CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đó là ngày đầu tiên tôi bước vào trường Đại học. Thành thật mà nói, tôi rất hồi hộp, tôi sợ sẽ bị bắt nạt nếu mọi người nhận ra tôi chỉ là thằng lập dị cuồng net. Tôi cũng không biết vì sao mọi người lại nghĩ tôi là thằng lập dị. Thậm chí tôi còn không đeo kính. Tôi chỉ cố lấy điểm A trong mọi kì kiểm tra và luôn ngồi bàn nhất và luôn phát biểu thắc mắc của mình và luôn nhắc giáo viên thu bài tập và luôn vào thư viện …. À, có thể tôi đúng là thằng lập dị thật.
Nhưng tôi là thằng lập dị ngầu lòi, tôi đoán thế.
Suốt thời trung học, tôi luôn bị chế giễu vì ngoại hình của mình. Tôi thấp hơn và trắng hơn mấy thằng cùng lứa, bọn chúng cho rằng tôi chẳng bao giờ ra nắng. Ugh, nhưng mà ai quan tâm, tôi luôn có thể đấm cho từng thằng phát khóc.
Tôi thật sự hy vọng mọi việc đều ổn.
“Ê, sao mày luôn nhăn nhó vậy? Vui vẻ lên đi chứ.” Rain, thằng bạn thơ ấu luôn vỗ lưng tôi mỗi khi thấy tôi thở dài.
Rain là thằng duy nhất còn chơi với tôi sau khi tốt nghiệp trung học. Bố mẹ nó với bố mẹ tôi biết nhau. Nó cũng là đứa duy nhất khiến cho thời trung học của tôi trở nên dễ chịu hơn. Nó bảo vệ tôi khỏi bị ăn hiếp và đi với tôi khi chả đứa nào chịu đi với tôi khi ở trường. Rain chơi trong một băng mà không ai dám gây sự với tôi khi biết tôi là bạn của Rain. Tôi cứ thế dựa dẫm vào nó mà không áy náy gì vì nó  phải chép bài tập của tôi. Coi như hai đứa tôi là quan hệ cộng sinh đi. Nhưng bây giờ, hai đứa hai ngành học, tụi tôi không còn có thể bên nhau toàn thời gian được nữa.
“Đó là lỗi của mày. Tao đã nói mày chọn Cơ khí, mày lại đi chọn Kinh doanh.” Tôi nói với tông giọng phiền chán.
Nó cười tôi. Nó thừa biết tôi bị căng thẳng vì khá kém trong việc hoà nhập hay kết bạn.
“Tao đâu có giỏi Vật lý đến mức lập dị như mày.” Nó nói.
Tôi chỉ còn có nước đảo mắt với lầm bầm “bạn bè cái gì thứ như mày” với âm độ thấp nhất có thể. Nó vẫn cười thầm rồi đấm nhẹ vào vai tôi.
“Vậy anh trai mày đâu rồi? Không phải nói là đến đón tụi mình à?” tôi hỏi nó.
Rain không chú ý cho lắm, nó còn đang bận nhắn tin. Chắc là đang nhắn với em gái nó kể với tôi là đã gặp ở hộp đêm tuần trước. Rain từng khoái đi hộp đêm lắm. Nó với băng của nó hay bị bắt vì đánh lộn ở hộp đêm. Còn tôi thì cứ không hiểu tại sao tụi tôi lại trở thành bạn với nhau được. Nhưng mà dù cho có vào băng nhóm thì nó vẫn là một thằng bạn tốt. Có lẽ đó là lý do tụi tôi làm bạn.
Tôi bèn lay vai của nó vì nó vẫn không chịu chú ý đến tôi. Nó nhìn tôi với ánh mắt bối rối một chút rồi lại tiếp tục nhắn tin. Tôi thở dài. Thật là khó thu hút sự chú ý của một thằng con trai khi thằng đó bắt đầu biết háu gái.
“Vậy anh của mày đâu?” Tôi lại hỏi nó.
Nó chỉ lắc vai mà không nhìn tôi, rồi lại nhắn tin. Tôi thật sự cảm thấy thèm đấm cho thằng này một cái.
“Này, mày ngồi đây chờ một chút được không? Tao đi gặp người này chút đã.” Rain nhăn mặt cười với tôi.
Chắc chắn là đi gặp đứa con gái nó đang nhắn tin rồi.
Tôi ừ hử rồi nhăn nhó với nó. Chúng tôi còn chưa thực sự bắt đầu cuộc sống đại học mà nó đã muốn bỏ rơi tôi rồi.
Nhưng chỉ sau khi Rain bỏ đi được năm phút, anh trai của nó đến.
“Oh, chào Kao.” Anh ta chào tôi sau khi trèo khỏi chiếc xe hơi của mình với nụ cười quyến rũ.
“Chào P'Sun.” tôi chào lại.
Anh trai của Rain thì đúng nghĩa là ánh nắng với nụ cười í. Anh ta rất đẹp trai và quyến rũ. Ảnh luôn làm mọi người xung quanh cảm thấy dễ chịu và là người tốt bụng nhất mà tôi từng gặp. Tôi sẽ là thằng dối trá nếu tôi phủ nhận rằng mình có hơi bối rối và thần tượng anh trai của thằng bạn. Dù sao anh Sun cũng là người chỉ cần cười một phát là có cả tá con gái đổ rạp cơ mà. Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi P'Sun và Rain lại là anh em ruột cơ đấy.
“Em đã sẵn sàng cho ngày đầu tiên vào trường đại học chưa?” Anh Sun hỏi tôi. Nụ cười tươi sáng vẫn treo trên mặt anh.
Trời đất ơi sao anh ta lại cứ đẹp trai như vậy?
“Không hẳn ạ.” Tôi lí nhí trả lời.
Anh Sun cười khẽ, ra chiều thông cảm. Ảnh cũng biết tôi không giỏi giao tiếp. Tôi đã qua nhà Rain ăn dầm nằm dề được một đoạn thời gian, tôi khá chắc anh Sun cũng biết một số thói xấu của tôi.
“Mọi việc sẽ ổn thôi.” Anh nói, cố trấn an tôi bằng cách vỗ vai và mẹ nó, chứ vậy càng làm tôi căng thẳng hơn.
“Thằng Rain đâu rồi?” Anh hỏi tôi sau khi chợt nhớ không thấy Rain ở đây.
“Nó nói cần phải đi gặp một ai đó rồi sẽ quay lại ngay.” Tôi trả lời.
Anh Sun lắc đầu, lập tức nhớ luôn ra thói xấu của thằng em. Tôi cũng phì cười.
“Để em đi tìm nó cho.” Tôi nói.
“Vậy anh phải làm gì khi không có em?” Anh trêu, còn tôi thì cảm thấy hai má nóng bừng. “Anh sẽ ngồi trong xe đợi em được chứ?” Anh nói rồi leo luôn vào xe.
Tôi chỉ gật đầu rồi ngay lập tức chạy về hướng vừa nãy Rain rời đi.
Tôi đã đi tìm Rain được một lúc lâu mà vẫn không thấy nó. Tôi cố gọi điện thoại thì lại bị đưa vào hộp thư thoại ngay. Tôi đành bỏ cuộc rồi quay đầu chạy về chỗ anh Sun đang chờ, ngay lúc đó tôi nghe có tiếng đánh nhau bên trong con hẻm nhà hàng xóm.
“Tao xin lỗi, mày còn muốn gì nữa.”
“Muốn cái này.”
Bùm
“Tao không biết con đó là gái của mày mà.”
“Tao đéo quan tâm.”
Bùm.
Tôi chạy lại chỗ phát ra âm thanh và bị sốc. Rain đang bị mấy thằng đô con vây lại đánh. Một thằng đang giữ chặt hai tay của nó, còn mấy thằng khác thì đấm đá nó túi bụi. Rain đổ máu từ đầu đến chân.
“Dừng lại.” Tôi hoảng loạn hét lên.
Tụi nó ngay lập tức ngừng tay và nhìn tôi. Tôi còn không nhận ra hơi thở của mình nặng nề thế nào. Tôi vừa điên máu vừa sợ hãi, hơn tất cả, tôi bực mình. Mấy đứa tụi nó đánh hội đồng thằng Rain. Đó là bắt nạt! Mà tôi ghét tụi bắt nạt!
“Tụi bay ỷ đông hiếp yếu! Tụi bay là đồ cặn bã!” Tôi gào lên.
Cái thằng đang khoá tay thằng Rain liền muốn tiến về phía tôi, nhưng một thằng khác chặn nó lại.
“Dừng lại đi.” Thằng cao kều nói.
“Thằng đó mồm miệng ghê gớm vãi. Để tao chăm sóc nó cho.” Thằng cao kều nói với tông giọng lạnh lẽo rồi bước về phía tôi.
Chó chết chó chết chó chết, mình sẽ chết vào ngày hôm nay.
Bước ra khỏi đám bắt nạt, thằng cao kều có vẻ đáng sợ và mất dạy nhất. Chó chết, nó sẽ đánh mình. Tôi sẽ chết. Tất cả là lỗi của thằng chó Rain, tôi sẽ đánh chết nó nếu tụi tôi vượt qua chuyện này.
Thằng cao kều bước từng bước vừa dài vừa chậm về phía tôi. Như vậy càng làm tôi sợ hãi thêm. Tôi cố gắng thở từng hơi thật sâu nhằm trấn an mình. Tôi không thể tỏ ra sợ hãi được.
Mày phải đứng lên bảo vệ bạn mày chứ. Mày không được tỏ ra sợ hãi, Kao ạ.
“Mày đang làm gì bạn tao?” tôi hỏi nó bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể khi nó đã đến trước mặt tôi.
Nó nhếch mép rồi quan sát tôi từ đầu đến chân bằng con mắt soi mói của nó.
“Đó là chuyện của mày hả thằng lùn?” Nó cà khịa rồi túm lấy cổ áo tôi.
Mọi người đã gọi tôi bằng đủ thứ biệt danh nhưng chưa ai dám kêu tôi là thằng lùn. Tôi thật sự hoá điên, tôi còn không nhận ra là mình đã lao vào nó rồi đấm chệch má trái của nó từ lúc nào.
Mẹ kiếp.
Thằng cao kều vì thế mà cắn nhầm vào má trong bên trái của nó, sau đó nó thô bạo túm lấy cổ áo tôi rồi nhấc lên.
“Mày gọi đó là đấm à?” Nó nói trong tiếng cười man rợ.
“Thằng ẻo lả.” Nó chửi rồi ném mạnh tôi xuống đất.
Tôi nhăn nhó vì đau khi khuỷu tay tôi đập mạnh vào vỉa hè. Thằng cao kều chỉ đứng cười đểu khi nó thấy tôi đứng dậy rồi trừng mắt lết đến trước mặt nó. Đúng là thằng chó đẻ.
“Bạn của mày quấy rối gái của tao, nên nếu mày muốn lành lặn quay về, thì quỳ xuống rồi hun giày tao đi.” Nó nói. Tay thì khoanh trước ngực còn chỉ ngón tay xuống mũi giày.
Làm chó gì tôi phải nghe lời nói. Tôi nhìn chân nó rồi lại nhìn mặt nó. Nó có khuôn mặt rất dễ nhận dạng. Cái bản mặt sẽ thuộc về công ty người mẫu nhưng nhìn đểu đến mức thối hơn cả rác.
Thằng chó đẻ này, tôi chửi thầm.
Nó nhướng mày nhìn tôi, chờ đợi tôi quỳ xuống nhưng tôi chỉ đứng đó trừng mắt nhìn chằm chằm vào nó, giống như đang thách thức nó. Nó không biết sâu bên trong, tôi đang thầm sỉ vả chính tôi. Tôi sợ. Tôi chưa từng thực sự đánh lộn với ai.
Nó đột nhiên vươn tay như muốn đấm tôi vì tôi không làm theo ý nó, còn tôi thì co rúm lại, giấu mặt sau đôi cánh tay, chờ đợi lãnh nhận cú đấm của nó, nhưng lạ là không có gì. Tôi nhìn qua kẽ tay thì thấy nó đang cười.
“Thằng ẻo lả.” Nó chửi.
Sau đó nó bước lại sát mặt tôi, rồi chọt ngón tay lên ngực tôi.
“Tao thật không thể chờ. Cái ngày mà mày sẵn sàng, đến tìm tao rồi quỳ xuống.” Nó cười khẩy rồi quay lưng bỏ đi, nhóm của nó cũng đi theo.
“Thằng lập dị.” Bó hạ giọng chửi rồi rời khỏi đó.
Thằng chó đẻ, tao thật đéo hy vọng gặp lại mày.
Tôi lao tới chỗ Rain rồi giúp nó đứng lên. Máu đọng ở khắp nơi và đây là lần tệ nhất của nó từ khi nó bắt đầu đánh nhau. Nó cứ run rẩy trong lúc tôi cố giúp nó đứng dậy.
“Mày bị cái chó gì vậy. Tự nhiên đi dây dưa với bạn gái của thằng khác.” Tôi thật sự phải chửi thằng Rain.
Chúng tôi sẽ không phải lâm vào cảnh này nếu nó không quyết định dây dưa với bạn gái của thằng khác. Bạn gái của một thằng chó, chính xác là vậy.
“Tao không biết mà.” Rain cáu bẳn đáp lời.
Tôi đành lắc đầu với nó rồi cố dìu nó về chỗ xe của anh Sun. Nó chắc chắn là sẽ điếc cái lỗ tai với ông anh ngay thôi.
“Nhưng mà, lúc nãy là mày đấm thằng đó hay cố tình chọt má nó vậy?” Thằng Rain vừa hỏi vừa cười.
Cái thằng máu chảy đầm đìa còn cố trêu chọc tôi.
“Mày muốn tao đánh mày thêm mấy cái không?” Tôi hỏi nó.
“Thôi thôi tao xin, đủ lắm rồi.” Nó cười nhưng vội vã lắc đầu.
Tôi đành thở dài. Tụi tôi còn chưa chính thức bước vô trường mà nó đã dính líu vào một cuộc ẩu đả. Ngay khi bước lại chỗ xe anh nó đậu, tôi đã thầm niệm một tràng chú dài cầu xin đừng gặp lại thằng chó đẻ kia, đừng học chung một trường với nó.
Tôi sẽ thất vọng với vận may của mình sớm thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro