4. Devil's Creed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ đêm đó, Porsche nhận thấy Kinn đã bớt ác cảm với cậu hơn. Họ vẫn đối đầu với nhau, nhưng ít nhất hắn trông không còn giống sát nhân nữa.

Mọi thứ vẫn diễn ra lặp đi lặp lại một cách nhàm chán khi Kinn làm việc cả ngày, hắn tham gia các cuộc họp, đấu giá và đến bất cứ nơi nào hắn được yêu cầu. Đã vài ngày sau khi họ kết hôn và mọi chuyện vẫn như vậy. Họ không nói chuyện nhiều, ngoại trừ chuyện bị thương hôm trước và chỉ có thời gian ở bên nhau vào ban đêm - khi họ ngủ chung giường, chung chăn gối. 

Porsche đang ngồi trên giường, cậu đợi Kinn về phòng để có thể đi ngủ. Cậu đã có một ngày dài mệt mỏi và kiệt sức muốn chết.

Một lúc sau, Kinn quay lại phòng nhưng có vẻ ngạc nhiên khi thấy Porsche ở đó. Hắn khoanh tay trước ngựa, nhướng một bên lông mày rậm nghi hoặc. "Hôm nay cậu đi đâu?"

"Huh?" Porsche cau mày. Cậu không nghĩ Kinn sẽ nhận ra sự vắng mặt của cậu.

"Cậu đã biến mất cả ngày." Thay vì đứng đối diện thì Kinn lại đi đến bên cạnh Porsche và nhìn cậu từ trên xuống, rõ ràng là hắn đang yêu cầu một câu trả lời từ cậu.

"Thì?" Porsche quyết định lươn lẹo.

Thành thật mà nói, cậu rất thích cãi nhau với Kinn. Ít ra thì cậu cũng có lí do để nói chuyện với hắn và thu hút sự chú ý từ hắn.

"Thì..." Kinn bắt chước theo cậu, hắn hơi cúi xuống, Porsche vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, tóc mái của hắn rủ xuống trán. "Cậu - đã - ở - đâu?"

Thay vì trả lời, Porsche đưa tay lên và vuốt tóc hắn từ trán ra sau tai. Kinn có vẻ sửng sốt trước hành động đó, hắn vội vàng lùi lại, không dám nhìn vào cậu nữa. 

Tai hắn có đỏ lên không? Kinn có say không?

"Nếu anh muốn biết thì tôi đã ở nhà của tôi." Porsche đáp lại trong lúc Kinn vội vàng lấy một chiếc áo choàng ngẫu nhiên từ tủ quần áo của hắn.

"Đã ba tuần trôi qua..." Kinn dừng lại, hắn không muốn thừa nhận tình hình của họ. "Tại sao cậu lại về nhà vào hôm nay?"

"Đó là nhà của tôi, tôi có thể về bất cứ khi nào tôi muốn." Porsche ngả lưng lên giường nhìn Kinn, hắn liếc nhìn cậu một cái rồi đi vào phòng tắm.

Porsche thở dài. Ít nhất thì hôm nay họ đã nói chuyện.

.....

Lúc này Porsche đã bắt đầu nhận ra tiếng thở của Kinn. Cậu có thể biết khi nào hắn thức, khi nào đang ngủ hay khi nào đang gặp ác mộng, ngay cả khi mọi thứ chìm trong bóng tối.

Cậu chắc chắn hắn đã tỉnh. Kinn nằm im, nhắm mắt lại. Nhưng Porsche biết hắn đã tỉnh.

Đã hơn 2 giờ sáng, cậu muốn hỏi Kinn có chuyện gì đang làm phiền hắn. Nhưng liệu Kinn có nói cho cậu biết?

Trước mặt mọi người, họ giả vờ là một cặp đôi hạnh phúc. Nhưng bên trong căn phòng này, họ chỉ là những người xa lạ sống cùng nhau. Rõ ràng Kinn khinh thường cậu, nhưng Porsche vẫn không thể dừng lại. Cậu muốn Kinn.

Lần đầu tiên trong đời, cậu ước được yêu thương và quan tâm. Trong sâu thẳm cậu biết điều đó là vô ích, mafia như họ không bao giờ có được những thứ đẹp đẽ như vậy, vì đôi tay của họ mãi mãi dính những vết máu xấu xí và mặc cảm tội lỗi bất diệt trong lòng. 

Liếc nhìn Kinn, tay cậu run run muốn chạm vào hắn. Cậu đã tiến đến rất gần, nhưng đột nhiên phải dừng lại.

Mải đắm chìm trong những suy nghĩ ghê tởm bản thân, trái tim cậu như nhảy dựng lên khi tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó đang được sạc pin ở phía bên kia căn phòng, vẫn tiếp tục đổ chuông.

Porsche giả vờ nằm ngay đó, cậu biết Kinn sẽ mắng cậu nếu hắn tỉnh dậy. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, cậu nghe thấy tiếng Kinn cằn nhằn và hắn rời khỏi giường. Một lúc sau, tiếng bước chân dừng lại và tiếng chuông biến mất, hình như Kinn đã nhấc máy. 

"Alo?" Hắn nói với giọng khàn khàn trầm ấm của mình.

Có một khoảng lặng khi Porsche thực sự tự hỏi ai gọi cho mình vào giờ này. 

"Tôi... là Kinn." Kinn lúng túng đáp. "Tôi là chồng của anh trai em."

Trái tim của Porsche giật nảy lên trước lời nói của hắn. Thì ra đó là Chay, em trai của cậu. Nhưng cậu tập trung hơn vào việc Kinn thừa nhận cậu là của mình như thế nào. Cậu ôm ngực, cố gắng bình tĩnh lại. Trong căn phòng im lặng, Kinn chắc chắn có thể nghe thấy và hắn sẽ bắt quả tang được cậu. 

"Ừ, em ấy đang ngủ. Đừng lo lắng, không sao đâu." Kinn tiếp tục nói chuyện nhẹ nhàng và Porsche đoán rằng Chay đang xin lỗi hắn vì đã đánh thức họ.

"Hmm, tuyệt đấy! Chúc mừng nhé, Porchay!"

Kinn biết tên em trai cậu?

"Cảm ơn em, anh vẫn ổn. Chỉ là không ngủ được. Thế còn em? Ngày hôm nay của em thế nào?"

Porsche há hốc mồm ngạc nhiên khi đang trốn bên dưới chăn, tên khốn này có thể nói chuyện tử tế với em trai cậu thay vì với cậu?

"Hãy cẩn thận nhé, anh sẽ bảo Porsche gọi lại cho em khi em ấy thức dậy. Chào em."

Sau đó mọi thứ lại chìm vào im lặng. Cậu cảm thấy bước chân của Kinn đang di chuyện trở lại giường, hắn nằm xuống đối diện với cậu. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Kinn đang nhìn mình. Cậu cố gắng không hoảng sợ và bật tung chăn lên khi cảm nhận được những ngón tay của Kinn đột nhiên chạm vào tóc cậu. 

Kinn vuốt tóc cậu. Những ngón tay của hắn giống như thiên đường, cảm tưởng như thời gian trở nên ngưng đọng kể từ khi Porsche được hắn chạm vào. Nhưng cậu không thể công khai tận hưởng nó, tận hưởng cảm giác hắn đem lại.

Khi Kinn rút tay về, Porsche muốn bật khóc, cậu cảm thấy tiếc nuối. Sau đó Kinn kéo chăn trùm lên người và đó là hành động hắn thường làm khi cảm thấy buồn ngủ.

Một lúc sau, Kinn chìm vào giấc ngủ. Từ cách thở của hắn, Porsche có thể biết hắn không giả vờ như cậu. 

Cậu cũng quyết định đi ngủ dù bản thân không thể.

.....

Sáng hôm sau tỉnh dậy cậu đã ngáp rất to vì buồn ngủ sau khi đã thức khuya. Cậu lăn lộn thoải mái như thường lệ, vì Kinn là người dậy sớm và hiện tại hắn đã đi làm.

Cậu nhảy dựng lên khi chạm vào một cơ thể rắn chắc và ấm áp, cơn buồn ngủ biến mất, cậu và Kinn nhìn chằm chằm vào nhau trong giây lát.

Tại sao hắn vẫn còn trên giường?

"Hôm nay tôi không có việc." Kinn đáp, hắn quay lại với cuốn sách.

Porsche chửi thầm khi nhận ra bản thân đã hỏi to như vậy. Điều này đối với cậu thật ấm áp làm sao, Kinn vẫn mặc áo choàng, hắn nằm bên cạnh cậu và đọc một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh. 

Chết tiệt, kế hoạch ngủ nướng của cậu.

Sau khi thở dài một tiếng, cậu vào phòng tắm để tắm rửa. Cậu tự hỏi liệu Kinn có dành cả ngày với cậu không?

Khi đã xong xuôi, cậu ngạc nhiên khi thấy bữa sáng trên giường, cùng với hai tách trà. Nó trông vẫn còn nguyên và Kinn trông như đang đợi cậu.

Suy nghĩ đó khiến trái tim cậu xao xuyến.

Trong lúc dùng bữa sáng, Kinn đặt chiếc cốc rỗng của mình xuống và nhìn cậu một cách kỳ lạ. "Đêm qua có một số nước ngoài đã gọi vào điện thoại của cậu."

Porsche dừng lại. Bây giờ hắn định cùng cậu chơi trò gì?

"Vậy nên?"

Kinn chớp mắt hai lần, Porsche gần như có thể nhận ra hắn đang nhịn cười như nào. "Cậu quen gã người Mỹ nào à?"

Khỉ thật. Porsche thầm nghĩ.

"Chắc vậy đấy." Porsche giả vờ cười. "Tôi cao, da ngăm và đẹp trai. Có ai không muốn tôi?"

Hai người có thể chơi trò chơi này.

"Bớt tào lao được rồi." Kinn có vẻ khó chịu với điều đó, Porsche cười toe toét trong lòng. "Em trai của cậu đã gọi. Cậu nên gọi lại cho em ấy."

"Ồ, vậy sao?" Porsche quá ư là thích chơi trò ngu ngốc nhằm mục đích chọc ngoáy Kinn. "Tôi sẽ gọi cho nó sau, bây giờ chắc là ban đêm ở Mỹ."

Kinn im lặng một lúc trước khi nhìn cậu. "Trái tim của cậu rất mạnh mẽ, vì cậu dám đưa người thân duy nhất của cậu đi, rất xa cậu..."

Porsche cảm thấy cổ họng nghẹn lại, mắt cậu mờ dần đi. "Nó đã không nói chuyện với tôi trong những tháng đầu tiên, nó tức giận vì tôi đã đuổi nó đi."

Kinn ngừng ăn, dành toàn bộ sự chú ý cho cậu. "Lúc đó cậu cảm thấy thế nào?"

"Như shit vậy." Porsche cười một cách hài hước. "Tôi muốn nó có mọi thứ mà tôi không bao giờ có được. Và để nó không bao giờ phải chịu đựng những gì tôi đã phải chịu."

"Porsche."

"Ở đó, nó được an toàn. Nó có bạn bè, có tuổi thơ đúng nghĩa. Không giống tôi. Tôi bị bắn cóc, bị bắn, bị đâm. Bất cứ điều gì anh có thể nghĩ đến."

Quá chìm đắm trong ký ức, Porsche không để ý đến Kinn đang lại gần cậu. Cậu đầu hàng trước vòng tay của Kinn, cuối cùng để bản thân gục ngã trong lòng hắn. Cậu giấu mặt mình vào cổ Kinn, mùi hương ấm áp và ngọt ngào của hắn như điều kỳ diệu xoa dịu tâm trí cậu. Kinn chỉ ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa lưng cậu.

Trái tim Porsche đập như trống, đây là lần đầu tiên Kinn thể hiện tình cảm với cậu, đó không phải là một hành động. Đôi khi họ nắm tay nhau trước mặt người khác, nhưng hắn sẽ lập tức bỏ tay cậu ra khi họ vào trong phòng. Nhưng giờ đây trong bốn bức tường này, không còn ai chứng kiến khoảnh khắc của họ, để Porsche có thể phơi bày ra trái tim đau khổ của bản thân.

"Porsche?" Kinn nhẹ nhàng gọi, Porsche ậm ừ đáp lại. Cậu không muốn nói, cậu sợ sẽ làm tan vỡ khoảnh khắc mà họ đang có. 

"Cậu nhớ nhà phải không? Cậu có thể đến đó bất cứ khi nào cậu muốn, ban nãy tôi chỉ muốn gây sự với cậu mà thôi."

Porsche miễn cưỡng lùi lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt. "Nhớ cái gì? Nơi cha mẹ tôi đã bị sát hại ngay trước mặt tôi? Những ký ức ám ảnh đầy đau khổ của tuổi thơ không tồn tại của tôi? Hay nơi mà tôi đã từng ngày đêm khóc lóc, nguyền rủa sự tồn tại của mình vì được sinh ra? Không, Kinn. Tôi không nhớ. Tôi không bao giờ muốn quay lại nơi chết chóc đó nữa."

Kinn sững sờ, khuôn mặt hắn chứa đựng rất nhiều cảm xúc, trông như muốn nói cả triệu điều nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra được một âm tiết nào.

Đột nhiên thái độ của Porsche thay đổi, cậu nở một nụ cười và thu dọn những chiếc đĩa bẩn của họ. "Xin lỗi vì chuyện vừa rồi, tôi nói quá nhiều phải không? Mọi người đều nghĩ tôi kì cục..."

"Cậu không kì cục, Porsche." Kinn cuối cùng cũng lên tiếng, hắn nói với sự chắc chắn. "Cậu là người dũng cảm và mạnh mẽ. Rất mạnh mẽ."

Porsche nhìn vào mắt hắn một lúc và khi thấy Kinn trở lại như cũ mà không hề có chút chế nhạo nào, tim cậu đập nhanh hơn. Cậu có thể thấy mặt mình đang nóng lên, cậu gật đầu đáp lại trước khi lấy những chiếc đĩa làm cái cớ để chạy ra khỏi phòng.

.....

2022.07.30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro