Chapter 7 - A Suspicious Party

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị khách mời này không thèm bận tâm đến việc đeo bảng tên được phân phát ở lối vào. Tôi liếc nhìn ngực anh ta như một thói quen và nhận ra việc thiếu bảng tên trên áo. Một đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào tôi. May mắn thay, tôi đã kịp nhìn lướt qua danh sách khách mời tham dự và ghi nhớ tên của anh ta. Tôi cố gắng nhớ lại tên của anh ta sau khi ngập ngừng một lúc.

Lần đầu tiên khi nhận danh sách khách mời từ Keith, tôi tự hỏi bản thân tại sao tất cả các khách mời của bữa tiệc đều là Alpha trội. Nhiều người ví việc có thể gặp gỡ Alpha trội là may mắn của thượng đế hay trúng số độc đắc. Nếu là tôi của lúc trước thì cũng sẽ rất ngạc nhiên và cảm thấy may mắn như suy nghĩ của nhiều người.

Tuy nhiên, sự kiện này đã được báo trước. Do đó, tôi không cảm thấy ngỡ ngàng trước may mắn đặc biệt này.

"Tất cả những gì mình hy vọng là sẽ không dính vào bất kỳ rắc rối với Alpha trội", tôi thầm cầu nguyện.

Hình ảnh Alpha trội tụ hội trên du thuyền nhắc tôi nhớ đến lời nhắc nhở của Grayson. Không có một Omega nào trên đời có thể chịu được pheromone của nhiều Alpha trội cùng một lúc. Nếu có trường hợp hy hữu thì chỉ có Omega trội mới có thể làm được. Tôi từng nghe qua rằng Omega trội là người duy nhất có thể kiểm soát pheromone của Alpha trội.

Cho dù đó có phải là sự thật hay không, tôi cũng chỉ là một Omega lặn - một omega bị biến đổi sau giai đoạn phân hóa làm cho chu kỳ của tôi không đều. Tôi nhắc nhở bản thân một lần nữa.

"Mình phải thật cẩn thận."

Tôi nói lời chào với khách mời tiếp theo đang khoác tay hai vị khách đi cùng, sau đó quay ra nhìn Grayson - người vừa bước đến.

"Yeonwoo." Anh ta chào hỏi niềm nở trong khi tiến về phía tôi.

Tôi lịch sự chào lại anh ta. "Xin chào Ngài Miller."

"Grayson", anh ta sửa lại lời nói của tôi.

Thay vì đồng thuận với yêu cầu của anh ta, tôi tiếp tục nói, "Ngài Pittman sẽ đến trong vòng 15 phút nữa. Mời Ngài vào trước và tận hưởng bữa tiệc."

"Tôi cũng định làm vậy mà. Nhưng..."

Grayson mỉm cười với một cô nàng tóc vàng quyến rũ đang vẫy tay chào anh ta từ xa, sau đó lại nhìn vào tôi.

"Tôi đã nói với cậu trước. Tôi đã nhắc nhở cậu về bữa tiệc tối nay. Cả cậu và Keith."

"Ngài nói gì cơ?"

Tôi chớp mắt ngây ngốc trước lời nói đường đột của anh ta, tuy nhiên anh ta chỉ mỉm cười chua chát và quay mặt đi.

"Anh ta đang muốn nói cái quái gì cơ chứ?' Tôi nói khẽ với chính bản thân, cảm thấy bối rối và tổn thương một phần.

"Bữa tiệc tối nay khác các bữa tiệc mọi lần? Chẳng qua là tổ chức trên du thuyền? Hay là tất cả các khách mời đều là bạn bè của Keith? Phải chăng là do tất cả các khách mời đều là Alpha trội..."

Trong khi tôi chìm đắm vào dòng suy nghĩ của bản thân thì một nhân viên an ninh bước đến chỗ tôi và cho tôi biết Keith đã đến. Tôi gạt đi những suy nghĩ mơ hồ và nhanh chóng đi về phía Keith.

Kể từ khi kết thúc mối quan hệ với Elisa, Keith ngay lập tức bắt đầu mối quan hệ mới với cô nàng người mẫu nổi tiếng nhất. Keith tay trong tay sánh bước với cô gái tóc vàng, mảnh khảnh và nóng bỏng. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy nhói đau.

Tôi chào đón cặp đôi với thái độ chuyên nghiệp. "Chào mừng đến với bữa tiệc trên du thuyền. Cho đến bây giờ, mới chỉ có một vài vị khách đến. Thật hân hạnh khi được gặp cô Abigail. Tối nay trông cô xinh đẹp lộng lẫy."

Những lời khen của tôi y hệt nhau dành cho những người phụ nữ của Keith. Có một lần Keith từng mỉa mai tôi, "Cậu không thể nói khác đi được sao?". Tất nhiên, tôi đã không làm theo lời nói của Keith. Tại sao tôi phải để tâm những lời khen dành cho bạn giường của Keith? Tôi có được lợi gì chăng?

Nếu muốn lời khen đặc biệt từ tôi trừ khi đó là lời khen dành cho Keith.

Vì suy nghĩ đó, tôi đưa tầm mắt lên nhìn Keith, giữa cho gương mặt của bản thân bình thản nhất có thể. Tối nay, Keith mặc một bộ suit tối màu khá khác biệt so với phong cách cứng nhắc gắn liền với những chiếc vest thường ngày của anh ta. Hôm nay, anh ta không đeo cà vạt, và ngay cả áo sơ mi cũng được tháo hẳn hai nút trên cùng. Tôi liên tục ngăn bản thân mình chiêm ngưỡng vẻ đẹp nóng bỏng của Keith.

Nhưng tôi vẫn không thể vượt qua sự cám dỗ của vẻ đẹp chết người đó. Theo bản năng, tôi nâng tầm mắt nhìn ngắm gương mặt hoàn hảo và chiếc cổ rắn chắc của Keith. Tôi dường như chết lặng trước vẻ đẹp của anh ấy.

May mắn thay, không ai phát hiện sự bất thường của tôi. Keith hoàn toàn không nhìn về phía tôi. Sau khi nhìn lướt qua một lượt boong tàu, anh ta quay lại nhìn tôi một cách thờ ơ. Tôi lãnh đạm nhìn anh ta như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi đã tăng số lượng nhân viên an ninh theo như chỉ thị của Ngài và phần chuẩn bị cho bữa tiệc đã ổn thỏa. Để bữa tiệc diễn ra suôn sẻ nhất, tôi đã liên lạc với các doanh nghiệp để đồ ăn và thức uống luôn sẵn sàng -"

"Tôi biết rồi."

Keith hờ hững cắt ngang lời giải thích nhàm chán của tôi.

Keith rời đi ngay sau đó. Anh ấy bước về phía trước trong khi khoác tay người tình của mình, bỏ lại tôi bơ vơ đứng đó một cách trống rỗng. Ngay khi sự cay đắng và bối rối bủa vây lấy tôi thì cô ấy đột nhiên quay lại nhìn tôi. Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi đã để cho cô ấy nhìn thấy những cảm xúc chân thực của bản thân. Tôi nhanh chóng nở lại nụ cười nhưng bên trong thì tôi vô cùng lo lắng.

"Cô ấy không chú ý đến mình đâu. Ổn thôi. Mình chắc chắn cô ấy không nhận ra đâu. Chỉ trong chốc lát thôi mà."

Mặc dù sự việc trên chỉ kéo dài trong giây lát nhưng những suy nghĩ của tôi bị rối tung lên. Ngay lúc đó, đầu bếp trưởng nói với tôi.

"Yeonwoo, cậu có thể đến nhìn xem các món ăn được không?"

"Vâng, tất nhiên rồi."

Tôi bước đi bình thản. Khi tôi quay đầu nhìn lại thì cô ấy đã khuất bóng cùng với Keith.

***

Bữa tiệc đã kéo dài được một lúc lâu, và không có điều đặc biệt nào xảy ra. Có một vài vị khách xuất hiện muộn, còn đa số khách mời đang hòa mình trong không gian tiệc tùng. Tôi phải dành thời gian cả buổi tối để ghi nhớ tên các khách mời. Thật trớ trêu thay, không có một vị khách nào sử dụng bảng tên chúng tôi đã chuẩn bị sẵn.

Có một điều kỳ lạ là có rất nhiều khách mời đi cùng hai hay ba hoặc thậm chí nhiều hơn bạn cặp. Tôi thậm chí còn nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to với hình ảnh một vị khách xuất hiện với hàng dài người theo phía sau. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng thu lại vẻ mặt kinh ngạc và tỏ ra thờ ơ. Mặc dù có cả nam giới và nữ giới nhưng một điều chắc chắn là có rất nhiều Omega.

Tôi cảm nhận được một số điều kỳ lạ nhưng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ của bản thân. Công việc của tôi tối nay là đảm bảo bữa tiệc kết thúc mà không có bất kỳ vấn đề gì. Bất kể đời sống riêng tư của khách mời có phức tạp như thế nào, bất kể họ có đi cùng nhiều người như thế nào thì tất cả những gì tôi mong đợi là họ không gây ra bất kỳ rắc rối nào vào cuối bữa tiệc.

Tôi kiểm tra lại danh sách khách mời một lượt nữa và nhận thấy có những vị khách đã tham dự tiệc nhiều lần và cũng có nhiều vị khách đây là lần đầu tiên. Thời điểm này, một số ít khách mời chưa đến, chắc hẳn không tham dự. Tôi kiểm tra tên của những khách mời đó và yêu cầu nhân viên an ninh báo lại với tôi khi nào các vị khách đó đến.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ theo như kế hoạch. Không có vị khách nào gây ra rắc rối nào, và đêm nay sóng rất nhẹ nhàng. Tôi không thể lường trước có tảng đá sẽ đè nặng lên con tàu.

Một điều khác biệt nữa là các khách mời trong bữa tiệc tối nay có vẻ khép mình trong không gian riêng tư. Theo lẽ thông thường, mục đích tham dự các bữa tiệc là mở rộng giao tiếp, chia sẻ thông tin, và gắn kết mọi người vào các hội nhóm khác nhau. Tuy nhiên, bữa tiệc đêm nay hoàn toàn khác biệt. Trên thực tế, không có nhiều khách mời trên boong tàu. Trước đó, tôi lo nghĩ về pheromone của Alpha trội nhưng tối nay tôi không có bị ảnh hưởng quá nhiều. Tôi nhận ra việc uống thuốc ức chế nhiều hơn bình thường là dư thừa.

"Thật may mắn, không có rắc rối gì xảy ra.", tôi thầm nghĩ trong khi nhìn xung quanh sàn.

Đột nhiên, một suy nghĩ kỳ quặc lóe lên trong đầu tôi. Có quá ít người. Có quá nhiều đồ ăn và rượu trên bàn nhưng không có ai xuất hiện. Những chi tiết đó khiến tôi băn khoăn nhưng rồi tôi lại tiếp tục làm ngơ những suy nghĩ rối rắm. Tôi không có lý do gì để bới lông tìm vết. Miễn là không có rắc rối, tôi sẽ ổn thôi.

Sau khi thoát ra khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang, tôi nhìn thấy một cặp đôi đang trò chuyện với một cặp đôi khác trước khi bước vào trong phòng cùng nhau. Tôi chắc chắn đã chuẩn bị phòng chờ đầy đủ theo danh sách khách mời nên tôi đôi chút lo lắng.

"Mình chuẩn bị thiếu sót cái gì ư?"

Tất cả các khách mời đều được trang bị một điện thoại nội bộ, cho nên họ có thể dễ dàng liên lạc trực tiếp với nhân viên buồng phòng nếu cần gì. Có lẽ là mọi người chỉ đang tận hưởng thời gian của họ với bạn cặp mặc dù tôi tự hỏi tại sai chúng tôi thậm chí còn bận tâm lên kế hoạch tổ chức bữa tiệc nếu tất cả khách mời đều chìm đắm trong không gian riêng của họ.

Keith có biết về những trường hợp này không?

Suy nghĩ đó đột ngột kéo đến nhưng tôi không nhìn thấy Keith ở đâu cả. Tôi cố hết sức để không quá để tâm đến những chuyện vừa nãy.

"Mọi thứ sẽ ổn thôi. Mình nên đi kiểm tra các phòng chờ khác."

Tôi cố ý lẩm bẩm lớn tiếng với chính bản thân. Tôi lê bước qua sàn nhà với bước chân nặng nề. Trong nháy mắt, tôi nhìn thấy một người đàn ông nằm dài trên chiếc ghế bãi biển trong một góc. Anh ta là khách mời của bữa tiệc đêm nay, và không có gì đáng ngạc nhiên, anh ta là một Alpha trội. Tôi vờ như không nhìn thấy anh ta và ba Omega khác đang quấn chặt và triền miên da thịt với nhau. Tôi nhanh chóng đi đến thang máy và nhấn mút.

Khi xung quanh tôi không còn ai, mặt tôi đỏ bừng. Alpha trội thực sự không biết xấu hổ. Làm sao họ có thể công khai thể hiện ham muốn của bản thân như vậy?

"Họ thích s*x nhiều đến vậy ư?"

Tôi tựa đầu vào mặt kính trong khi thang máy từ từ đi lên. Mặc dù tôi cũng từng ngủ với bạn gái trước đó nhưng tôi không mê nó đến nỗi làm ngơ những chuẩn mực cơ bản. Tôi vụng về trong tình dục nên bạn gái cũ tất nhiên không hài lòng. Chúng tôi cố gắng duy trì mối quan hệ hết sức có thể. Thế nhưng, sau cùng, chúng tôi chia tay. Đó là trải nghiệm đầu tiên của tôi.

Điều đó lặp đi lặp lại đối với những người yêu tiếp theo của tôi. Chúng tôi hòa hợp sở thích với nhau, và chúng tôi đi chơi thường xuyên với nhau. Khi tôi bộc bạch nỗi lòng, cô ấy đã vui vẻ chấp nhận.Tuy nhiên, hôn vẫn là điểm cực hạn của tôi. Mặc dù tôi cố gắng như thế nào thì tôi không đủ tự tin trong việc hòa hợp thể xác. Tôi từng nghĩ tôi làm tốt nhất trong khả năng của bản thân nhưng bạn gái tôi thì lại cho là không phải như vậy. Chúng tôi dần dần xa cách và kết cục cuối cùng là đường ai nấy đi.

Đó là tất cả những trải nghiệm hẹn hò của tôi. Sau đó, tôi bị quá tải với việc học trên trường và việc bất ngờ biến đổi thành Omega. Kể từ đó, tôi không có đủ dũng khí để hẹn hò với bất kỳ ai. Hình ảnh hẹn hò với phụ nữ khiến tôi xấu hổ, còn suy nghĩ bắt đầu mối quan hệ với đàn ông khiến tôi sợ hãi.

Sau cùng, tôi chưa từng ngủ với bất kỳ ai kể từ những trải nghiệm hẹn hò ngu ngốc và thơ dại của tôi.

Ding-dong!

Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ xưa cũ khi tiếng thang máy phát ra. Ngay khi cửa thang máy mở ra, tôi bước ra ngoài hành lang của tầng cao nhất. Ngay sau đó, tôi chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ ngọt ngào. Đó là mùi hương của Alpha trội mà tôi quá quen thuộc. Có lẽ các khách mời đều đang ở đây.

Hành lang vắng lặng. A hèm. Tôi cố ý hắng giọng lớn tiếng. Tuy nhiên, im lặng vẫn bao trùm không gian tầng trên cùng. Cảm thấy vừa lúng túng vừa lo lắng một cách kỳ lạ, tôi bước đi nhanh hơn. Tôi lên kế hoạch để đảm bảo không có bất kỳ vấn đề nào xảy ra trước khi tôi qua lại.

"Ah."

Mỗi bước đi, tôi càng cảm nhận mùi hương đậm hơn trong không khí. Tôi chưa bao giờ cảm nhận nhiều pheromone dày đặc như vậy trước đây. Ai đó đã cố tình phát ra pheromone của họ. Tôi mơ hồ nhớ lại hình ảnh tương tự xảy ra trong quá khứ. Ngày tôi biến đổi thành Omega, tôi đã đắm mình trong pheromone của Keith. Tôi gần như mất đi ý thức giữa biển pheromone mạnh mẽ.

Tuy nhiên, ngày đó tôi vẫn còn là một Beta. Ít nhất tôi có thể trở về nhà vì tôi bị ảnh hưởng ít hơn nhiều so với một Omega. Mặc dù, cuối cùng, tôi đã chuyển đổi thành Omega.

Vấn đề bây giờ tôi là một Omega. Tôi bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi pheromone của Alpha và tôi không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra. Tôi nhận ra tôi đang gặp nguy hiểm, mặc dù tôi đã uống nhiều thuốc ức chế hơn bình thường. Tôi che mũi bằng tay áo và theo bản năng nhìn xung quanh. Tôi nhìn thấy cánh của của một phòng chờ cách đây không quá xa nơi tôi đang đứng. Mùi hương pheromone đang lan tỏa ra từ phía trong căn phòng.

Tôi ngập ngừng một lúc. Một suy nghĩ nhất thời lôi kéo tôi bỏ chạy về phía thang máy, nhưng tôi còn công việc phía trước. Do đó, điều đúng đắn tôi cần làm là tiếp tục kiểm tra các tầng như tôi đã dự định.

Tuy nhiên, điều khiến tôi ngần ngại là mùi hương pheromone mạnh hơn nhiều so với tôi dự đoán. Chân tôi run rẩy, và tôi cảm thấy như thể tôi có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Tôi bắt đầu thở nhanh hơn, nhưng càng thở nhanh thì pheromone càng xâm chiếm hệ hô hấp của tôi. Đó là một vòng tròn luẩn quẩn.

"Mình không thể chịu đựng thêm được nữa."

Tôi quyết định từ bỏ việc kiểm tra nốt hành lang tầng trên cùng và quay trở về phía thang máy. Ý nghĩa muốn thoát khỏi tình trạng này chiếm đóng tâm trí của tôi. Những bước chân gấp rút của tôi vang vọng khắp hành lang. Cánh cửa phía sau lưng tôi đột nhiên mở ra.

"Anh có mang theo thứ tôi yêu cầu không? Này, anh đi đâu vậy?"

Tôi dừng lại khi giọng nói cao vút gọi tôi từ phía sau. Tôi biết giọng nói đó.

Cô ta tiếp tục gào lên, "Anh không nghe thấy tôi gọi sao? Anh đi đâu vậy? Tôi đang hỏi anh đó. Đưa cho tôi thứ tôi yêu cầu."

Cô ta hẳn đã yêu cầu một thứ gì đó bằng điện thoại nội bộ. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại trong khi tiếp tục thở hổn hển.

"Cô Abigail."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro