Chapter11:Gia tộc họ Lang.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Knight Moon.

Chapter11:Gia tộc họ Lang.

 Cậu đang đi trên đường phía trước là giao lộ đường Wood và đường Grey cậu

nhìn thấy đám đồng phục của trường Harvest liền bỏ chạy có người nhìn thấy cậụ liền nói với những người khác đuổi

theo cậu,cậu chạy qua mấy dãy phố rồi chạy lên một con đường dốc thấy một chiếc xe hiệu Condex đang chạy lên cậu nhìn qua ô cửa kính thấy người đang ở trông xe là bà ấy,người đã mua cho cậu chai lọ thuốc chiếc xe chạy nhanh cậu dí theo không kịp tới ngay chỗ khúc thì đã hết đường cậu ngó xung quanh có một ngôi nhà biệt thự to lớn và chiếc xe đang đậu bên trong ngôi nhà đó cậu chạy lại bấm chuống hai cái,bên trông có cái camera có thể nhìn trong nhà ra ngoài cậu.

 Cậu hồi hộp,nói:

- Bà ơi, bà hãy cứu cháu với.

 Cậu nói xong rồi cánh cửa mở cậu chạy vào bên trông kịp lúc bọn họ chạy tới không thấy cậu nên rất tức tối:

-Thằng ôn con đó chỉ trốn quanh đây thôi nó không đi xa đâu đây là ngõ cụt mau đi kiếm nó đi.

 Từ bên trông gia có thể nhìn thấy bọn họ,bọn họ ở đó tìm kiếm không chịu bỏ đi rồi bà ấy hỏi cậu:

-Tại sao bọn họ lại đuổi theo cháu vậy!

 Bên cạnh bà có chú tài xế và hai người phụ nữ giúp việc nhà rồi cậu ngồi xuống kể sự tình cho bà ấy nghe sau khi bà

ấy và ba người nghe xong liền thấy tức giận tại sao lại đối xử cậu bé như thế?

 Cậu bé nói:

-Cháu cám ơn bà vì bà đã cứu cháu,cháu cám ơn mọi người nhiều lắm.

 Bà ấy kêu cô giúp việc rót cho cậu li nước rồi nói:

-Vết bỏng của cháu đã đỡ chưa!

Cậu bé cười tươi,nói:

-Vâng,nhờ có thuốc của bà mà cháu đã đỡ hơn.

 Bà ấy hỏi cậu:

-Thế bây giờ cháu trốn đi vậy cháu sẽ sống ở đâu!

 Cậu bé lưỡng lự nói:

-Cháu không biết đi đâu nữa cháu chỉ cô độc có một mình trên cõi đời này mấy năm qua cháu đi tới đâu đều bị người ta hiếp đáp đánh đập xua đuổi cả,không ai cần cháu cả.

 Mọi người nghe cậu bé nói không khỏi xúc động và thương cậu,cậu ta ngất đi khiến mọi người hốt hoảng khoảng vài phút sau cậu thấy có bàn tay ai đó xoa bóp cậu,cậu tỉnh dậy thấy vị bác sĩ đang khám cho cậu.

 Bác sĩ nói:

-Bà đừng lo cậu bé bị suy nhược nên cho cậu nghĩ ngơi ắn uống đầy đủ rồi sẽ tự khỏi lại thôi.

 Bà ấy nói:

-Cám ơn bác sĩ nhiều lắm.

 Rồi chú tài xế dẫn vị bác sĩ ra tơí cửa cô giúp việc nấu cho cậu một to cháu đem lên cho cậu ăn,cậu ăn tới ba to cháu và lấy lại sức cậu cảm thấy khỏe hơn.

 Cậu bé nói:

-Thế bọn họ đã bỏ đi chưa hả bà?

 Cô giúp việc nói:

-Bọn họ đứng ở ngoài đó một hồi rồi bỏ đi rồi.

 Bà ấy,nói:

-Ta và cậu Leo đã chứng kiến họ đánh cháu như vậy điều này kiện ra toà là tội hành hạ trẻ em nhân tiện đây ta cũng giới thiệu tên mọi người ở đây bà tên Anna còn đây là quản gia tên ông ấy là Dale,hai cô giúp việc đây là cô Megg và cô Maxchi còn đây là tài xế tên cậu ấy là Leo còn đầu bếp tên là Andy và cậu phụ bếp dưới nhà tên là Max Mission còn 1 người đang ở ngoài vườn tên là Edmund Cullen còn nữa cô chủ đang nằm ngủ ở trên lầu tên cô ấy là Lana cô ấy là người có quyền hạn nhất trong nhà này. Thế còn cháu tên gì?

 Cậu bé nghe tên từng người một trong nhà nên cũng giới thiệu về mình:

-Cháu tên Steve,họ cháu là Wayne

 Mọi người ngồi nói chuyện với cậu rồi bắt đầu giải tán vì công việc của họ chỉ còn lại cậu,ông quản gia và bà Anna đang ngồi ở phòng khách cậu nhìn xung quanh mới để ý căn nhà thật là rộng bên ngoài có một hồ bơi nhỏ và lớn trời cũng gần tối rồi ông quản gia có việc phải xuống dưới nhà bếp còn bà Anna phải đi lên lầu lấy giấy tờ chỉ còn mình cậu ngồi lại phòng khách,cậu nhìn thấy chiếc tivi 53inch rồi lấy remote mở lên xem.

  Cậu đang chăm chú ngồi xem xiếc và nhớ tới ông của mình đôi mắt cậu nước mắt muốn đổ ra rồi cậu nghe một tiếng nói dịu dàng giống như tiếng của mẹ cậu rôì cậu xoay qua nhìn một người phụ nữ có nước da trắng ngần tóc màu nâu đen cô ấy có hóc mắt sâu đôi mắt màu xanh biếc lỗ mũi cao nhọn trông như một vị thần trên đỉnh olypus hạ xuống vậy,trông cô ấy chừng lớn hơn cậu 4 hay

5 tuổi nhưng đang còn ở tuổi thanh thiếu niên.

 Cô gái ấy hỏi cậu:

-Bé là ai tại sao vào đây được!

 Cô gái đó đi lại ngồi xuống bên cậu,cậu ngồi ngẩn ra đó vì cô rất là đẹp cậu liền nói câu nói buông miệng:

-Cô là ma hay là người tuyết vậy!

Cô ấy nghe cậu bỗng cười nhạt với cậu,cậu cứ ngó cô ấy,cô ấy nhìn tivi rồi nhìn sang cậu rồi nói:

-Bé vô đây bằng cách nào,thôi để bà Anna xuống giải thích cũng không muộn hai người cứ ngồi đó xem tivi còn

cậu nhìn tivi rồi nhìn trộm sang cô gái cô ấy rất là đẹp giống như người trông tranh bước ra vậy ngồi khoảng nữa tiếng rồi bà Anna bước xuống lầu thì thấy cô chủ đang ngồi với cậu bà vôị đi lại như cô đã nghe tiếng bước chân rồi nhanh miệng hỏi bà ấy:

-Bà Anna cậu bé này là ai tại sao lại vào đây được?

 Rồi bà ấy kể đầu đuôi câu chuyện cho cô ấy nghe nào cậu bị bọn đám thầy trò đó ăn hiếp cậu,rồi cậu bị bỏ đói vài ngày

 Cô ấy nghe vậy cũng có chút thương cậu,:

-Bà Anna di mệnh của cha cháu bà biết rồi đấy chúng ta không nhận nuôi ai cả không  biết chừng sau này nó lớn lên lại

giống như anh cháu cấu kết với người ngoài hại người trông nhà rồi bà có thể gánh nổi hay không?

  Cậu bé nắm tay bà rồi bà âý nói:

-Cô chủ cậu bé này rất tội nghiệp tôi và cậu Leo đã chứng kiến thấy họ hành hạ cậu bé này mong cô chủ hãy nghĩ lại mà nhận nuôi cậu bé tôi tin chắc sau này lớn lên nó sẽ giúp ta rất nhiều.

 Cô chủ nói:

-Cháu quyết rồi hãy cho bé ấy ăn tối rồi đưa cậu ta qua bên đó rồi dặn bọn họ đừng làm khó dễ cậu ta là được.

 Bà Anna nói:

-Không cô chủ không hiểu đâu nếu qua đó cậu bé sẽ bị bỏ đói và khát cho tới chết đấy.

 Rồi những người giúp việc núp đằng sau nghe cuộc trò chuyện này ông quản gia không biết nói gì nhưng nhìn cậu bụ bẫm dễ thương nhìn lần đầu đã có cảm tình với cậu nhưng ý cô chủ đã quyết thì không dám cãi lời lại còn cậu bé nhìn bà năn nỉ cô ấy nhưng cô ấy vẫn từ chối cậu,cậu  biết là cô ấy rất có uy quyền trông nhà này.

 Rồi cậu lên tiếng,nói:

-Bà ơi,không cần phải thế đâu cám ơn cô đã cho ăn bữa tối nhưng cháu là một đứa ngỗ nghịch đi đâu ai cũng ghét bỏ cháu cả,bà hãy để cháu đi sau này lớn hơn chút xíu cháu sẽ quay lại đây thăm bà từ nhỏ cháu đã sống lang thang khắp nơi bà đừng lo cho cháu.

 Bà ấy,quản gia và mọi người giúp việc trông nhà nghe cậu còn nhỏ mà nói những điều như vậy càng cảm thấy thương cậu nhiều hơn.

 Bà Anna cố năn nỉ cô chủ:

-Cô chủ đã thấy đấy cậu bé này rất là đáng thương,mong cô hãy nghĩ lại mà nhận nuôi nó.

 Cô chủ vẫn kiên quyết:

-Cháu đã kiên quyết rồi bà đừng nói  nữa hãy cho cậu bé ăn rồi dẫn qua bên đó. Cháu còn nhiều bài tập cháu về phòng làm bài đây nhớ đem thức ăn lên phòng giúp cháu.

 Rồi cô ấy đi lên lầu cậu bé cùng quản gia đi xuống nhà bếp cho cậu ăn tối,cậu ăn với vẻ mặt buồn rầu rồi bà Anna hỏi cậu:

-Trông cháu có vẻ buồn rầu hãy nói cho bà biết được không?

 Cậu bé,nói:

-Cháu đang nghĩ cháu không biết đi đâu nữa cháu không có cha mẹ lại không có nhà cháu cứ coi khắp nơi là nhà của mình vậy!

 Bà Anna nghe cậu nói như vậy nên quyết định lên năn nỉ cô chủ một lần nữa rồi quản gia cũng đi theo nói giúp cùng với bà Anna.

  Khoảng một lát sau hai người đi xuống với khuôn mặt đầy thất vọng rồi bà Anna nói:

-Thôi được nếu cô chủ không nhận nuôi cháu thì ta sẽ nhận nuôi cháu vậy.

 Tối hôm đó,cậu ngủ chung với bà Anna và bảo mọi người không được tiết lộ cậu đang ở trong nhà.

 Sáng hôm sau,cậu nghe tiếng lục đục ở chỗ để đồ khiến cậu thức giấc rồi nói:

-Chào buổi sáng,bà Anna.

 Bà ấy nghe cậu chào nên xoay lại nói:

-Ta làm cháu thức giấc àh,cháu ngủ thêm đi mặt trời còn chưa ló nữa mà.

Cậu bé hỏi bà:

-Bà thay đồ định đi đâu ưh!

 Bà Anna nói:

-Bà phải tới công ty ngay,công ty gặp một vấn đề nhỏ nên bà phải tới đó giải quyết.,cháu hãy nghe bà dặn đây bà đi rồi cháu đừng nên tự ý ra ngoài nếu không cô chủ sẽ phát hiện cháu,cháu nên trông phòng đừng ra ngoài lát nữa ta xuống dặn đầu bếp sẽ làm điểm tâm rồi đem lên đây cho cháu,nhớ nghe bà dặn đừng đi ra ngoài nghe chưa.

 Bà ấy nói xong rồi bước ra khỏi phòng rồi cậu lại nằm trên chiếc giường khoảng một lát cậu nghe tiếng xe nổ máy bên dưới nhà cậu bật dậy đi lại khung cửa sỏ dài tới chân cậu,cậu nhìn thấy bà và vẫy tay chào bà ấy rồi bà ấy cũng nhìn thấy cậu rồi cũng vẫy tay chào cậu.

 Chiếc xe chạy ra cửa cánh cửa tự mở rồi chiếc xe chạy đi cổng đóng lại, cậu đứng nhìn qua cửa sổ ở vị trí cậu thấy rõ thành phố còn lên đèn khung cảnh này thật là đẹp vô cùng.

 Cậu đứng đó nhìn một lát rồi đi lại nằm trên giường ngủ tiếp, tới tận 8am ông quản gia mới đem thức ăn lên cho cậu,đúng lúc cậu vừa mới tỉnh dậy.

                                             Trang 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro