XUÂN HẠ THU ĐÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu 🍁

Yoongi sửng sốt nhận ra hình như mình đã tương tư.

Anh sẽ chẳng bao giờ tin rằng mình rồi sẽ tương tư một ai đó trong những năm tháng cấp ba bận bịu với bài vở chất đầy. Nhưng mùa thu luôn có cách riêng của nó để trêu đùa với trái tim những người trẻ tuổi, và thế là Yoongi chẳng thể ngăn nổi bản thân rơi vào lưới tình. Anh đã yêu thầm một đàn em cùng câu lạc bộ vẽ, một cậu trai với nụ cười dịu dàng như nắng thu và đôi mắt trong veo hệt như trời thu những buổi sớm mai se lạnh.

Jungkook, cái tên đẹp và thật hợp với người.

Yoongi sẽ không bao giờ quên được cái ngày anh gặp gỡ mối tình đầu của mình. Jungkook trông thật nổi bật giữa những thành viên mới của câu lạc bộ, nét thông minh và lanh lợi và mang nét trẻ con trên gương mặt khiến em tựa như một tinh linh bước ra từ những trang truyện cổ tích. Dưới ánh nắng hanh hao, hình bóng cậu dường như càng thêm hư ảo, như thôi thúc Yoongi cầm bút lên vẽ. Chàng trai trẻ vội vã kí hoạ dáng vẻ người thầm thương, thả hồn vào những trang giấy trắng như thể sợ mùa thu rồi sẽ mang em đi đâu mất, rồi lại vội vã giấu bức vẽ ấy vào cặp sách.

Yoongi chẳng mong em ấy biết rằng có một người đang thương em ấy nhiều, và nhiều như thế nào.

- Yoongi hyung! Thế này đã ổn chưa ạ?

Anh giả vờ chăm chú nhìn vào tờ phác thảo, cố gắng giấu đi biểu cảm ngại ngùng khi đột nhiên nghe thấy giọng người bên cạnh. Thật tình cờ, Yoongi và Jungkook được giao việc cùng nhau thiết kế poster cho một sự kiện của trường, có trời mới biết anh đã hồi hộp và lo sợ đến mức nào. Cốc Americano đá mới mua về dường như chẳng có tác dụng gì cả, bởi anh vẫn thấy mặt mình nóng bừng lên và tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Yoongi cố gắng tập trung vào phần việc được giao nhưng trong đầu trống rỗng, không có lấy một chút ý tưởng, chẳng giống anh của ngày thường chút nào.

Ngược lại, Jungkook chẳng có vẻ gì để tâm đến người đàn anh, cậu nhóc rất biết gây sự chú ý bằng cách khoe cặp răng thỏ gây đáng yêu chết người đó ra bặm môi mình mỗi khi tập trung tỉ mẩn đánh dấu lại những phần cần chỉnh sửa. Những học sinh khác đã sớm về nhà cả, lớp học giờ đây chỉ còn hai người. Ngoài kia, nắng đã tắt, trời tối dần, mùi ngai ngái của đất bốc lên báo hiệu một cơn mưa trái mùa sắp đến.

Yoongi chợt nhớ ra mình quên mang ô.

- Hay là hyung về với em đi. Đằng nào cũng cùng đường mà!

Jungkook kéo tay người đàn anh bước vội trong cơn mưa trắng xoá khi Yoongi còn đương ngây người bối rối. Mưa đổ xuống khiến cảnh vật xung quanh như nhoè mờ đi. Phố xá vốn đông đúc bỗng chốc thưa thớt lạ thường, trong không gian tựa như chỉ còn đọng lại tiếng mưa rả rích rơi trên những mái nhà đã cũ. Chiếc ô nhỏ không đủ che hai người thanh niên, mưa hắt vào ướt sũng một bên vai áo nhưng Yoongi chẳng chút để tâm. Anh lặng lẽ siết lấy đôi bàn tay cậu, để những ngón tay của anh và của cậu đan vào nhau, xua tan bớt hơi lạnh của cơn mưa chiều.

Giá mà anh có thể giữ hơi ấm này cho riêng mình mãi mãi.

Nhưng anh biết điều ấy là không thể. Anh biết cậu không yêu mình. Cậu chỉ đơn thuần coi Yoongi như một người đàn anh không hơn không kém. Hẳn em ấy sẽ khó xử lắm nếu nhận ra mình không thể đáp lại tấm chân tình của một người em vẫn hằng ngưỡng mộ. Một ngày nào đó, tình yêu của anh sẽ khiến ánh sáng trong đôi mắt cậu tắt lịm đi, sẽ khiến nụ cười xinh đẹp ấy phai nhạt đi, ý nghĩ ấy chỉ vụt qua nhưng cũng khiến anh đau đớn biết nhường nào.

Yoongi muốn giữ cho nụ cười của cậu đọng lại mãi trên môi, vậy nên tình này chỉ cần anh đơn phương gánh lấy.

Đường từ trường về nhà Yoongi vốn dài, nhưng những bước chân của Jungkook như kéo con đường ấy ngắn lại. Chẳng mấy chốc, mưa ngớt dần, con ngõ nhỏ quen thuộc cũng đã hiện ra trước mắt. Anh buông tay ra, cố nén một tiếng thở dài tiếc nuối.

- Đến đây là nhà anh rồi, cảm ơn em nhé. Thế có muốn vào nhà uống nước cho đỡ mệt không?

Người trước mặt mỉm cười từ chối bởi cậu còn nhiều việc phải làm ở nhà. Yoongi chỉ đành nói lời tạm biệt rồi cứ thế ngơ ngẩn đứng lặng trong bóng tối, nghe tiếng lá thu vụn vỡ giòn tan dưới những bước chân cậu chầm chậm, đôi mắt mải miết dõi theo dáng hình cậu khuất dần sau bóng cây phong đỏ đầu ngõ.

Đêm hôm ấy, Yoongi mơ. Mơ thấy mưa trắng, đêm đen, thấy Jungkook đứng đó lặng lẽ. Mưa rơi trên tóc, rơi ướt vai áo, nhẹ nhành như những nụ hôn của bầu trời. Anh mơ thấy môi em lành lạnh, ướt mềm chạm lên môi anh, khẽ khàng như cánh chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

Thế nhưng ngay cả trong những cơn mơ, anh vẫn cứ lặng im. Yoongi nhìn vào đôi mắt buồn mênh mang của người thương, thấy lời yêu chực thốt ra nơi đầu môi bỗng chốc nghẹn ứ trong cổ họng.

Ba tiếng "Tôi yêu em", Yoongi lại đành ghìm xuống tận đáy lòng.

Đông

Chẳng biết tự bao giờ cây xanh đã trút hết lá, chỉ còn trơ lại những cành khô. Chẳng biết tự bao giờ, trời xanh bỗng đùng đục sắc mây mù. Chẳng biết từ bao giờ, gió heo may đã nhường chỗ cho gió mùa Đông buốt lạnh, chẳng biết hương hoàng lan đầu ngõ từ bao giờ đã phai.

Mùa đông đã tràn về, len lỏi trên từng góc phố. Ấy là mùa của sắc hoa cải vàng rực trên những triền đê lộng gió.

Một chiều đông lành lạnh, Jungkook nói, cuối tuần em muốn đi ngắm hoa cải với Yoongi hyung.

Yoongi chẳng chút suy nghĩ đã gật đầu đồng ý, dù anh vốn không ưa lắm cái lạnh của những sớm mùa đông. Anh biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể từ chối em điều gì, dẫu cho đó có là ra ngoài lúc sáng sớm hay hi sinh cả một ngày nghỉ sau một tuần làm việc căng thẳng. Anh hồi hộp đến độ thức dậy thật sớm, thử đi thử lại mấy bộ quần áo đẹp nhất tủ đồ rồi vơ vội mớ hoạ cụ vào túi xách, chạy một mạch ra bến xe buýt cho khỏi trễ giờ hẹn, suýt chút nữa quên cả chào mẹ. Đến bến xe, Jungkook đã đứng đợi sẵn từ bao giờ, hai tay xoa lấy nhau cho đỡ lạnh, miệng cười tươi rói. Em trông thật đẹp trong chiếc áo hoodie ấm áp, một tay xách túi, cổ đeo chiếc máy ảnh, gương mặt sáng lên vì phấn khích.

Xuống xe, cái lạnh như cắt vào da thịt khiến hai người đều thoáng rùng mình. Nhưng chẳng xuýt xoa được lâu, bởi cánh đồng hoa cải miên man đã hiện ra trước mắt, nổi bật giữa sắc trời mùa đông xám ngắt, rực rỡ và thơ mộng tựa như một miền cổ tích. Những cụm hoa lấp ló trong màn sương sớm bảng lảng, vàng rực như thể chúng đã cố gom hết nắng của mùa đông cho riêng mình, cánh hoa khẽ rung rinh như đang làm duyên trong gió rét. Mùi đất và mùi hoa dung dị, mộc mạc quyện vào nhau, khiến cả không gian và thời gian như ngưng đọng lại trong tâm trí hai cậu thanh niên trẻ. Yoongi lúi húi lôi mớ bút chì và giấy vẽ ra khỏi túi, còn Jungkook cũng ngay lập tức cho phim vào máy ảnh, chuẩn bị chụp.

Jungkook ngoài chuyện vẽ khá đẹp còn là một người chụp ảnh giỏi. Trong máy ảnh em chẳng thiếu những tấm hình khiến bạn bè phải trầm trồ thán phục. Nhưng em biết mình sẽ không bao giờ tả được hết cái đẹp của một đồng hoa cải mới bung nở chỉ bằng một chiếc máy ảnh thông thường. Dù vậy, chụp ảnh hoa cải đã trở thành một sở thích khó bỏ đối với em mỗi độ đông về, vả lại cậu còn muốn tặng người đàn anh đã đi cùng mình không quản giá rét một tấm ảnh thật đẹp, thật rực rỡ. Nghĩ là làm, Jungkook giơ máy ảnh lên nhìn vào ống ngắm, tỉ mỉ căn góc, chỉnh lại thấu kính sao cho thật chuẩn rồi bấm liền một lúc mấy kiểu.

Chẳng mấy chốc đã hết một cuốn phim mình mang theo, nhưng Jungkook vừa lòng với thành quả của mình lắm. Cậu vui vẻ quay sang nói với anh nãy giờ vẫn đang miệt mài đưa từng nét chì trên những trang giấy trắng:

- Em rửa tặng Yoongi mấy tấm ảnh làm kỉ niệm nhé.

Không biết có phải vì chưa thôi bất ngờ trước vẻ đẹp của hoa mà nhịp thở của Yoongi đã bị nụ cười rạng rỡ của Jungkook làm cho đông cứng. Cậu đứng giữa đồng hoa như một đốm nắng còn sót lại của những ngày thu đã qua, đôi mắt cậu nhìn anh dịu dàng như cái cách người ta vẫn hay nhìn người tình. Yoongi đã phác hoạ hình bóng ấy cả trăm lần trong tưởng tượng, nhưng tất cả đều không thể sánh bằng được nhìn người ngay trước mắt. Tạm cất lại bức tranh hoa cải đã sắp vẽ xong, anh lấy trong túi ra một tờ giấy mới phẳng phiu:

- Nếu cứ lấy không ảnh của em như vậy, anh sẽ áy náy lắm. Đổi lại anh vẽ tặng lại em một bức tranh, vậy có được không?

Không đợi Jungkook gật đầu đồng ý, anh tỉ mỉ hoạ lại những đường nét trên gương mặt anh đã vẽ đến thuộc lòng. Dáng vẻ cậu dần hiện ra trên trang giấy trắng, tươi trẻ và đẹp đẽ hệt như chính mịn ngoài đời. Bên cạnh Jungkook, anh thêm vào những cụm hoa cải, khiến bức chân dung vốn đã rất đẹp nay lại càng thêm rực rỡ.

- Khi có dịp. Em sẽ dẫn Yoongi về Busan quê em nhá. Ở đó có biển.

Anh nhìn bức tranh rồi lại nhìn cậu rồi bật cười, nghe trong lòng thoáng xót xa.

"Khi có dịp" thì không biết ngày đó có thể xảy ra nữa không hở em?

.

- Dạo này mẹ thấy con cười nhiều hơn trước. Ở trường có chuyện gì vui sao? Hay con trai mẹ đã biết yêu rồi?

Yoongi đang ngồi đọc sách bên cửa sổ thoáng giật mình trước câu hỏi của mẹ. Anh biết thứ tình yêu nồng nhiệt, hoang dại và non trẻ trong đôi mắt thiếu niên chẳng thể giấu nổi người mẹ đã qua nửa đời sương gió. Anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy mẹ đang say sưa với lọ cúc hoạ mi cắm dở. Chắc hẳn bà đang cố mường tượng ra người trong mộng của đứa con trai thân yêu, hẳn đó phải là một thiếu nữ xinh đẹp và dịu dàng như những đoá hoa bà đang cắm.

Nhưng Yoongi nào có tương tư một cô gái. Người anh vẫn hằng nhớ nhung đến cháy bỏng, oái oăm thay lại là một cậu con trai.

Người đời mấy khi chấp nhận cho những mối tình ấy? Tình này đã dằn vặt Yoongi từng ngày, tình này rồi sẽ làm Jungkook đau đớn, rồi sẽ làm mẹ đau lòng. Yoongi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu anh dám tự tay khắc thêm những nếp nhăn khắc khổ trên gương mặt đã in dấu thời gian của mẹ. Làm sao có thể thú nhận với người mẹ quá đỗi truyền thống, chỉ biết đến tình yêu nam nữ thông thường ấy, rằng anh đã trót phải lòng một người con trai? Liệu có bao nhiêu người mẹ sẽ bao dung cho thứ tình cảm lạ lùng này?

Yoongi thấy mình ngạt thở trong sự ân cần của mẹ. Cảm giác tội lỗi như chiếc lá úa rơi xuống, xáo động cõi lòng anh vốn phẳng lặng. Nhấp một ngụm cà phê thơm lừng, cà phê hôm nay vị bỗng dưng thật đắng.

- Không ạ, con nào có yêu ai.

Xuân🌸

Khi những chiếc poster của các câu lạc bộ, của lễ hội dần bị gỡ xuống, thay vào đó là đồng hồ đếm ngược cùng những lời nhắn dán đầy trên những góc tường, Yoongi nhận ra rằng ngày tốt nghiệp chẳng còn xa nữa.

Tốt nghiệp, đồng nghĩa với việc phải rời xa người mình thương, xa mối tình đầu mà anh chưa bao giờ thôi nhung nhớ. Tốt nghiệp, đồng nghĩa với việc chẳng còn được đi cùng người ấy dưới nắng vàng hay mưa lạnh, chẳng còn được ngắm nụ cười em tươi như sáng sớm, chẳng còn được thấy hoàng hôn đọng lại trong đáy mắt em ấy mỗi buổi chiều tà. Và rồi cậu sẽ sớm quên đi một đàn anh đã từng chung câu lạc bộ vẽ - người luôn bận rộn nhưng chưa từng khước từ cậu bất kì lời mời nào, người tràn đầy tự tin nhưng lại không khi nào thôi bối rối mỗi lần nhìn vào mắt cậu, người thương cậu từ tận đáy lòng nhưng chưa một lần thổ lộ.

Tình yêu còn chưa kịp nở hoa của Yoongi rồi sẽ bị thời gian làm cho tàn úa.

Nhưng mùa xuân của Daegu kì lạ thật. Cái mùa hừng hực sức sống ấy không dễ gì khoanh tay đứng nhìn một mối tình phải chết yểu. Mùa xuân ghé thăm những con đường dập dìu người và xe trong những chiều mưa bụi mơ màng, đem những cánh hoa phơn phớt hồng thả xuống những góc phố, thả cả vào trong tim những kẻ đang yêu, sắc hoa nhàn nhạt, mong manh như thay lời giục giã. Yoongi bỗng thấy lòng mình rộn ràng lên như thuở mới tương tư, nỗi xao xuyến khiến anh chẳng thể giữ nổi vẻ bình tĩnh trước Jungkook như anh vẫn thường.

Xuân về, và Yoongi đột nhiên muốn trở nên ích kỉ, dù chỉ một lần trước khi những năm tháng tuổi trẻ chìm vào dĩ vãng.

Anh muốn tỏ tình với cậu.

Nhưng tỏ tình thế nào đây?

Yoongi biết mình không thể đứng trước mặt em ấy, dõng dạc nói lời yêu mà không chết đuối trong đôi mắt trong veo ấy, sẽ đầy bối rối. Anh biết những ngôn từ ngọt ngào, hoa mỹ mà mình đã chuẩn bị hàng nghìn lần trong những đêm khó ngủ rồi sẽ hoá cả thành câm lặng khi đối diện với một cậu bé quá đỗi dịu dàng. Anh biết mình cần một thứ gì êm ái và tinh tế hơn, thứ gì đáng để em ấy lưu lại trong tâm trí hơn là những lời đầu môi chót lưỡi, thứ gì có thể mang tình cảm của anh chạm đến cậu thật khẽ mà không mảy may để cậu phải phiền lòng. Một lá thư có lẽ sẽ tốt hơn cả. Anh biết mình cần phải viết cho cậu một lá thư trước khi màu xuân nhạt đi và phai tàn.

"Gửi Jungkook.

Cho phép tôi được xưng hô thế này với em.

Chắc hẳn em sẽ ngạc nhiên lắm khi bất chợt nhận được thư này. Nhưng xin hãy đọc cho kĩ những gì tôi sắp viết đây, xin em đừng bỏ sót điều gì, và xin em hãy giữ lá thư này cho riêng mình thôi hoặc em cũng có thể vứt đi nhưng đừng nói tôi biết.

Có lẽ em cũng đã quên, nhưng chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở câu lạc bộ vẽ. Tôi vẫn còn nhớ mãi dáng vẻ của em khi ấy, dáng vẻ mà tôi đã âm thầm ví với mùa thu. Có lẽ chỉ có mình tôi nghĩ chúng ta đã có biết bao nhiêu kỉ niệm gắn với phòng vẽ, những tấm ảnh và những bức tranh, cùng nhau đi qua cả xuân xanh, hạ trắng, thu vàng và đông xám. Lần đầu tiên tôi gặp được một người đàn em chân thành và thấu hiểu mình đến vậy, tôi trân trọng vô cùng, tôi cũng nghĩ em cũng trân trọng tôi hết mực.

Nhưng Jungkook, càng lúc tôi càng nhận ra tôi chẳng dành cho em tình cảm của những người bạn đơn thuần. Có lẽ tôi đã thích em. Không phải, có lẽ tôi đã lỡ thương em thật.

Tôi không mong em sẽ chấp nhận tình cảm này, càng không mong đợi gì em sẽ cố gắng đáp lại. Tôi vẫn sẽ thương em cho dù em chẳng hề hay biết, vì vậy đừng để những dòng thư tôi khiến em phải bận lòng. Cũng xin em đừng né tránh, xin em cứ dịu dàng với tôi như em đang và đã từng, để những khoảnh khắc cuối cùng ta còn được bên nhau trước khi ngày tốt nghiệp kịp gõ cửa sẽ trở thành vĩnh cửu trong tâm trí tôi.

Tôi chỉ muốn em biết rằng, qua mấy mùa xuân hạ thu đông, ở đây có một người thương em thật lòng.

Cầu chúc cho em những điều tốt đẹp nhất.

Yoongi.

.

Đã quá nửa đêm. Mây mù che khuất trăng khuya, mưa đầu xuân rơi trên khung cửa sổ khép hờ lặng lẽ. Trong không gian tĩnh mịch chỉ còn đọng lại tiếng xào xạc của cây cối nơi sân nhà.

Mẹ của Yoongi giật mình tỉnh giấc, thấy phòng con trai vẫn sáng đèn.

Bà rón rén bước vào, ngạc nhiên khi bắt gặp đứa con yêu dấu đang ngủ gục trên chiếc bàn học gỗ, trước mặt là lá thư với những nét chữ còn chưa kịp gấp lại. Bà biết, thư ấy là gửi cho người tên Jungkook, bấy lâu nay đứa con trai mình vẫn thương thầm. Bà cũng biết, người thương của con mình chính là người đàn em trong những câu chuyện anh thường kể mỗi bữa cơm chiều, bà biết người ấy là con trai.

Là một người mẹ, bà đủ tinh tế để đọc được cái trìu mến lạ lùng trong đôi mắt Yoongi mỗi lần anh nói về cậu trai ấy. Sẽ là dối trá nếu nói rằng một người phụ nữ truyền thống như bà chưa từng lo lắng khi biết đứa con trai hết mực yêu chiều lại đem lòng thương một đứa con trai khác. Nhưng bà cũng hiểu, Yoongi cần được là chính mình, đứa con rất đỗi ngoan ngoãn, dịu dàng của bà cần phải được hạnh phúc. Yoongi chỉ có thể hạnh phúc khi được ở bên người con thực sự yêu thương.

Vậy nên mẹ sẽ chờ, chờ cho đến một ngày Yoongi đủ can đảm thổ lộ về mối tình bí mật mà con vẫn giấu kín, để có thể tặng con trai mình một nụ cười và một cái ôm thật ấm áp.

Yoongi của mẹ hẳn đã vất vả nhiều rồi.

Rồi lại Hạ🌻

Ít ai biết rằng, Jungkook đã luôn để ý đến một người. Một người con trai mà mọi người xung quanh bảo là lạnh lùng nhưng cậu nào thấy vậy, ngược lại cậu còn thấy anh ấy đáng yêu nữa kìa. Một người đàn anh cùng câu lạc bộ, người sẽ làm mọi vật sống dậy trên những trang giấy trắng chỉ bằng những nét chì thanh mảnh, giản đơn. Người con trai có cái tên dịu dàng, ấm áp như ánh nắng, anh ấy tên Yoongi.

Yoongi bước chân vào cuộc sống cấp ba của Jungkook đột ngột như một ngày đầu thu, và cứ thế ở lì trong tim em chẳng chịu rời đi. Em không rõ từ lúc nào mình đã chú ý đến người đàn anh xinh đẹp kia nhiều hơn một chút, đã ao ước biết mấy những chiều về muộn để được thản nhiên ngắm anh thả hồn vào những bức tranh, đã bao lần thầm cảm ơn nắng chiều thay cậu giấu đi đôi gò má đỏ ửng như màu táo chín mỗi lần thấy anh mỉm cười. Jungkook, người vốn luôn tự tin vào sự thông minh và bình tĩnh của bản thân lần đầu biết thế nào là lạc lối khi lỡ va phải ánh mắt Yoongi trong veo, thoáng buồn, biết thế nào là bối rối khi chợt thấy đôi tay anh siết lấy tay mình trong chiều mưa trắng xoá, biết thế nào là thao thức khi những đêm dài vẽ lại hình bóng anh trong nỗi nhớ khắc khoải.

Không rõ từ lúc nào Jungkook đã lỡ thương amh, thương đến chẳng nói nên lời.

Jungkook có lẽ sẽ cất mảnh tình này cho riêng mình thôi, nếu mùa hạ không gửi đến em lá thư mà Yoongi đã dồn hết tình cảm vào từng con chữ để viết.

Chiều hạ ấy, cậu ngồi bần thần bên khung cửa sổ, để cho nắng chảy dài lên vai áo, mắt dõi theo những cánh chim chở mùa hạ chao nghiêng qua khung cửa, tay vẫn giữ chặt lấy lá thư của anh gửi.

Cậu chẳng ngờ rằng Yoongi mà cậu hằng ngưỡng mộ đã thương mình nhiều đến thế, đã vì em mà day dứt đến thế. Jungkook muốn chạy đến nhà anh ngay lập tức, em muốn ôm lấy anh dưới bóng cây phong đỏ đầu ngõ xanh mướt, em muốn gục đầu vào đôi vai thanh mảnh của anh, em muốn nói với anh cả nghìn lời yêu thương. Nhưng em biết mình chẳng còn cơ hội để đường hoàng tỏ tình trước mặt anh nữa. Yoongi đã rời Daegu trong một chiều nắng cháy để đến với Seoul nhộn nhịp, nơi sẽ hiện thực hoá giấc mơ của mình. Anh đem theo tất cả luyến tiếc cùng mình đi, không kịp để lại cho Jungkook một cơ hội hồi đáp.

Vẫn còn chưa muộn. Jungkook biết mình phải làm gì đó. Cậu không thể để người mình thương phải một mình ôm nỗi nhung nhớ. Cậu ước giá mà mình có thể viết một bức thư thật dài như anh đã làm, để có thể bày tỏ những gì mình muốn một cách thoải mái và chân thành nhất. Nhưng viết lách chưa bao giờ là một sở trường của Jungkook, cậu sẽ chẳng thể nào viết nổi một lá thư đẹp như tình yêu mình dành cho người đàn anh. Vậy nên cậu sẽ chọn bày tỏ với Yoongi bằng thứ nghệ thuật mình vẫn luôn say đắm.

Em sẽ gửi đến Seoul những bức ảnh này trước. Còn em thì...

.

Yoongi trở về nhà sau một ngày dài vật lộn với núi bài vở. Vai khoác balo, chân rảo bước trên phố đông, anh nhìn những hàng cây thẳng tắp hai bên đường, bỗng nhớ lắm những con phố ở quê mình mà anh đã đi đến nhàm chán. Mùa hạ ở Seoul đẹp như bước ra từ những cuốn sách du lịch, nắng vàng, trời trong và rất xanh, nhưng cũng xa lạ. Đi xa chưa được bao lâu, nhưng cậu thanh niên trẻ đã đôi lúc thấy mình thật lạc lõng giữa Seoul tấp nập, phồn hoa, và thấy mình thèm khát biết mấy cái giản dị, thân thương nơi quê nhà.

Anh về đến nhà, thấy có thứ gì đó được đặt ngay ngắn trong hòm thư. Một món quà gửi từ Daegu đang tha thiết nhung nhớ? Nhưng bất ngờ hơn cả, người gửi là Jungkook, là mối tình đầu mà anh tự nhủ sẽ giữ mãi trong tim.

Có lẽ cậu gửi quà như một lời tạ lỗi sau khi đọc thư anh chăng?

Anh chẳng bao giờ ngờ đó là một lời thổ lộ.

Cầm bao thư trên tay và rồi sững sờ khi những tấm ảnh cứ thế rơi ra. Tất cả đều là ảnh chụp anh: có ảnh chụp rất xa, có ảnh lại quá gần, có những tấm anh cười, có những tấm lại trầm tư, có những tấm anh đang miệt mài vẽ tranh, có những tấm lại lơ đãng nhìn ra cửa sổ lớp vẽ. Xuân hạ thu đông xoay vòng trong những tấm ảnh cậu chụp, đọng lại trên dáng vẻ của bầu trời, của những hàng cây, những đoá hoa, đọng lại trong đôi mắt Yoongi ngời sáng. Anh đứng đó lặng lẽ rơi nước mắt.

Nếu Jungkook ở đây, hẳn em sẽ muốn chụp lại khoảnh khắc này lắm.

Giữa hàng trăm tấm ảnh rực rỡ, cậu gửi kèm một bức tranh chì. Bức tranh được giữ phẳng phiu, bọc cẩn thận cho chì không phai đi, từng đường nét trong tranh dịu dàng, tỉ mỉ, tựa như người vẽ đã dồn vào đó tất cả tình cảm. Tranh chỉ vẽ duy nhất Yoongi ngồi giữa đồng hoa cải mênh mông, nụ cười dịu dàng như nắng.

"Giờ có muộn lắm không ạ?"

Đằng sau bức tranh, chỉ vài dòng chữ được em viết bằng mực đen. Anh miết ngón tay theo dòng chữ rồi bật cười thở một hơi dài. Ý em là sao đây Jungkook? Em lại muốn anh gieo thêm hy vọng nữa chăng?

- Không muộn lắm đúng không anh?

Giọng nói sau lưng, giọng nói quen thuộc làm anh thật sự phải bật khóc, giọng nói và dáng người anh hằng thương nhớ.

- Thế... Yoongi này! Từ Daegu đến Seoul. Em gửi anh trái tim này. Anh có nhận không?












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro