Knight Moon.Chapter12: Di mệnh của bà Anna.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Knight Moon.

Chapter12: Di mệnh của bà Anna.

 Ông quản gia,nói:

-Cháu dậy rồi cơ àh,mau súc miệng rồi lại đây ăn sáng đi này.

 Cậu bé trả lời:

-Cháu cám ơn ông ạh!

 Ông quản gia cứ đứng đó đợi cậu ăn xong rồi dọn khây thức ăn.Một lát sau

ông quản gia nói:

-Cháu cứ ở yên trong phòng,đừng đi ra cô chủ đã đi học rồi.

Cậu bé nói:

-Nhưng trông đây thật là tù túng quá đi ông,chẳng có gì cả!

 Ông quản gia nói:

-Thế bà Anna có một cái máy laptop cháu mở lên chơi điện tử đi.

Cậu bé nhìn thấy và nói:

-Cháu không biết cách mở ông ơi!

 Rồi ông ấy lại chỉ cho cậu cách mở và cách tắt máy rồi bảo cậu không nên đi ra

ngoài rồi đem khây thức ăn ra khỏi phòng. Cậu bé vào kho game có rất nhiều trò chơi,cậu chơi rất khoái chí nên

ngồi chơi tới tận bữa cơm thứ hai.

 Ông quản gia cũng đem khây thức ăn vào cho cậu,ông quản gia bước vào cậu liền nói:

-Ông này trông đây có trò chơi Diablo rất

hay cháu đã chơi tới level 25 rồi!

 Người quản gia cười nói:

-Cái trò đó đã cũ rồi,trò này có từ khi ông còn trẻ lúc đó ông rất thích trò này lắm thôi cháu ngừng chơi lại đây ăn đi đã.

 Cậu lại ngồi ăn rồi hai ông cháu ngồi nói chuyện với nhau tình cảm hai người càng gắn bó hơn. Cậu bé hỏi ông quản gia:

-Ông ơi,còn bữa tối thì sau hả ông mà không sao cháu có thể nhịn buổi tối được mà ông biết không những lúc cháu cảm thấy đói cháu uống thật là nhiều nước rồi cảm thấy đỡ đói hơn.

 Rồi ông quản gia nhìn thấy vết bỏng đang lành da non vì vết thương nặng không băng bó kĩ càng e rằng sau này để lại vết sẹo rồi ông ấy đi lại tủ đựng thuốc lấy chai thuốc và bông băng lại băng vết thương cho cậu.

 Rồi cậu ăn xong ông ấy đem thức ăn ra ngoài cậu ngồi đó chơi tới tân 4pm chiều cậu thấy mỏi mắt nên đã lên giường nằm nghỉ cậu nhấm mắt không biết trời tối rồi có người khều gọi tên cậu. Đó chính là bà Anna.

 Bà Anna nói:

-Này Steve cháu mau dậy ăn tối đi này 

 Cậu ngồi dậy tay chùi qua lại hai đôi mắt rồi nói:

-Oh bà về rồi sau hôm nay cháu rất nhớ bà.

 Bà Anna nói:

-Uhm bà biết,bà cũng vậy cháu mau dậy ăn tối đi.

 Cậu nói:

-Thế cô chủ đã về rồi hả bà!

 Bà Anna nói:

-Uhm,cô ấy đang ở trong phòng kế bên cháu đừng làm gì gây tiếng động lớn và nói nhỏ nhẹ nếu không cô ấy phát hiện cháu thì không hay đâu.

 Rồi lại qua ngày thế là cậu đã ở đây được một tuần cách đây 5 ngày, sau khi bà Anna nói sẽ nhận nuôi cậu thì sáng sớm hôm sau bà dậy sớm là qua bên đó nói là gia tộc họ Lang đã nhận nuôi cậu mọi người trông trường không muốn làm mất lòng với gia tộc họ Lang thầy hiệu trưởng Bod đã từng thân với nhau rồi bọn họ đưa cho bà ấy học bạ của cậu và bản lí lịch thân thế của cậu.

  Rồi bà ấy đến công ty sau khi đến công ty bà ngồi trông phòng mở túi học bạ và lí lịch bản thân nhìn học bạ thì bà cười mãn nguyện kết quả tốt nhưng lại bỏ trốn khỏi cô nhi viện. Rồi tới khi bà ấy xem lí lịch của cậu không khỏi lo lắng

bà ấy biết cha cậu là một tên cướp khét tiếng từng giết nhiều người có rất nhiều bài báo năm đó bà vẫn còn giữ nhưng bà cũng thấy thương khi thấy trông lí lịch ghi là căn bệnh lạ,mất ngày qua bà ấy truy tìm thông tin về căn  bệnh này và tìm bạn của bà là bác sĩ lúc trước đã tới khám cho cậu.

  Cuối cùng vị bác sĩ đó đã nói rõ cho bà biết về thông tin căn bệnh lạ đó có tên là TP-AIDS hiện không có thuốc chữa bà nghe điều này nên trông lòng thấy lo lắng cho cậu không biết rồi cậu bé sẽ mất trước hay bà ấy mất trước đây.

  Mấy ngày qua, cậu chơi được hai ngày với trò chơi đó rồi bỗng thấy chán nhìn căn

phòng thấy ngột ngạt nên cậu đã ý giờ giấc cô chủ đi học và mấy giờ về cậu nắm bắt rất rõ cậu đi ra ngoài sân chơi nhưng lúc đầu mọi người không đồng ý

nhưng rồi cũng chấp nhận cậu biểu diễn những trò ảo thuật mà ông cậu đã dạy cho cậu ra cho mọi người xem mọi người xem rất là thích thú mọi người xem cậu biểu diễn rất là khâm phục cậu.

  Buổi tối hôm đó cậu ngủ chung với bà bàn tay bà ấy cứ xoa đầu cậu,nói:

-Bà ơi, bà ngủ đi ngày mai bà còn phải đi tới công ty nữa cháu nhìn thấy mặt bà xanh xao quá,bà không được khỏe phải không?

 Bà Anna nói:

-Bà không sao bà chỉ lo cho cháu thôi!

 Rồi bà ấy nói chuyện với cậu một cách nghiêm nghị:

-Bà thấy tiếc là không được chấp nhận nuôi cháu nhưng cháu hãy nghe lời bà dặn sau này lớn lên cháu phải là một người đàn ông chính chắn không được làm điều gì có lỗi với gia tộc họ Lang và xã hội này hãy làm cho xã hội này tốt đẹp hơn,hãy hứa với bà được không?

 Cậu nghe những lời nói như lời nhắn gửi như lúc đi xa vậy giống như hồi mẹ cậu mất rồi trong lòng cậu cảm thấy lo bà Anna:

-Vâng cháu xin hứa với bà nếu sau này nếu cháu làm điều xấu cho gia đình cô Lang và xã hội này thì hãy cho cháu chết

thịt nát xương tan đi.

  Bà Anna nghe cậu nói vậy một phần vui một phần cũng trách móc cậu,cậu còn nhỏ tuổi không nên nói từ "death" ở đây.

 Bà Anna nói:

-Nếu được cô chủ nhận nuôi ta sẽ cho cháu học chung với cô chủ ngôi trường đó rất có tiếng trong thành phố này, ta muốn cháu được đi học như bao đứa trẻ khác.

 Cậu nghe bà nói vậy khiến cậu rơi nước mắt:

-Bà ơi,tại sao bà lại đối xử tốt với cháu như thế? Trên đời này ngoại trừ mẹ cháu và mọi người trông gia đình này đối xử cháu rất tốt còn những khác thì luôn ăn hiếp cháu luôn hành hạ cháu,bà ơi cháu rất là thương bà!

 Cậu lại nằm gần ôm bà ấy rồi ngủ thiếp đi cho tới tận nữa đêm cậu tỉnh dậy đi tiểu sau khi đi tiểu xong cậu gạt nước rồi rữa tay rồi đi ra rồi cậu nhìn bà Anna thấy bà hít thở mạnh mặt bà xanh xao da lạnh cậu hốt hoảng không biết phải làm sao rồi chạy ra sang phòng cô chủ gõ cửa...cóc.cóc... Côcô ơi! Cô mau mở cửa sang phòng bà Anna,bà ấy không được khỏe,côcô mau giúp với..

  Rồi cánh cửa mở ra cô chủ bất ngờ khi thấy cậu đang ở trông nhà nghe cậu nói vậy liền chạy sang phòng bà,cậu bé nhanh chân đánh thức những người khác dậy rồi mọi người chạy lên phòng bà ấy.

 Vừa bước vào cô chủ nói:

-Chú quản gia mau gọi xe cứu thương nhanh lên.

 Cậu bé chỉ biết đứng bên cạnh và nắm tay bà ấy mà khóc khoảng một lát sau mọi người đểu có mặt tại bệnh viện vị bác sĩ bước ra,nói:

-Tôi rất tiếc bà ấy đang hấp hối gia đình vào nhìn bà ấy lần cuối,chúng tôi xin lỗi.

 Mọi người đi vào phòng cậu chạy lại ôm bà.nói:

-Bà ơi bà sẽ không sau đâu,bà đừng bỏ cháu ngoài mẹ cháu ra chỉ có bà đối tốt với cháu thôi!

 Bà Anna nói:

-Cô chủ tôi có một tâm nguyện mong cô thực hiện lời ước nguyện này trước khi bà mất.

 Cô chủ nghĩ bà đã sống gia đình cô đã lâu từ nhỏ cô được bà ấy chăm sóc nên cũng thực hiện lời ước nguyện của bà trước khi bà ra đi:

-Vâng,xin bà cứ nói cháu sẽ thực hiện ước nguyện của bà.

 Bà Anna nói:

-Cô lại ngôì gần tôi rồi tôi nói cho cô nghe,cô chủ tôi muốn cô hãy nhận nuôi cậu bé này,chăm sóc cho nó suốt đời suốt kiếp cho nó được ăn học đàng hoàng,tôi để hồ sơ của cậu bé trông học

bàn của cô.

 Cậu bé đứng kế bên bà mà khóc ròi bà ấy nhìn cậu nói:

-Cháu của bà,hãy hứa với bà hãy sống cho tốt nếu sau này cháu làm điều xấu xa bà ở trên ấy biết được sẽ buồn lắm đấy rồi nói với ông quản gia,ông hãy thay tôi chăm sóc gia đình và cậu bé được không?

 Ông quản gia gật đầu đồng ý nói xong bà nhìn cậu bé đưa bàn tay lên má cậu rồi bà ấy nhắm mặt lại khuôn mặt bà cười tươi sau khi mất.

 Cậu bé khóc nức nở:

-Bà ơi,bà ơi ..bà đừng bỏ cháu,đừng bỏ cháu mà bà ơi,bà hãy tỉnh lại đi..

 Vài ngày sau đã đưa bà Anna về nơi an nghĩ cuối cùng,cậu bé ngồi trông phòng nhìn quanh phòng nhớ từng cử chỉ của bà hay làm tuy sống với bà trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng cậu đã quen thuộc từ rất lâu.

 Cô chủ đã đồng ý nhận nuôi cậu tối hôm đó từ nay căn phòng của bà Anna là của cậu rồi sáng hôm sau ông quản gia lên gọi cậu xuống ăn sáng còn cô chủ đã đi học từ sớm cậu ăn sáng xong rồi đi ra bể bơi ngồi,cậu ngồi đó hơn nữa ngày trời rồi nằm xuống ghế cạnh hồ bơi,chú Ed lại an ủi cậu:

-Thôi,cháu hãy bớt đau buồn con người

ai rồi cũng chết cả,hãy cố gắng sống thật vui vẻ cho kiếp này rồi sau này mất đi thì thấy không uổng phí.

 Cậu bé trả lời:

-Vâng,cháu biết rồi chú đang làm gì vậy cháu phụ giúp chú có được không?

 Rồi hai chú cháu dọn sạch sẽ hồ bơi rồi tĩa cây cho tới trời tối,lúc này xe của cô chủ trở về,cô ấy bước ra khỏi xe rồi hai người đứng lên chào cô ấy.

 Chú Ed nói:

-Chào cô Lana,cô đã về.

 Cậu bé cuối đầu chào rồi nhìn chú Ed gọi tên cô chủ,thì ra tên của cô chủ là Lana cái tên thật đẹp cả khuôn mặt cũng

đẹp nữa,khuôn mặt của cô chủ đúng là đẹp phải nói là không tỳ vết.

                                             Trang 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro