Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook băng xong vết thương cho Jimin thì mày cũng đã nhăn tít lại, dưới con mắt của kẻ cầu toàn như hắn thì dải băng trên tay Jimin là cái xấu xí nhất mà hắn tạo ra, sao mà cái này khó thế không biết!

Jimin thấy Jungkook nhăn nhó nhìn dải băng thì mím môi không dám hé một lời, người này lại bắt đầu trưng ra khuôn mặt đáng sợ rồi, cậu lại muốn về quá... 

 Jungkook đã nhìn đôi tay băng bó của Jimin được chừng 30 phút rồi, trong lòng Jimin ngoài suy nghĩ muốn về nhà thì còn nảy sinh thêm một suy nghĩ khác nữa, rốt cuộc người này còn muốn nhìn bao lâu? Cậu muốn đi vệ sinh quá rồi có được không? Người này cứ nhìn cái băng rồi băng đi băng lại mãi, cậu mót lắm nhưng nhìn cái nhăn mày kia lại chả dám hé răng. Ánh mắt mèo còn ngập nước chiếu tướng vào Jungkook để lôi kéo sự đồng cảm, nhưng thật không khéo, dường như toàn bộ sự chú ý của người đàn ông đã bị dải băng vết thương thu hút mất rồi. Jimin ỉu xìu, cả người căng cứng chịu đựng nhưng cơ thể không nghe lời.

 Jungkook dường như nhận ra cái mông của Jimin cứ nhích đi nhích lại trên ghế, hắn kinh ngạc ngẩng đầu: "Em sao thế? Thấy khó chịu ở đâu nữa sao?"

Giọng của Jimin hoàn toàn là bật ra như muỗi kêu, đôi mắt ngập nước:"Em...em...em muốn đi...đi vệ sinh."

Jungkook chớp chớp mắt rồi chợt đứng thẳng lên quay mặt qua chỗ khác: "Được rồi, đến đây thôi, em đi đi, anh cũng phải đi làm đây."  Jungkook xách lên chiếc cặp đựng tài liệu đi ra khỏi cửa, không quên quay lại dặn dò: "Tìm mẹ chơi với em nhé, nhớ là đừng làm mình bị thương nữa đấy."

"Em...em biết rồi."  Jimin nhanh chóng đi tìm phòng vệ sinh nhưng vấn đề là cậu không biết phòng vệ sinh chỗ nào cả! Cậu quên hỏi người đàn ông kia mất rồi!

Jimin đứng xoay quanh quanh, muốn khóc quá, sắp không chịu được nữa rồi, cậu muốn về nhà! Jimin khóc rồi, cậu ngồi xuống giữa nhà mà khóc, không ai quan tâm cậu, chỗ này cái gì cậu cũng không biết, cậu là đứa bé ngoan mới không đi vệ sinh ra quần! Nhưng sắp không chịu được nữa rồi, phải làm sao đây? 

Jungkook đi được mấy bước chợt nhớ đến vị hôn thê khờ của mình, nhóc con muốn đi vệ sinh? Vậy em ấy có biết nhà vệ sinh ở đâu không? Vừa đúng lúc hôm nay cô giúp việc xin nghỉ phép...

Nghĩ đến đây Jungkook liền chạy vào nhà, cảnh tượng lúc này hắn thấy là nhóc con đang ngồi giữa nhà mà khóc. Hắn đưa tay đỡ trán rồi chạy đến bế Jimin lên, đi vào nhà vệ sinh đặt cậu lên bồn cầu trong con mắt kinh ngạc còn đẫm nước của cậu. "Lần sau không biết có thể hỏi, mẹ tôi trên lầu...à không đúng, sau này cũng là mẹ em, hãy hỏi bà ấy nếu không tìm ra cái gì được không?"

Jungkook ngồi quỳ một chân xuống sàn, dùng ống áo lau sạch nước mắt trên mặt Jimin rồi mới đứng lên đi ra khép cửa lại, không quên nhìn ánh mắt ngạc nhiên cùng cái má đỏ hồng lên vì xấu hổ kia, đáng yêu quá đi mất... 

________________

 Tập đoàn KM

Jungkook ngồi trên ghế chủ tịch trong phòng họp, hôm nay mọi người đang bàn về một dự án nhà đất lớn sẽ được tiến hành trong tháng sau.

Nhân viên sau khi trình bày xong thì đặt câu hỏi: "Chủ tịch, không biết ngài có ý kiến gì không?"

Jungkook không trả lời, hắn tựa lưng vào ghế, mắt thì nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trước mặt, không biết là đang nghĩ đến cái gì. 

"Chủ tịch?"

 "Chủ tịch!" Nhân viên lớn tiếng gọi.

"Sao?"  Jeon Jungkook giật mình thoát khỏi suy nghĩ. Chết tiệt, hắn chưa bao giờ sao lãng khi làm việc vậy mà giờ lại đang ngồi nghĩ đến bé con ở nhà, không biết có làm sao không nữa? Có biết hỏi mẹ khi không tìm được cái gì không? Có ai chơi cùng không? Càng nghĩ càng không thể kiểm soát được mà nghĩ tới những cái xa hơn. "Được rồi, lát nữa mang bản kế hoạch qua phòng nộp cho tôi, tôi sẽ xem xét sau. Còn ai có ý kiến hay đề xuất gì không?"

"Không có."

Hôm nay chủ tịch làm sao thế nhỉ? Chưa bao giờ thấy hắn mất tập trung thế này.

"Vậy thì tan họp"

Mọi người nhanh chóng về phòng, Jungkook cũng hoàn thành công việc một cách nhanh nhất để về nhà, hôm nay hắn muốn về nhà sớm, sáng sớm đi vội còn chưa làm quen với nhóc con nữa.

Mọi công việc được xử lý nhanh gọn, hắn với lấy chiếc áo khoác và chìa khóa xe từ trên giá rồi mở cửa ra khỏi phòng. 

"Jungkook!" Một giọng nữ ngọt ngào vang lên.

Jungkook nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, lại là biểu cảm lạnh lùng quen thuộc: "Có chuyện gì?"

Người trước mặt hắn bây giờ là Kim Yuri, tiểu thư tập đoàn Y, gia đình cô ta là chủ sở hữu một chuỗi trung tâm thương mại lớn hàng đầu Hàn Quốc. Cô ta là thanh mai trúc mã lúc nhỏ của Jungkook, lúc nào cũng bám theo hắn, kể cả lớn lên cũng vậy, thật phiền phức. 

"Hôm nay anh về sớm vậy sao? Em có thể qua nhà anh không? Đã lâu chưa qua thăm dì."

"Hôm nay thì không được, để hôm sau đi. Hôm nay gia đình anh bận lắm, hôm sau nhé."  Jungkook nói nói xong thì đi thẳng, chẳng thèm nhìn sắc mặt đã vặn vẹo đến đáng thương của Kim Yuri một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro