5. Hình như bạn lớn giận bạn nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải ngẫu nhiên mà người xưa lại sáng tác ra cái câu "Ngựa quen đường cũ" hay "Mèo lại hoàn mèo", mèo con Park Jimin sau vài buổi đi học đã đâm ra chán chường, liền quay trở về với lối sống cúp học liên miên, dùng đủ thứ lí do để bao biện cho sự lười biếng của mình.

Cho đến ngày thứ mười bốn nghỉ học thêm, và bạn nhỏ đã sử dụng hết toàn bộ lí do từ ốm đau đến nhà có việc bận, bạn buộc phải xách cặp đến nhà cô Haeun dưới cái lườm nóng cháy từ hai thằng bạn chí cốt và một cuộc điện thoại nhắc nhở từ chính cô giáo. Jimin ngáp ngắn ngáp dài, tự hỏi tại sao Toán lại có mặt trong các môn tiên quyết, trong khi khối ngành của cậu rõ ràng là Xã hội.

Chán ghét môn Toán thì sẽ chán luôn cả việc học thêm, chán việc học thêm thì sẽ chán cái lớp tổ chức học thêm, chán cái lớp tổ chức học thêm thì sẽ chán những con người có mặt trong cái lớp đó. Nói trắng trợn ra, Jimin chẳng còn tí ti rung động nào với hai từ "bạn nhỏ" đi cùng với tính từ "đáng yêu" mà Jungkook hào phóng dành tặng cậu vào đêm thứ sáu của hai tuần về trước nữa rồi. Cậu dường như chán cả Jungkook.

Nhưng rồi cậu nhận ra mình đang bị nhầm lẫn cảm xúc, khi cậu giáp mặt Jungkook tại lớp học và trái tim bất chợt đập liên hồi như mở hội. Bạn nhỏ, bạn nhỏ, bạn nhỏ, đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu, giọng nói trầm ầm của hắn vang vọng trong đầu tạo thành những âm hưởng thánh thót. Jimin ngại ngùng đặt cặp sách xuống bàn, rất e thẹn kéo ghế bằng sự khẽ khàng cả cuộc đời này dồn nén và né tránh ánh nhìn thoáng qua của hắn. Cậu triệt để im lặng, mở điện thoại chơi điện tử và coi người bên cạnh mình là không khí.

Mười lăm phút sau đó, khi lớp học đã dần đông hơn, Jungkook đột ngột đứng dậy, xách cặp lách qua phía sau lưng Jimin và di chuyển lên bàn đầu. Nhịp tim bạn nhỏ đánh hụt xuống dạ dày, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, tất cả những gì trông thấy là lưng chiếc áo phông đen đang lạnh nhạt hướng về phía mình, Jungkook cứ vậy mà chuyển chỗ lên dãy đầu tiên, bỏ mặc cậu đằng sau không hiểu chuyện gì xảy ra.

Jimin rất muốn hỏi, trong lòng cậu đã sớm hình thành nhiều nỗi niềm nằm chất chồng, ngổn ngang, nhưng rồi cậu buồn bã nhận ra mối quan hệ giữa hai người còn chưa chạm tới mức quen biết chứ đừng nói là bạn bè, vì vậy nên cậu không có tư cách gì để thắc mắc với hắn hết.

Cậu chỉ sợ hắn ghét bỏ mình.

"Làm sao làm sao làm sao? Mặt cứ xị ra như nắm cơm thiu thế kia?" Taehyung nhăn nhở nhào tới đập vai Jimin bôm bốp, cậu rít lên kêu đau và dường như Jungkook đã hơi nghiêng đầu trong vài tích tắc ngắn ngủi. Taehyung nhận ra vị trí kì lạ của hắn, nó ghé vào tai Jimin hỏi nhỏ. "Không ngồi trong góc nữa à?"

"Không..." Bạn nhỏ bĩu môi trong vô thức, tâm trạng tiu nghỉu, cậu tha thiết muốn được về nhà ngay lúc này. "Chắc là không thích tao nên chuyển chỗ."

"Mày làm gì mà cậu ta không thích?"

"Thì học dốt, cúp học liên miên, người ta sợ bị ảnh hưởng nên bỏ chạy rồi." Jimin hậm hực nằm bò xuống bàn.

Và sau một hồi diễn ra những âm thanh như đẩy ghế, xách cặp, bước chân không quá nhanh cũng không quá chậm, giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên đằng sau lưng, "Xin lỗi, cho tôi đi nhờ." và huỵch một cái, Jimin giật mình nhận ra Jungkook đã trở về với vị trí ban đầu của hắn. Vạt áo hắn ma sát với lưng áo cậu tạo thành cảm giác nhồn nhột song cũng chộn rộn đến lạ kì, tim cậu đập thình thịch, gò má cũng dần nóng lên, dĩ nhiên sẽ chẳng có lí do nào thích đáng để giải thích hiện tượng bất thường đang diễn ra trên cơ thể cậu cả.

"Cậu ta về chỗ cũ rồi kìa..." Taehyung quay sang hóng hớt với Eun Woo.

"Ừ, mày có thấy Jimin với Jungkook có gì đó kì lạ không?" Nó thì thầm đáp lại, và Choi Soobin lớp 10A từ đằng sau đang vểnh tai nghe ngóng cũng phải nhoài dậy gia nhập vào cuộc trò chuyện.

"Gì, chúng mày cũng thấy vậy hả? Tao để ý ngay từ buổi đầu tiên rồi cơ---"

"Tao nữa, tao nữa!" Yeonjun nhập cuộc, bốn cái đầu đinh chụm lại vào nhau xì xào bàn tán.

Hai nhân vật chính đang ngồi cạnh nhau, dù cách xa cả thước vẫn không hẹn mà cùng nhau bỏ ngoài tai hàng trăm lời đồn đoán đang chạy rì rầm bên tai mình. Jungkook im lặng, Jimin cũng làm thinh, cô Haeun vào lớp ngay sau đó và dẹp chợ, thế mà suốt cả buổi học vẫn không thấy hắn hay cậu mở lời. Có thể Jungkook chẳng nghĩ gì sâu sắc cả, nhưng Jimin thì lo lắng đủ đường, cậu lo hắn ghét bỏ mình, lo hắn nghe được tin đồn không hay rồi đâm ra thù hằn không muốn nhìn mặt. Cậu muốn nói chuyện với hắn ngay lập tức, nhưng vì không có tư cách nên chỉ đành ấm ức ngậm bồ hòn làm ngọt.

Hai tiết học nhàm chán trôi đi, vở của Jimin trắng trơn không có lấy một con chữ. Jungkook sau cùng vẫn chịu không nổi, hắn nhấc ghế kéo sát lại gần cậu, không bất ngờ khi cậu giật mình thon thót và mở to mắt nhìn hắn một cách ngây ngốc. Jungkook chậc lưỡi:

"Rốt cuộc là có học hay không?"

"Học không vào..." Jimin mím môi. "Không hiểu Toán..."

Jungkook nhẹ nhàng lấy chiếc bút bi từ tay Jimin, lấy luôn quyển vở kéo ra giữa, hắn gõ gõ lên mặt giấy trắng và dịu giọng:

"Không hiểu ở chỗ nào, tôi sẽ giảng cho cậu."

"Góc lượng giác và cung lượng giác ấy."

"Được rồi, nhìn đây này." Jungkook nhanh chóng vẽ một đường tròn và chấm vài điểm cần thiết lên đó. "Trên đường tròn định hướng cho một cung lượng giác, một điểm M chuyển động trên đường tròn từ C tới D tạo nên cung lượng giác nói trên, khi đó tia OM quay xung quanh gốc O từ vị trí OC tới vị trí OD, lúc đấy sẽ có tia OM tạo ra một góc lượng giác, có tia đầu là OC, tia cuối là OD."

Ba mươi phút giờ giải lao của buổi học hôm ấy, Jungkook dành trọn vẹn để giảng bài cho Jimin, dĩ nhiên là bạn nhỏ lúc hiểu lúc không, và hắn đã phải doạ nạt cậu không được giấu dốt thì cậu mới dám mở lời thắc mắc. Đến cuối cùng, bạn nhỏ đã hiểu thêm được một chút.

"Bây giờ cậu đọc bài 30, nói cách làm tôi nghe." Jungkook giở tài liệu của mình đặt trước mặt Jimin, thật tài tình làm sao khi hắn chưa mất đi một sợi kiên nhẫn nào với cậu bạn bên cạnh.

"T-tôi nghĩ là, đồng hồ chỉ 6 giờ đúng thì kim giờ vạch lên 1 cung có số đo nên 30 phút kim giờ vạch lên 1 cung có số đo là 30 chia 60 nhân 6 nhân cả thể với pi, b-bằng 1 phần 12 pi. Thế thì độ dài cung tròn mà nó vạch lên là I bằng pi nhân với alpha, là 10,57 nhân với pi trên 12..." Jimin ấp úng, đôi bàn tay cậu run run bấm máy tính và e dè đưa ra kết quả cuối cùng. "Xấp xỉ 2,77cm---"

"Đúng rồi." Jungkook gật gù, nhưng dường như vậy là chưa đủ, hắn còn đặt tay lên đầu Jimin và vỗ về như chú mèo nhỏ. "Giỏi lắm, giỏi lắm!"

Eun Woo, Taehyung, Soobin và Yeonjun ngồi ngay bên cạnh, không hẹn đều bĩu môi khinh bỉ.

Nửa buổi học còn lại, Jimin hăng say học bài nhờ có Jungkook không ngần ngại giải đáp những thắc mắc của cậu, quan trọng hơn cả chính là hắn không hề than vãn hay cảm thấy phiền phức. Cậu vui vẻ vô cùng, chăm chỉ học tập đến mức cô Haeun còn phải che miệng bất ngờ, và lũ bạn của cậu không tìm được cơ hội nào để trò chuyện với cậu hết, bởi lẽ cậu bận dành hết câu từ cho Jungkook kia mất rồi.

"Mà này, khi nãy cậu giận tôi à?" Jimin đeo cặp sau lưng, ngày hôm nay đã đủ can đảm để sóng bước bên cạnh Jungkook thay vì ra về sau hắn. "Cậu chuyển chỗ làm tôi bất ngờ lắm."

Thật ra bất ngờ chỉ là cách nói giảm nói tránh cho nỗi buồn mênh mông của Jimin.

"Ừ, giận." Jungkook thành thật gật đầu. "Cậu bỏ học hai tuần, tôi rất giận."

"Tôi bỏ học thì có ảnh hưởng gì đến cậu đâu?"

Jimin nguýt Jungkook một cái sắc lẹm, cậu chẳng có ý gì nhưng có vẻ như Jungkook lại hoàn toàn nghiêm túc. Biết mình dễ chọc người kia tức giận, cậu cúi đầu im lặng.

"Ừ, cậu học dốt cũng không ảnh hưởng đến tôi, chỉ là sau này một người đỗ đại học một người không, nếu vậy thì buồn lắm." Hắn nói thật chậm rãi, trong câu từ mang theo hàm ý sâu xa mà đứa ngốc kia chắc chắn không thể hiểu.

"Được rồi được rồi, tôi sẽ tập trung vào việc học hơn, nhờ có Jungkook giảng bài mà tôi thấy Toán cũng không đáng ghét cho lắm!"

"Hứa đi?"

Jungkook đột ngột dừng chân khiến Jimin cũng khựng lại theo, hắn giơ ngón út trước mặt cậu, chờ đợi một cái móc ngoéo thề thốt.

Bạn nhỏ đã đâm lao thì phải theo lao, không nghĩ ngợi gì liền ngoắc ngón út của mình vào ngón út của hắn, cười hề hề:

"Hứa, hứa mà!"

"Vậy thì tốt." 

Jungkook rẽ vào nhà gửi xe ở phía đối diện chỗ Jimin gửi, hắn vẫn còn chần chừ điều gì đó nên cậu chưa vội quay lưng đi ngay. Và không ngoài dự đoán, hắn chạy tới chỗ cậu, đôi mắt tròn khẽ láy động:

"Nói không ảnh hưởng đến tôi thì cũng không đúng đâu."

Jimin ngơ ngác nghiêng đầu.

Hắn giúp cậu bẻ lại cổ áo, hay có chăng chỉ là cái cớ để ánh mắt hắn có một điểm nhìn cố định thay vì lúng túng đảo loạn khắp nơi:

"Tôi cũng biết thế nào là nhớ một người mà..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro