3. Into Your Arms

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porsche trở nên lo lắng. Mọi người vẫn coi cậu như người ngoài cuộc, không ai nói cậu điều gì. Cậu hiểu, nhưng ít nhất cậu có thể được thông báo rằng không có ai bị thương. 

Hoặc có thể có ai đã bị thương?

Kinn đã chạy ngay đi khi Kim gọi cho hắn. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy anh chàng, cậu chỉ biết rằng Kinn có một cậu em trai tên Kim, cứ cho là trông cũng giống hắn đi. Nhìn vào vẻ mặt của Kinn thì mọi thứ có vẻ không ổn.

Kinn đột ngột rời đi cùng với một số vệ sĩ và vẫn chưa quay lại. Pete cũng đi cùng hắn, điều này khiến cả cậu và Vegas chờ đợi sự trở vệ của bạn đời của họ, mặc dù điều đó nghe có vẻ sáo rỗng với cậu.

"Cậu có nghĩ rằng họ sẽ ổn không?". Porsche hỏi Vegas.

"Tôi nghĩ Kim đã bị tấn công". Vegas dứt khoát nói. "Tôi không chắc lắm nhưng tôi chưa bao giờ thấy Kinn hoảng sợ như vậy trước đây". 

Porsche thấy lo lắng và bức rức. Có khi nào mà hắn có được một ngày yên bình trong đời không?

Cậu nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ dễ dàng giải quyết mọi chuyện, nếu không muốn nói là giải quyết triệt để. Nhưng dường như họ có nhiều kẻ thù hơn trước.

"Cậu có thể gọi cho bất kỳ ai trong số họ được không? Tôi thậm chí còn không có số của ai". Porsche rên rỉ, cậu cảm giác ruột gan trở nên nhộn nhạo. Cậu đã từng cảm thấy như vậy một vài lần trước đây, nhưng cậu không biết tại sao.

Vegas có vẻ ngạc nhiên trong giây lát. "Tôi đã thử gọi cho Pete, mạng ngoài vùng phủ sóng."

"Tôi sẽ tự mình đến đó." Porsche đưa ra quyết định và trước khi Vegas có thể ngăn cản cậu, âm thanh của một số chiếc xe dừng lại đã kịp ngăn cậu.

Vegas đã nhận ra điều đó, sau khi chắc chắn rằng Venice an toàn và yên ổn trên giường của mình, gã đi theo Porsche ra ngoài, cơ thể hắn như đông cứng khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. 

Kinn có một vết cắt trên trán, hắn đỡ một cậu nhóc bị thương ở bên cạnh, cậu nhóc có vẻ ngoài giống hắn, không cần phải hỏi cũng biết là Kim. Pete cũng đi khập khiễng, cùng bốn vệ sĩ khác đều bị thương và bầm tím. 

Vegas ngay lập tức tiến đến bế Pete lên, cậu đang bị chảy máu ở chân phải. Gã trở nên run rẩy nhưng cố gắng ổn định lại để gọi các nhân viên y tế đến giúp đỡ và ngay sau đó tất cả được đưa vào bệnh viện của gia tộc Theerapanyakul.

Nhìn thấy tất cả các vệ sĩ có mặt đều bị thương, không có ai để giúp Kinn. Porsche chạy đến chỗ hắn mà không chút nghĩ ngợi, Kim được đặt lên xe lăn và đưa đến phòng khám. Cậu còn tỉnh táo, nhưng chân bị trẹo ở tư thế không được tự nhiên, rất có thể đã bị gãy xương.

"Kinn." Porsche nhẹ nhàng giữ hắn lại nhưng Kinn đã gạt cậu ra.

"Đừng chạm vào tôi." Hắn liếc xéo cậu. Đôi mắt hắn hướng về em trai mình và các vệ sĩ, đảm bảo rằng tất cả mọi người đang được điều trị.

Porsche quan sát hắn trong chốc lát để xem xét trạng thái của hắn. Bộ đồ đắt tiền của hắn đã bị rách và bẩn ở nhiều nơi, rõ ràng là do vừa thoát khỏi một cuộc chiến chết người. Hắn là người bị thương ít nhất trong số họ, nhưng vẫn bị ăn một cú vào đầu.

"Thằng ngốc này!" Porsche bật ra tiếng chửi khi thấy Kinn vấp ngã sau đó vài giây, việc mất máu và căng thẳng quá độ đã khiến hắn chóng mặt và bất tỉnh.

"Porsche." Đôi mắt Kinn khép lại, hắn khẽ thì thầm và không thể chịu đựng được nữa. Điều cuối cùng hắn cảm nhận được trước khi ngất đi là một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn và đảm bảo với hắn một điều.

Sẽ ổn thôi, Kinn.

.....

Khi Kinn tỉnh dậy, phản xạ đầu tiên của hắn là muốn lấy súng và đi tìm em trai.

"Kim!"

"Cậu ấy ổn và đang nghỉ ngơi trong phòng của cậu ấy."

Kinn cau mày, đầu hắn cảm giác như bị hàng nghìn cú đấm cùng giáng xuống. Hắn rên rỉ và mở mắt, không mong đợi vào những gì hắn nhìn thấy.

Porsche đang ngồi trên chiếc ghế trước mặt hắn. Họ đang ở trong phòng riêng của hắn, và đây là giường của hắn, chiếc giường mà hắn đã bị chiếm mất đêm qua. Nhưng trước khi hắn kịp lên tiếng, Porsche đã đứng dậy và đưa cho hắn một cốc nước, trong đó một ống hút.

Cảm thấy Kinn đang nhìn chằm chằm vào mình, Porsche bày tỏ sự nghi hoặc. "Đừng bắt tôi phải thử nó bây giờ, tên khốn."

Kinn đảo mắt, hắn nhận lấy cốc nước và từ từ uống hết. Làn nước mát khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn. Hắn sờ trán mình và thấy trên đó quấn một chiếc băng rất lớn, bộ đồ rách nát và bẩn thỉu của hắn bằng cách nào đó đã được thay thành một chiếc áo choàng.

Hắn muốn hét lên. Nhưng hắn gần như không có sức lực để hít thở vào lúc này.

Với một giọng nói điềm tĩnh, hắn liếc nhìn Porsche, người đã rời khỏi ghế và ngồi xuống giường, bên cạnh chân hắn.

"Tại sao cậu làm điều này?"

Đôi mắt của Porsche cho thấy rõ ràng cậu hiểu Kinn đang ám chỉ điều gì, nhưng cậu vẫn quyết định giả. "Tôi làm gì?"

Sau đó Kinn im lặng. Hắn không có tâm trạng để đôi co với Porsche, hắn có thể làm điều đó sau khi cảm thấy khỏe hơn. Hắn thả lỏng người vào gối, không quan tâm rằng Porsche vẫn tiếp tục ngồi bên hắn.

"Này Kinn."

Kinn mở mắt và thấy đối phương vẫn chưa biến mất một cách diệu kỳ. Hắn khẽ ậm ừ, ra hiệu Porsche tiếp tục nói. Hắn cảm thấy bản thân không ổn nên cũng không muốn phản ứng với Porsche. 

Chắc là từ cú đánh vào đầu của hắn. Hắn đã chính thức phát điên.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Porsche hỏi, giọng cậu có chút ngập ngừng.

Kinn suy nghĩ xem có nên nói với cậu hay không. Rồi hắn liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

Đây là một quyết định tồi tệ khác.

"Kim gọi cho tôi vì có người đang theo dõi nó." Kinn nghiến chặt răng khi nhớ lại điều đó. "Tôi đã đi nhanh nhất có thể, nhưng chúng vẫn cố gắng làm nó bị thương. Bọn họ đông hơn, Porsche. Suýt chút không thể thoát ra khỏi đó."

Nhưng điều Kinn không ngờ tới là Porsche đã rút súng và điện thoại của cậu ra, trông bực bội như chết đi sống lại.

"Là ai? Bên tôi sẽ đi xử lý những tên khốn đó."

"Ngồi xuống đi Phoenix." Kinn đảo mắt. "Tại sao cậu lại quan tâm những gì xảy ra với tôi hoặc gia đình tôi?"

Ánh mắt của Porsche trở nên kiên định khi cậu nhìn vào Kinn.

"Hai gia tộc của chúng ta đã hợp nhất với nhau chỉ mới ngày hôm qua, Kinn. Anh hiểu không? Từ bây giờ một cuộc tấn công vào anh cũng như vào tôi. Đây cũng liên quan đến danh tiếng của công ty tôi."

Kinn nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu rồi khẽ lắc đầu. "Tôi không biết họ là ai. Bên họ có mười người, còn bên tôi là bảy."

"Kể cả vị trí?" Porsche hỏi và Kinn gật đầu. Điều này hắn biết. Hắn nói với cậu và Porsche ngay lập tức bấm một dãy số, phong thái của cậu thay đổi hoàn toàn.

Kinn kinh ngạc nhìn cậu. Gia tộc Kittisawat không phải chuyện đùa, không ai dám dễ dàng gây chuyện với bọn họ. Kẻ thù truyền kiếp của họ là gia tộc của Kinn, giờ cũng đã trở thành kẻ thù cũ. Porsche đã thực hiện một vài cuộc gọi, ra lệnh cho thủ hạ của mình và Kinn cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ... Rung động? Hắn không biết nữa.

Hắn nhún vai, định rời khỏi giường nhưng ngay lập tức bị Porsche ngăn lại. "Anh đi đâu? Y tá nói rằng anh cần phải nghỉ ngơi."

"Tôi cần gặp Kim. Nó..."

"Kinn, bình tĩnh nào. Khun đang ở với cậu ấy. Cậu ấy phải bó bột nhưng sẽ ổn thôi. Bây giờ cậu ấy đang ngủ, tôi đã kiểm tra trước khi anh tỉnh dậy."

Kinn lại cảm thấy chóng mặt sau khi cố gắng đứng dậy, vậy nên hắn nằm xuống với một tiếng thở dài chán nản. Cuối cùng hắn lại nói chuyện với Porsche. 

"Còn những vệ sĩ thì sao? Cả Pete nữa? Chết tiệt, Vegas sẽ nổi điên với tôi."

"Không, cậu ấy sẽ không làm vậy." Porsche đảo mắt. "Đó không phải lỗi của anh. Nhưng cậu ấy có vẻ tức giận. Arm, Pol và Ken không sao, chỉ bị thương nhẹ, còn Big bị bắn vào tay nên sẽ phải mất một thời gian để hồi phục."

"Chết tiệt." Kinn che mặt như không thể chấp nhân. "Tôi thật là một ông chủ tồi tệ."

Sự im lặng của Porsche khiến hắn trừng mắt nhìn cậu. "Nếu anh đang đợi tôi phản đối thì anh sẽ đợi cả đêm."

"Cậu khó chịu thật đấy." Kinn cằn nhằn.

"Anh chưa bao giờ nghe đến câu 'Dục tốc bất đạt' sao? Anh có thể nói với tôi, tôi sẽ cử vệ sĩ riêng của tôi đi cùng anh, hoặc tôi có thể tự mình đến. Nhưng không! Thay vì vậy anh lại đối đầu với họ bằng một đội không được chuẩn bị trước và một trong số họ là em rể của anh! Nếu Pete xảy ra chuyện gì thì sẽ đối mặt với Vegas như thế nào, hả? Anh có nghĩ về điều này không?"

*Thành ngữ "Dục tốc bất đạt" (Haste makes waste): Được sử dụng để nói rằng nếu làm gì quá nhanh, từ đó gây lỗi và kết quả là làm lãng phí thời gian, công sức, nguyên liệu... Có những tình huống gấp gáp không thể cần thêm thời gian được thì bạn phải đưa ra phương án khác, nếu không sẽ hỏng hết mọi chuyện.

Kinn im lặng một lúc, hắn để cho Porsche khiển trách. Cậu đúng, nhưng Kinn cũng không sai.

"Tôi chỉ nghĩ về em trai tôi." Hắn thừa nhận.

Đến lượt Porsche im lặng. Cả hai không nói gì với nhau cho đến khi bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.

"Khun Kinn, bữa tối của cậu!"

Kinn nhận ra đó là giọng của một người giúp việc. "Ừ, vào đi."

Người phụ nữ mang bữa tối cho họ, nhưng Kinn không có cảm giác ngon miệng. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao công ty của Porsche lại mang đến cảm giác thân thuộc và thoải mái cho hắn? Hắn không phản kháng khi Porsche giúp hắn ngồi dậy và phục vụ hắn. 

Họ đã dùng bữa cùng nhau lần đầu tiên trong đời. Trong suốt nhiều năm, cả hai liên tục đụng độ nhau trong những lần gặp mặt và cả những nơi khó xảy ra nhất, nhưng Kinn luôn nghĩ rằng có lẽ Porsche đang theo sát mình. Chưa bao giờ họ có được khoảnh khắc đồng hành như thế này.

"Đầu anh bây giờ thế nào?". Porsche lên tiếng sau khi đã đi tắm, thay một chiếc quần đùi và áo phông đơn giản.

"Đỡ hơn rồi." Kinn đáp.

"Chờ đã, y tá bảo tôi thay băng trước khi đi ngủ." Porsche tiến lại gần, cậu đứng cạnh Kinn và kiểm tra băng.

"Không cần, tôi có thể tự làm." Kinn nói một cách bướng bỉnh. Hắn trừng mắt khi Porsche đã ở đó với hộp sơ cứu. 

"Im đi, anh có biết anh phiền phức lắm không?" Porsche nắm lấy quai hàm của hắn, khiến hắn nhìn lên, cậu dịu dàng chạm vào trán anh, khẽ xoa đi nét cau có trên lông mày của Kinn. "Đừng làm vậy nữa, anh sẽ nếp nhăn trước khi 30 tuổi đấy."

Kinn thậm chí còn không phản ứng lại khi Porsche nắm lấy cằm hắn. Cuối cùng, hắn bỏ cuộc và hắn có thể thấy Porsche khẽ nhếch mép cười trước khi cậu nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp băng cũ trên đầu hắn. 

"Hừm, trông không tệ đâu. Trước đây tôi còn đánh anh nặng hơn." Porsche nói như thể đó là một điều hiển nhiên. 

Kinn chế giễu. "Cậu đã cắn tôi. Để lại vết cắn trong nhiều tuần, đồ khốn nạn."

Porsche cười toe toét với hắn. "Từ khi nào vậy? Năm ngoái phải không? Ở nhà thuyền?"

"Ừ. Cậu làm gì ở đó vậy?" Kinn đã luôn thắc mắc về chuyện này. Đó là nơi khó có thể xảy ra chuyện gặp nhau giữa bọn họ.

"Tôi... Tôi cần tìm một nơi để được riêng tư chút. Ai biết được anh đang tổ chức đấu giá ở đó." Porsche đáp, cậu làm sạch vết thương trước khi dán băng mới lên. "Anh đã buộc tôi tôi làm gián điệp, anh xứng đáng bị vậy."

"Cậu có biết tôi đã phải khổ sở như nào để giải thích chuyện gì đã xảy ra với cổ của tôi không?"Kinn nhìn lên, hắn có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Porsche. 

"Ờm?" Porsche quan tâm hỏi. "Lúc đó anh nói gì?"

"Tôi đã nói dối rằng tôi có bạn trai." 

Đôi mắt của họ khóa chặt vào đối phương, Kinn chưa bao giờ nghe thấy một sự im lặng lớn như vậy. Sau vài giây, Porsche ôm lấy má hắn bằng tay phải, xoay đầu hắn theo các góc độ khác nhau để đảm bảo hắn không bị va chạm vào bất kỳ nơi nào khác.

"Xong rồi đấy." Cậu nhanh chóng rời khỏi người hắn. Kinn cuối cùng cũng cảm thấy bản thân có thể hít thở trở lại, hắn nhận ra khuôn mặt hắn đã nóng đến mức nào. 

Kinn quan sát Porsche khi cậu uống vitamin, thoa kem dưỡng da rồi ngồi xuống ghế. Cậu tắt đèn bên cạnh đi và nằm xuống. 

"Cậu làm gì ở đó vậy?" Câu hỏi của Kinn vang lên trong bóng tối.

Porsche im lặng một lúc rồi trả lời. "Múa cột, anh muốn thử không?"

"Không, cảm ơn, tôi không có hứng thú."

Sau đó Kinn đã đối mặt với bản thân theo đúng nghĩa đen.

"Được rồi. Tôi sẽ cho cậu phần giường phía bên phải. Lấy hoặc không, ngày mai đừng có kêu ca với tôi rằng cơ thể cậu đau nhức vì ngủ trên chiếc ghế chết tiệt đó."

Lại thêm một khoảng lặng khác, khi Porsche dường như đang phân vân. Cuối cùng, cậu tóm lấy gối của mình và đi sang phía bên phải, nơi đang bị bỏ trống khi Kinn đã thuận tiện chiếm bên trái.

Lỗi không phải của cậu mà là do cái giường của hắn siêu to khổng lồ, nó có thể dễ dàng chứa được bốn người. Hắn có thể chia sẻ giường với một người nữa. 

Porsche nằm bên cạnh hắn, Kinn đặt một ranh giới bằng gối giữa cả hai. Ngay cả trong bóng tối thì biểu cảm trên mặt Kinn vẫn là chưa thể tin được.

"Kinn."

"Hửm?"

"Anh có thể là một ông chủ tồi tệ." Cậu ngừng lại một chút.

"Nhưng anh là một người anh tốt."

Kinn im lặng thở ra. Hắn cố chìm vào giấc ngủ nhưng không thể. Cơn đau âm ỉ ở đầu khiến hắn tỉnh táo. Hắn liếc về phía bên cạnh, không biết Porsche đã ngủ hay chưa nên hắn quyết định thử gọi cậu. 

"Porsche?"

"Hmm?"

Okay, vậy là cậu cũng đã tỉnh rồi. 

Kinn tự hỏi lí do gì khiến hắn muốn tiếp tục. 

"Cậu từng là nhà vô địch Taekwondo. Tại sao... đêm qua cậu không phản kháng?"

Porsche xoay người về phía hắn, cả hai cùng nằm dưới ánh trăng. Lòng bàn tay cậu đặt lên chiếc gối chắn giữa hai người, siết chặt lấy nó.

"Tôi nghĩ rằng chúng ta đã xích mích với nhau đủ cho cuộc đời này rồi." Porsche thì thào nói nhỏ đến nỗi Kinn suýt chút nghĩ rằng những gì hắn nghe được là do bản thân tưởng tượng ra.

Đó là sự thật, gần như mỗi lần gặp nhau thì cả hai đều lao vào ẩu đả. Hắn không thể tin được, bây giờ hắn lại ở đây, cùng một kẻ mà hắn đã săn lùng bấy lâu.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bóp chết cậu?". Kinn muốn tát vào mặt mình vì đã đặt ra câu hỏi ngu ngốc như vậy, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại.

Hắn không ngờ Porsche sẽ bật cười vì câu hỏi đó.

"Chúng ta đã có rất nhiều cơ hội để giết nhau trong quá khứ." Porsche đáp lại bằng một cái ngáp nhẹ. "Và tôi nghĩ anh biết rằng tôi có thể nín thở dưới nước trong vài phút. Vài giây khiến tôi nghẹt thở của anh cũng nhằm nhò gì."

"Từ khi nào cậu lại tinh ý đến vậy?" Kinn cũng quay về phía cậu, nhìn vào khuôn mặt được ánh trăng chiếu sáng của... chồng hắn. Chết tiệt, hắn vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.

"Có nhiều điều về tôi mà anh chưa biết".

"Ví dụ như?"

"Ban nãy anh hỏi tôi vì sao lại chăm sóc anh. Anh cũng nhắc đến đai đen của tôi. Về cơ bản đó là câu trả lời của anh."

"Chúng ta là ai, Batman và Riddler à?"

"Kinn, tôi phải chiến đấu nhưng cũng phải đặc biệt bảo vệ một số thứ."

Kinn cảm thấy có chút choáng váng, Porsche có cảm thấy được hắn bảo vệ không? Hắn hiểu rằng bản thân có thể, kể từ sau khi họ trao nhẫn cho nhau, nhưng theo suy nghĩ của hắn thì điều này là quá xa vời.

"Chúng ta gần như không biết gì về nhau, Kinn." Porsche nói, không đợi Kinn trả lời, cậu đã kéo chăn lên trùm kín người. "Dù sao thì anh cũng nên ngủ. Chúc ngủ ngon."

Kinn ậm ừ đáp lại, hắn nhìn Porsche đã ngủ thiếp đi ngay sau đó, tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ miệng cậu.

Một vài suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn, nhưng cuối cùng thì tác dụng phụ của thuộc đã chiến thắng, hắn dần chìm vào giấc ngủ. 

.....

2022.07.25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro