việc này đã trở nên tồi tệ đến mức anh không thể đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào cho những hành vi của mình chứ đừng nói đến những lý do thích hợp để giải thích với Văn Vịnh.


Giờ đây, anh phần nào lý giải được tâm tình của những kẻ tội phạm cứng đầu không chịu hé miệng trước sự tra hỏi của cảnh sát. Đơn giản vì không ai muốn thừa nhận sai lầm và sự hèn kém của mình.


Đôi khi ánh sáng của chân lý quá gay gắt, nó khiến những kẻ đã nhúng chàm không dám chạm vào.


Việt Hưng chưa từng nghĩ, hóa ra anh lại thiếu can đảm đến thế.


Vì vậy, anh đã ngừng tự vấn bản thân. Dù sao thì tòa án lương tâm cũng không thể phán tử hình ai được, vậy tại sao phải bận tâm?


Việt Hưng ôm lấy nỗi ám ảnh của mình, anh chắc chắn thứ cảm xúc này không phải là tình cảm hay sự say mê đơn thuần nữa. Ngay cả cảm giác tội lỗi ban đầu về hành động của mình cũng đã tan biến, và bây giờ thì việc 'trông chừng' và viết thư nặc danh cho Ngọc Huy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống mà anh từng cho là tẻ nhạt của mình.


Anh có một sở thích mới, tận hưởng ngày nghỉ trong sự riêng tư ở căn hộ của mình với ly vang đỏ trên tay, xem ảnh và video về Ngọc Huy do thám tử tư của anh chụp trong tuần.


Khi cậu trên đường đến công ty, tự lái xe về nhà, và rồi đi mua sắm một ít đồ nấu ăn cho buổi tối.


Lúc Ngọc Huy tận hưởng không gian một mình ở quán cà phê yêu thích của cậu.


Kể cả khi Ngọc Huy bị Anh Đức và Diệu Huyền kéo ra ngoài vào ngày nghỉ.


Cô ấy hơi thân thiện với Ngọc Huy so với cái nhìn của Việt Hưng, và anh nghĩ cô cần học lại về khái niệm không gian cá nhân, nhưng anh có thể bao dung với cô. Trong thời điểm hiện tại.


Nhưng việc cô xuất hiện thường xuyên hơn trong những bức ảnh và đoạn phim quay được gần đây, đã bắt đầu đả kích nghiêm trọng đến thần kinh của Việt Hưng.


Anh tự hỏi có nên làm gì đó với việc này không, liệu anh có nên giúp Ngọc Huy loại bỏ sự phiền toái nhỏ nhoi này? Anh biết Diệu Huyền thực sự là một người bạn tốt với Ngọc Huy, nhưng khi cô gái này bắt đầu có những ảnh hưởng nhất định lên cậu, anh lại cảm thấy cực kỳ không hài lòng.


Nhưng đó không phải là vấn đề, ít nhất là không phải vào lúc này. Diệu Huyền không phải vấn đề nghiêm trọng.


Vấn đề là Anh Đức.


Việt Hưng đã từng nghe Ngọc Huy đề cập đến chàng trai tóc bạch kim này không dưới năm lần. Đối với một người rụt rè và có phần lảng tráng những mối quan hệ xã giao như Ngọc Huy thì đây là điều đáng lưu tâm.


Và anh nhận ra trong những đoạn clip được quay lại, Ngọc Huy luôn vô thức nhìn vào cậu ta.


Rất không ổn.


Đặc biệt là khi anh không thể làm gì thằng nhóc tóc bạch kim này, bởi Anh Đức là cháu của Văn Vịnh và Quang Hưng. Không nói đến người đàn anh kiêm đồng nghiệp, chỉ riêng Quang Hưng thôi anh đã không muốn đụng đến rồi.


Không thể ra tay với đối thủ thì anh sẽ tác động lên Ngọc Huy... và sau đó anh viết bức thư tiếp theo.


Việt Hưng thầm gật đầu với chính mình, 'Đúng là một ý kiến ​​hay.'




---oOo---




"Đó có phải là kính thật không?" Câu hỏi mà Ngọc Huy đưa ra khó hiểu đến mức khiến Việt Hưng giật mình.


Ngọc Huy có xu hướng hỏi và nói những điều khiến anh mất cảnh giác. Nhưng đó là một trong những điều Việt Hưng rất thích ở cậu. Mặc dù anh phải mất một thời gian mới sắp xếp lại từ ngữ trong đầu được. "Em muốn biết điều gì?"


"Kính của anh." Ngọc Huy nhấn mạnh lời nói bằng cách chỉ vào mắt mình. "Nó là kính cận thật không hay anh chỉ đeo cho đẹp thôi?"


Hàng lông mày đậm hoàn hảo của anh châu lại. "Có loại kính 'chỉ đeo cho đẹp thôi'?" Anh thực sự không biết và tò mò muốn biết mục đích người ta tạo ra một thứ như vậy.


Ngọc Huy gật đầu để trả lời câu hỏi đầu tiên.


"Và có những người đeo chúng?"


Khi nhận được một cái gật đầu khác, Việt Hưng hỏi câu hỏi tiếp theo, "Chính xác là vì mục đích gì?"


"Đó là phụ kiện. Bạn của em nghĩ rằng đeo kính làm cho cô ấy trông thông minh hơn. Hoặc nghiêm túc hơn." Ngọc Huy dừng lại một chút trước khi kết thúc với một cái nhún vai.


Việt Hưng mất một lúc để cân nhắc câu trả lời của mình. "... Có phải cô ấy thiếu những phẩm chất đó trong thực tế không?"


Ngọc Huy ngập ngừng một lúc rồi gật đầu. Điều này hoàn toàn phù hợp với ấn tượng của Việt Hưng về cô gái được đề cập, Diệu Huyền.


Hàng lông mày đậm nhướng. "Em cho rằng anh thiếu những điều đó?"


"Không phải như vậy nhưng biết đâu anh nghĩ rằng đeo kính giúp anh trông... đẹp trai hơn. Em đã nói nó chỉ là phụ kiện thôi mà!"


Việt Hưng có thể cảm thấy một nụ cười đe dọa đang dần vẽ ra trên khuôn mặt mình, nhưng anh cố nén nó xuống. "Sao em lại nghĩ là anh phải làm vậy?"


Ngọc Huy nhún vai, "... Để trông giống bác sĩ hơn."


Việt Hưng nhướng mày thích thú. "Trong mắt em, anh không giống bác sỹ hả?"


"Em không có ý đó... nhưng biết đâu được! Giả sử như anh thích làm vậy để hấp dẫn hơn... dễ tán tỉnh người khác hơn!"


Việt Hưng đặc biệt chú ý vế cuối trong câu nói của cậu, dường như trong tiềm thức, Ngọc Huy thích khi anh không đeo kính hơn. Cậu đang dần có những tò mò, muốn biết thêm về anh. Vì vậy anh đưa ra lời đề nghị một cách gần như vui vẻ. "Em có muốn anh gỡ kính ra không?"


"Em muốn biết nó có phải kính cận thật không. Vì em cận thật, nên em đeo kính, nhưng không phải ai đeo kính cũng cận!"


"Em sẽ thất vọng nếu kính của anh chỉ là phụ kiện à?"


Việt Hưng không bỏ lỡ sự thay đổi nhỏ trong thái độ của Ngọc Huy, cũng như cách cậu nghiêng người về phía trước. Anh bị hấp dẫn bởi điều đó. Việt Hưng thích trở thành trung tâm của sự chú ý từ Ngọc Huy, anh thích khi người anh yêu thể hiện sự quan tâm đến anh, bất kể là nhẹ nhàng, bất kể là kiểu gì. "Vậy... nó là giả?"


Việt Hưng cho phép một nụ cười nhẹ làm duyên trên môi mình. "Anh chưa bao giờ nói điều đó."


"Anh khó tính quá!" Ngọc Huy chỉ biết giận dỗi khi ngả người ra ghế và khoanh tay trước ngực. Dù cậu cố gắng không thể hiện sự bực tức của mình, nhưng Việt Hưng có thể thấy rõ điều đó. Và cái bĩu môi nhỏ trên khuôn mặt của Ngọc Huy càng khiến anh vui vẻ hơn.


"Em bỏ cuộc sớm vậy?" Việt Hưng trêu chọc. Anh không thể không làm vậy. Người anh yêu quá dễ thương, anh thích mọi thứ từ cậu, kể cả khi cậu có ra vẻ hờn dỗi.


Ngọc Huy đáp lại anh bằng một cái nhún vai thờ ơ.


Anh khích cậu, "Anh không nghĩ em dễ bỏ cuộc đến vậy."


"Không phải." Ngọc Huy phủ nhận với vẻ khó chịu. "Em chỉ không có hứng thú tìm hiểu thôi."


Việt Hưng không giấu giếm việc anh hoàn toàn không bị thuyết phục  khi đáp, "Nếu em nói vậy."


Ngọc Huy không muốn phản ứng, nhưng giọng điệu trịch thượng của Việt Hưng khiến cậu khó chịu hơn. Cái vẻ cau mày và ánh lườm của cậu càng khiến anh thích thú hơn.


"Chắc chắn rồi, anh tin em mà."


"Em thật sự không có hứng thôi."


"Ừ!" Việt Hưng gật đầu. "Anh nghe mà."


Ngọc Huy cau có trước khi quay đi với vẻ khó chịu.


Việt Hưng cười thầm, không thể phủ nhận sự thích thú trước phản ứng của người anh yêu. Trước đây anh không hề biết rằng việc chọc ghẹo người khác lại có thể vui đến thế. Mặc dù anh nhận ra hành vi hiện tại của mình là hoàn toàn không chuyên nghiệp.


Lắc nhẹ đầu để loại bỏ những suy nghĩ không cần thiết, anh ngồi thẳng lưng, chuyển sang chế độ chuyên nghiệp hơn, mở cuốn sổ bìa da và lấy cây bút máy ra. "Bây giờ," anh nói sau một lúc im lặng, "Xem như chúng ta đã sắp xếp xong ... tiếp tục vấn đề lần trước nhé!"


Ngọc Huy tự động nhìn đồng hồ, thở dài khi nhìn thấy thời gian. Thầm rủa Việt Hưng chết tiệt vì đã không bao giờ để cậu thoát khỏi chủ đề đó quá mười phút.


Anh âm thầm bật cười trước phản ứng của Ngọc Huy. Việt Hưng biết lý do cho việc cố tình đánh trống lảng của cậu. Anh thậm chí còn đoán được Ngọc Huy đang nguyền rủa anh, nhờ ánh mắt chằm chằm vào anh, buộc tội một cách lộ liễu của cậu.


Việt Hưng cảm thấy một cơn rùng mình nhỏ vì thích thú chạy dọc sống lưng. Giá như Ngọc Huy biết anh đang nghĩ gì với cậu.


Nhưng ngẫm lại, có lẽ tốt hơn là vẫn chưa nên biết, chưa phải lúc. Cậu sẽ rất kinh hoàng, nếu không muốn nói là sẽ bị shock nhẹ.



---oOo---



Hai tuần tiếp theo, Việt Hưng bất cẩn phạm phải một sai lầm nhỏ.


Anh không cố ý. Chỉ tại người anh yêu có quá nhiều cám dỗ. Trái cấm thì lại ngọt ngào và quyến rũ đến mức khó cưỡng lại. Vì vậy, về bản chất, Việt Hưng cảm thấy mình không thể bị đổ lỗi bởi sơ hở này. Đó là một sự khiêu khích, thật quá tàn nhẫn để phải kiềm nén, đặc biệt là sau buổi sáng khủng khiếp mà anh phải chịu đựng.


Việt Hưng đã hy vọng đó là một ngày hoàn toàn tuyệt vời. Anh có một buổi trị liệu với Ngọc Huy thân yêu của mình. Anh đã nghĩ không gì có thể phá hỏng nó, cho đến khi một trong những bệnh nhân cũ rắc rối nhất của anh bất ngờ xuất hiện.


Người phụ nữ si mê một cách ngu ngốc đó sẽ không chấp nhận câu trả lời cho dù Việt Hưng đã nói rõ ràng rất nhiều lần rằng anh chưa bao giờ, đang hoặc sẽ quan tâm đến cô.


Cô vẫn phải đến và phá hỏng mọi thứ chỉ với sự hiện diện của mình.


Cô phải thực hiện cảnh quay vớ vẩn như một nữ hoàng phim truyền hình cuồng loạn không hồi kết của mình.


Cô cứ phải thể hiện ra mình là người thiếu cân nhắc, thiếu nghiêm túc và chiếm ít nhất một nửa thời gian vô cùng quý giá của anh với Ngọc Huy.


Sự cứng đầu và tự phụ là một kết hợp khủng khiếp, đặc biệt là trong trường hợp người sở hữu những phẩm chất như vậy bị từ chối không chỉ một, hai  mà là nhiều lần. Vậy nên cô ấy vẫn không chịu nghe và cứ quay đi quay lại hết lần này đến lần khác.


Người phụ nữ cố chấp bắt đầu trở thành một mối phiền toái thực sự. Một vấn đề cần được xử lý. Nhưng Việt Hưng sẽ lo việc đó sau. Anh có nhiều điều thú vị hơn để tập trung vào lúc này.


Ngọc Huy.


Một Ngọc Huy đang ngủ. Một người ngây thơ đang ngủ trên ghế của anh, trong không gian gần như riêng tư của anh. Đẹp đến nghẹt thở. Cảnh tượng tuyệt vời đến nỗi khiến anh quên mất cách hô hấp khi trở lại văn phòng của mình.


Làm sao có thể chống lại một cám dỗ xinh đẹp đến vậy?


Việt Hưng đã thật sự cố gắng kiềm chế những hành vi không thích đáng của mình. Ít nhất là lúc đầu. Tuy nhiên, anh càng tiến gần đến chàng trai đang say ngủ yên bình kia thì khả năng tự chủ của anh càng yếu đi. Giống như một sợi chỉ mỏng bị căng ra ngoài giới hạn của nó. Và đứt.


Anh không thể không làm vậy. Trong một vài khoảnh khắc nguy hiểm, ham muốn của anh đã chế ngự được suy nghĩ lý trí.


Việt Hưng thậm chí còn không nhận thấy điều đó đang xảy ra. Anh đã đứng bên cửa một giây, và sau đó lướt qua bộ dáng đang ngủ gật của Ngọc Huy. Anh không nhận ra mình đã di chuyển, nhưng anh rõ ràng đã bước đến bên cạnh cậu, đủ lặng lẽ để không làm phiền giấc ngủ yên bình đó. Người anh yêu sẽ không muốn bị làm phiền.


Cậu thật ngây thơ, dễ tin người làm sao... Việt Hưng không biết mình nên vui vì Ngọc Huy không còn cảnh giác với anh hay nên bực tức bởi sự bất cẩn của cậu.


Sự bất cẩn khủng khiếp khi đặt bản thân vào tình huống dễ bị tổn thương trước kẻ săn mồi mà cậu không hề biết đang ở gần như vậy.


Từ từ, Việt Hưng cúi xuống và đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.


Ngọc Huy vẫn ngủ say, thậm chí không một chút nhăn mặt. Thành thật mà nói, người anh yêu có cố ý làm điều đó không? Liệu cậu có đang kiểm tra anh? Có khi nào cậu đang cố ý chọc tức anh...?


Việt Hưng có thể cảm thấy trái tim mình rung động và bắt đầu đập nhanh hơn khi anh cúi xuống sâu hơn, một cách thận trọng. Hơi thở của anh gấp gáp, giống như nhịp tim của anh. Ngạc nhiên là cậu vẫn chưa thức dậy. Việt Hưng gần như chắc chắn rằng toàn bộ văn phòng có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, bất kể anh có cố gắng im lặng đến mức nào.


Trong một khoảnh khắc, Việt Hưng cảm thấy một tia phẫn nộ đối với cậu. Vì đã bước vào cuộc đời anh. Thay đổi và làm xáo trộn mọi thứ. Khiến đầu óc anh rối tung và biến anh thành một người mà anh không nên trở thành, một người mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trở thành, một người nào đó... chính Việt Hưng cũng không nhận ra. Vì đã hủy hoại anh mà không hề biết gì về việc đó, và cũng không cần bỏ quá nhiều công sức để thực hiện điều đó.


'Khốn kiếp!'


Những gì Ngọc Huy đã làm với anh, những gì cậu tiếp tục làm với anh, thật đáng nguyền rủa.


Và bây giờ là điều này.


'Em cố tình làm vậy, phải không? Hấp dẫn anh như thế này, thử thách anh, trêu chọc anh và chơi đùa với tình cảm của anh...'


Anh chỉ muốn dạy cậu một bài học, thiên thần nhỏ độc ác của anh.


Tay Việt Hưng di chuyển, anh cúi người gần hơn, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, đều đều của Ngọc Huy trên da mình, để nhìn rõ từng sợi lông mi dài, để tận hưởng mùi hương tuyệt vời đến gây nghiện từ cậu.


Và rồi anh cảm thấy những tia lửa rực sáng trong tâm trí mình. Rất nhanh, không quá một giây bởi cái chạm thoáng qua bằng mu bàn tay. Việt Hưng luôn tự hỏi liệu làn da cậu có mịn màng và dễ chịu khi chạm vào hay không. Bây giờ anh biết chắc chắn không phải, cảm xúc mang lại còn tuyệt vời hơn. Ngay cả sự tiếp xúc thoáng qua đó cũng đủ để anh nhận ra, anh say mê cậu.


Những ngón tay Việt Hưng giật giật, đau đớn muốn chạm tiếp vào má Ngọc Huy và khám phá nhiều hơn. Nhưng anh đã không làm vậy. Việt Hưng không thể, anh phải kìm lại. Sự thôi thúc đang giết anh, nhưng anh phải kiểm soát được ham muốn đó.


Anh hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Sau đó một lần nữa. Và một lần nữa. Hít vào và thở ra, chậm và ổn định. Anh cần bình tĩnh lại.


Sau một thời gian, với nỗ lực tuyệt vời, anh đã làm được.


Bàn tay anh siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói.


Trong một lúc lâu, Việt Hưng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm bên cạnh và quan sát khuôn mặt của người anh yêu, vô tình bị thôi miên bởi nét đẹp hoàn hảo thanh tú đó. Từ từ, anh cúi xuống, rút ​​ngắn khoảng cách giữa anh và Ngọc Huy cho đến khi gần như không còn một khoảng trống nào, lướt qua môi cậu trong một giây khó thở.


"Em thực sự không nên bất cẩn như vậy, tình yêu của anh," Việt Hưng thì thầm, "Lần sau anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy..." Không thể kìm được bản thân, anh lướt môi mình lên má Ngọc Huy trong một cái vuốt ve nhẹ nhàng thoáng qua, và rồi anh miễn cưỡng - từng thớ thịt trên cơ thể hét lên chống lại điều đó, nhưng anh buộc mình phải lùi ra xa, chỉ quay lại trong chốc lát ngay sau đó để đắp chăn cho cậu.


Ngọc Huy hơi nhích người, nhưng không có dấu hiệu thức dậy.


Môi Việt Hưng nhếch lên thành một nụ cười ấm áp khi anh quan sát cậu, rồi tiến đến chiếc ghế bành bọc da và ngồi yên ở vị trí đó để ngắm nhìn tình yêu của đời mình từ một khoảng cách an toàn.


Ngày hôm đó của anh đã bắt đầu bằng cách tồi tệ, nhưng nó đã thay đổi với sự xuất hiện của Ngọc Huy.


Không còn nhiều thời gian sau khi cậu thức dậy, vì vậy Việt Hưng đã đánh liều và rủ Ngọc Huy đi chơi. Đúng là anh đã không diễn đạt lời mời một cách chính xác, bởi anh biết điều đó sẽ chỉ khiến Ngọc Huy sợ hãi. Người anh yêu vẫn chưa sẵn sàng đưa mối quan hệ của họ lên một tầm cao mới. Vẫn chưa. Việt Hưng biết mình phải cẩn thận, vì vậy anh đã khéo léo hơn.


Anh bắt đầu nhẹ nhàng và mời Ngọc Huy đi uống cà phê. Dĩ nhiên là cậu do dự, nhưng Việt Hưng biết cách để thuyết phục. Anh thừa biết cậu thực sự muốn nói về những vấn đề của mình, và Việt Hưng chỉ quá hạnh phúc khi chộp được cơ hội.


Anh thừa nhận, bản thân là một tay bác sỹ tồi tệ.


Việt Hưng đưa cậu đến một quán cà phê nhỏ cách văn phòng không xa, và họ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ở đó. Đó là một trong những dịp cực kỳ hiếm hoi khi Ngọc Huy thực sự mở lòng với anh. Việt Hưng yêu và tận hưởng từng giây trôi qua, ngay cả khi anh cảm thấy có lỗi khi nghe người anh yêu nói về những nghi ngờ và lo lắng của mình, bởi anh chính là kẻ đã gây ra điều đó.


Dù vậy, anh vẫn không thể ngừng lại. Anh cũng không muốn. Chắc chắn không phải ở thời điểm này, khi anh đã tiến rất xa và rất gần với người anh yêu. Việc từ bỏ đơn giản là vượt quá khả năng của anh.


Điều đó đã được xác nhận vào ngày hôm sau, khi Việt Hưng gửi lá thư tiếp theo của anh cho Ngọc Huy. Về mặt cá nhân. Lần đầu tiên. Không phải đến hộp thư, mà là trực tiếp đến căn hộ của cậu, ngay trên bàn cà phê trong phòng khách. Lần đầu tiên.


Việt Hưng không nghĩ rằng ngày đó sẽ đến. Ngày mà anh quyết định sử dụng bộ chìa khóa dự phòng cho căn hộ của Ngọc Huy, cái mà anh đã nhờ thám tử tư bí mật làm cho anh từ trước đó.


Đó là một sự vi phạm hoàn toàn vào quyền riêng tư và là một tội ác thực sự. Đó thậm chí không phải điều mà một người bình thường sẽ làm.


Thật không may khi Việt Hưng biết rõ mình đã vượt quá xa cái phạm trù bình thường nhưng anh vẫn không thể ngăn bản thân lại. Anh thậm chí còn không muốn ngăn. Điều duy nhất anh hy vọng trong lúc này, là Văn Vịnh sẽ không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường. Anh không muốn một ngày đẹp trời nào đó, nhìn thấy người bạn cảnh sát của đàn anh bước vào văn phòng mình với một mớ văn bản buộc tội trên tay.



---oOo---



"Em đã thử tìm sự giúp đỡ chưa?"


Việt Hưng hỏi một cách cẩn thận, đóng vai một bác sĩ tốt thực sự khá vui, dù đôi khi có hơi mệt mỏi. Tuy vậy, anh chân thành muốn giúp đỡ, xoa dịu tâm hồn đẹp đẽ của người anh yêu.


Việt Hưng kín đáo liếm môi khi anh cụp mắt xuống khi lướt qua đôi môi cậu, hy vọng cặp kính của anh sẽ che đi cảm xúc dữ dội của mình.


"Đó không phải là lý do em đến đây sao?"


Việt Hưng nhìn lên và nở một nụ cười nhẹ, ấm áp với Ngọc Huy khi anh giải thích, "Ý anh là cảnh sát. Em đã cho họ xem những bức thư đó chưa?"


Ngọc Huy thốt lên một tiếng cảm thán, nhỏ đến mức anh gần như không nghe được, rồi sau đó gật đầu. "Có!"


"Và?" Việt Hưng hỏi tiếp, dù đã biết câu trả lời.


"Và chẳng đi đến đâu cả." Cậu nhún vai một cách chán chường. "Nhưng nó ổn."


"Ổn sao?"


"Em... hy vọng là mọi chuyện sẽ ổn..."


"Em sẽ làm gì sau đó?"


Ngọc Huy hạ mắt trầm ngâm. Cái cau mày nhỏ hình thành giữa hai lông mày của cậu mỗi khi đắm chìm vào suy nghĩ cực kỳ đáng yêu trong mắt Việt Hưng.


"... Chờ đến khi người gửi cảm thấy nhàm chán và không tiếp tục viết những thứ như thế nữa?" Có điều gì đó rất không chắc chắn trong giọng nói của cậu. Anh thậm chí nghe ra được một chút run rẩy từ ngữ điệu rụt rè của Ngọc Huy.


'Điều đó sẽ không xảy ra.'


Việt Hưng hỏi tiếp theo với một cái cau mày khó đoán. "Nếu không thì sao?"


"K-không phải ai rồi cũng sẽ chán sao?"


'Không hề!' Việt Hưng muốn chế giễu, nhưng thay vào đó anh vẫn kiểm soát bản thân và nương theo cậu, "Điều gì khiến cho em nghĩ vậy?"


"Cuối cùng thì mọi người cũng sẽ từ bỏ thôi, nếu không được hồi đáp?"


"Trong trường hợp người đó đang chân thành... à không, gọi là chìm đắm trong cảm xúc của mình thì đúng hơn! Người như vậy sẽ không từ bỏ đâu!"


Ngọc Huy nhăn mặt, vẻ hoang mang hiện rõ trong ánh mắt của cậu. "Hắn thậm chí không biết gì về em. Có thể chìm đắm trong cảm xúc gì chứ?"

'

Ôi, giá mà em biết...' Việt Hưng nhắc nhở. "Từ những gì em đã nói, anh thấy là gã đó biết khá rõ về em!"


Ngọc Huy mím môi lại. "Không thể nào..."


Việt Hưng yêu vẻ mặt bướng bỉnh đó.


"Có thể đó."


Vẻ mờ mịt của Ngọc Huy hiện rõ trên khuôn mặt.


Việt Hưng giải thích, "Rất có thể là một người tương đối ở gần em." 'Một người mà em tin tưởng, một người mà em đang muốn dựa vào, người mà em thậm chí không nghĩ đến để nghi ngờ... "Không có gì lạ trong những trường hợp như thế này."


"Điều đó..." Cậu phải ngưng lại bởi một cơn lạnh lan tràn dọc sống lưng "... nghe đáng sợ lắm đấy!" Ngọc Huy vô thức ôm lấy mình, một cái cau mày suy tư hằn lên nét mặt. "Không thể có chuyện đó trong trường hợp của em được. Những người em quen sẽ không làm điều này, kể cả là những thằng bạn thích chơi khăm của em, họ chắc chắn không làm vậy."


Sự tổn thương toát ra từ nét mặt cậu lại khiến anh say mê, càng khiến ham muốn săn mồi trong anh muốn nổi dậy hơn nữa .


Việt Hưng nở một nụ cười tươi tắn nhưng trong mắt Ngọc Huy nó cực kỳ ranh mãnh. "Anh đã gặp quá nhiều mặt tối của con người trong suốt quá trình làm việc của mình. Em sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy nhiều khía cạnh khác của một người đấy! Trong tâm trí tỉnh táo của họ, họ vẫn nhận thức được mình không nên hành động theo một ham muốn nhất định nào đó và họ cố gắng không, cố gắng hết sức để hành động theo cách được xã hội chấp nhận, như thế giới xung quanh họ yêu cầu. "


Ngọc Huy co một chân lên và buông lỏng tay ôm lấy nó, vô thức chúi người về phía trước một chút khi nghe từng lời anh nói, "Nhưng?" Cậu cảm thấy phải có một vế phủ định tiếp theo sau câu nói của anh. Và Việt Hưng đã xác định từ lâu rằng người anh yêu cực kỳ tò mò.


Nụ cười của Việt Hưng trở nên chân thật hơn. "Nhưng khi sự thôi thúc quá mạnh mẽ và họ không thể cưỡng lại, một số người sẽ bộc phát ra mặt tối của bản thân, ở một nơi mà họ đảm bảo danh tính được an toàn! Vẫn giữ được hình tượng bình thường trong mắt những người quen." Anh luôn biết điều đó nhưng đến bây giờ anh mới thực sự, thực sự hiểu nó.


"Không có cách nào... kìm hãm được sao?"


"Không nếu thôi thúc đủ mạnh. Phải có lý do mà ngành tâm lý học phát triển chứ!"


"Thật là... rắc rối."


"Chắc chắn rồi." Anh đồng ý với một nụ cười gượng gạo.


Ngọc Huy chớp mắt, "Anh có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với những tình huống như thế này sao?"


Việt Hưng tròn mắt ngạc nhiên. Phải mất vài giây anh mới lấy lại được bình tĩnh dưới cái nhìn tò mò của Ngọc Huy. Một nụ cười nhỏ trở lại trên môi, Việt Hưng định trả lời thì bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa ngập ngừng.


Anh nhướng mày trước sự gián đoạn, xin lỗi cậu một cách nhỏ nhẹ và đi ra mở cửa.


"Anh Hưng, em xin lỗi vì chen ngang giữa buổi trị liệu nhưng... ừm..." Cô nàng trợ lý của Việt Hưng ngập ngừng đứng trước của, vẻ bối rối hiện ra rõ rệt đến mức khiến anh cau mày không hài lòng.


"Chuyện gì?" Việt Hưng nhắc nhở, khiến cô gái vốn đã lo lắng này còn bồn chồn hơn, bởi cô nghe ra một chút thiếu kiên nhẫn len lỏi trong giọng điệu của anh, bất chấp vẻ ngoài điềm tĩnh như thường ngày, cô biết anh đang khó chịu.


"Em xin lỗi... " cô xin lỗi một lần nữa, "... nhưng lại là bệnh nhân cũ. Cô ấy không chịu rời đi và-"


"Anh hiểu rồi," Việt Hưng cắt ngang, nét mặt cứng lại. Anh biết chính xác bệnh nhân mà trợ lý đang nói đến. "Anh sẽ giải quyết ngay." Anh nói một cách miễn cưỡng rồi quay sang cậu. "Huy, anh thực sự xin lỗi. Anh sẽ quay lại sau!"


Ngay khi nhận được cái gật đầu từ Ngọc Huy, Việt Hưng thở ra nhẹ nhõm và ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng anh với một tiếng lách cách nhẹ nhàng.


Trong lòng anh thầm nguyền rủa bệnh nhân cũ phiền phức của mình vì đã đặt anh vào tình huống này một lần nữa, Việt Hưng đi theo cô trợ lý xuống hành lang dài, nơi người bệnh nhân cũ nói rằng đang lo lắng chờ đợi anh.


Vẫn là câu chuyện như mọi lần. Cùng lời nói, cùng yêu cầu, cùng lời buộc tội cuồng loạn, cùng lời đe dọa vô lý. Cô vẫn ảo tưởng như ngày nào, và cô vẫn là một kẻ phiền phức khiến Việt Hưng mất thời gian còn lại trong buổi trị liệu của anh với Ngọc Huy.


Người phụ nữ khờ khạo nên biết ơn Việt Hưng đã không bóp cổ cô ngay tại nơi này.


Nhưng sức chịu đựng của anh sắp đến giới hạn. Bởi cái cau mày cực kỳ không hài lòng của Văn Vịnh đã đập thẳng vào mặt anh. Văn Vịnh thậm chí không anh một cơ hội để thể hiện sự hối lỗi, anh ấy quay đi ngay lập tức khi nhìn thấy cảnh này.


'Tốt! Vấn đề này cần phải được xử lý.'



.



Một vài ngày là quá đủ để giải quyết. Thời gian và một vài cuộc trò chuyện khó chịu nữa cho cả hai bên, nhưng mang lại hiệu quả rõ rệt khi Việt Hưng nhận được kết quả chính xác mà anh mong đợi.


Đó là một vòng lặp quen thuộc đến đau đớn. Cô ấy sẽ uống thuốc. Cô ấy sẽ lại gọi cho anh. Và cô ấy sẽ nói cho anh biết những gì cô ấy đã làm. Tất cả những hành động đó chỉ để anh lao đến và cứu cô như một hiệp sĩ trong bộ giáp sáng chói mà dường như cô đã mặc định cho anh.


Trên lập trường của mình, Việt Hưng không thể hiểu tại sao người phụ nữ đó lại hình dung anh như vậy. Anh không phải là hiệp sĩ, và anh khác xa với người hùng tốt bụng, chu đáo như cô tưởng tượng. Cô ấy ảo tưởng khi thực sự tin rằng anh là người như vậy.


Tự phụ, cuồng loạn, trí tưởng tượng sống động và tính kiên trì cứng đầu là một hỗn hợp nguy hiểm.


Việt Hưng đã nhận ra điều đó từ lâu, và anh đã giới thiệu người phụ nữ không ổn định này đến một chuyên gia khác ngay lập tức.


Phản ứng của cô là cố tình dùng thuốc quá liều và gọi cho anh để được giúp đỡ.


Thủ đoạn điên rồ nhưng thành công. Việt Hưng đã bắt máy, và anh đã cứu cô, giống như cô mong muốn.


Cô ấy là một diễn viên xuất sắc và lần nào anh cũng mắc bẫy bởi trò lừa rẻ tiền, kịch tính chỉ nhằm thu hút sự chú ý này.


Và bây giờ cô lại làm điều đó một lần nữa. Mặc dù không thành công lắm.


Nhưng lần này Việt Hưng sẽ không mủi lòng như trước nữa. Bản chất anh vốn là một tên khốn nhẫn tâm, tàn nhẫn hơn hẳn vẻ bề ngoài lịch thiệp và nhã nhặn của mình. Đáng lẽ anh phải làm từ nhiều tháng trước, khi người phụ nữ này bắt đầu làm phiền anh không chỉ ở nơi làm việc, mà còn ở nhà anh - nhà riêng của anh, nơi mà cô chắc chắn không nên biết và không được phép đến khi chưa có sự đồng ý của anh.


Từ lâu, cô đã trở thành sự phiền toái không thể chịu đựng được, và những thứ như vậy không có chỗ đứng trong cuộc sống của Việt Hưng. Anh cố gắng hết lần này đến lần khác để tách cô khỏi công việc lẫn đời sống của mình, nhưng rõ ràng, điều đó không hiệu quả. Vì vậy, anh chỉ đơn giản là không có lựa chọn nào khác ngoài việc khắc nghiệt hơn, cô đã không cho anh cơ hội nhẹ nhàng.


Việt Hưng thậm chí sẽ không phải nhấc một ngón tay. Trên thực tế, việc không nhấc ngón tay theo đúng nghĩa đen là tất cả những gì anh phải làm.


Vì vậy, anh ấy đã làm điều đó.


Điện thoại của anh liên tục đổ chuông. Việt Hưng nhìn vào màn hình hiển thị tên người gọi, để mắt mình giữ yên trong vài giây, sau đó chuyển sang chế độ im lặng, đặt nó trở lại vị trí cũ và bước ra khỏi phòng, hy vọng mình sẽ không bao giờ phải nhìn thấy cái tên đó lần nữa. Cái tên đáng ghét đang hiển thị trên màn hình điện thoại của anh.


Không lâu để anh đã đạt được điều mình muốn.


Báo chí đưa tin ngay ngày hôm sau. Việt Hưng phải trầm trồ ngạc nhiên về tốc độ của các phương tiện truyền thông đại chúng.


Một nữ diễn viên kiêm người mẫu nổi tiếng, được phát hiện đã ra đi vì dùng thuốc ngủ quá liều. Ngành công nghiệp giải trí đã mất đi một ngôi sao và giờ đây đang chìm trong tang tóc. Cô ấy là một tài năng, được yêu quý và ngưỡng mộ. Đồng nghiệp cô đau buồn, người hâm mộ khóc than. Mọi người sẽ nhớ cô ấy.


Việt Hưng thở phào nhẹ nhõm và tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ yêu thích. Một nụ cười gượng gạo nở trên môi khi anh nghe tin tức về sự ra đi đột ngột của cô. Anh ngắm nhìn bức ảnh của người phụ nữ yêu kiều đó trên màn hình tivi, sau đó nâng ly lên và uống cho sự giải thoát.





~(Cont)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro