2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..."

gã tựa lưng vào ghế trong phòng tiếp dân, không mở miệng phát ra thanh âm nào. hai người ngồi trước mặt gã, thật sự gã chỉ muốn cho mỗi người một vả.

gã còn để tới giờ phút này, nếu chẳng vì trí mân, cả hai đều sẽ vào tù hết! cái tội buôn bán người, người nào lại đi bán cả con của mình chứ! gã nhíu mày khó chịu, hai người phía trước rụt cổ lại trong không khí lạnh tanh.

"chúng tôi nghe nói, trí mân nhà chúng tôi đang ở chỗ của thanh tra."

phải, nhưng hai người nghe thông tin này chắc từ bọn ranh giữ người rồi. cả thành phố này chẳng ai biết gã đưa em về nhà cả. mà, chắc cũng phải gô cổ nó thôi.

"cái này, chúng tôi có thể nào đưa trí mân về được không? trí mân tuy vậy nhưng không ngoan ngoãn có thể làm thanh tra phật ý."

"nhảm nhí."

đưa về để bán đi tiếp ư?

"thanh tra, ngài làm vậy không được chút nào. ngài biết mà, chúng tôi là cha mẹ thằng bé-"

gã đập bàn, cười nhẹ một cái nhạt toẹt.

trí mân chạy tới bàn, nhấc điện thoại lên nghe máy. em đang trong bếp dọn một vài thứ còn dư lại từ bữa trước, không hề suy nghĩ trả lời.

"trí mân, em có còn muốn gặp cha mẹ không?"

"dạ?"

trí mân giật thót lùi xuống va vào cạnh bàn, kêu lên một tiếng đầy run sợ.

"em còn muốn gặp cha mẹ không? có muốn về với họ không?"

thanh tra hỏi trí mân những điều này là vì gì chứ? trí mân gần như sụp đổ. nếu như gã không cần cậu nữa, đêm hôm trước tại sao lại phủ nhận. trí mân lo sợ nếu trả lời không, gã sẽ ném cậu ra đường. cậu chẳng hề muốn quay lại cái nơi quỷ không thèm ngó ma cũng chẳng thèm chơi, trí mân lo lắng trả lời.

"chú không cần em nữa ạ? chú đừng bỏ em như thế, em không muốn quay lại nơi đấy đâu ạ. hai người ấy em cũng không muốn gặp, chỉ là chú đừng đưa em trở lại ấy."

giọng trí mân run run, hai tay không dám cầm chắc điện thoại. đầu dây bên kia trầm ngâm. gã lại trầm ngâm, em cắn môi suy nghĩ.

"không sao, tôi sẽ không đưa em về đấy đâu. em đừng lo, tối nay nhớ làm thịt bò nhé. tôi đã để trong tủ, hôm nay tôi sẽ về nhà sớm."

trí mân thở phào nhẹ nhõm, nói vâng ạ một tiếng rồi để lại điện thoại lên bàn. trán em rịn mồ hôi vì lo lắng, mặc dù cũng có thể gã là một thằng khốn nạn như thế.

điền chính quốc đặt điện thoại xuống bàn, hất cằm về phía trước.

"nghe rõ chưa, giờ thì biến về đi. phiền quá."

"thanh tra, ngài không thể làm như thế đâu. chúng tôi sẽ kiện ngài về việc giam giữ con của người khác đấy."

"chậc." gã di tay trên lông mày. hai con người này, nếu không phải gã đã nói sớm, gã đã cho mỗi người một vả! "kiện đi, lắm chuyện thật đấy. xong rồi tôi sẽ quẳng hai người vào chuồng chó vì bán người với bọn con buôn khốn nạn ấy nhé."

gã đá ra khỏi sở rồi đan chéo tay vào nhau để sau gáy, trở về phòng làm việc của mình. trí mân, gã không hiểu sao vẫn còn thương cảm cho hai người bọn chúng. nếu không phải vì sinh ra em, tôi cũng sẽ chẳng có sự khoan hồng nào cho họ. hôm nay đúng là cho người ta cơ hội sống, mọi người nhún vai nhìn gã thảnh thơi bước vào.

"chú, em xin chú, dù như vậy nhưng chú cũng đừng đưa họ vào tù ạ.."

"cho dù? cho dù họ đánh rồi bán em đi ư?"

"chú, họ vẫn là người sinh ra em mà.."

"..."
trí mân đã kéo vạt áo gã và nói như thế. gã cũng không phải người điếc hay người ngu mà không hiểu em nói gì. xem ra gã phải dạy em cách trở nên độc ác hơn một chút nữa. nếu không có ngày sự lương thiện quá đáng ấy của em sẽ bị lợi dụng mất. gã đem hộp cơm trưa lên bàn, mở ra trộn đều rồi xúc từng thìa một. gã luôn luôn trân trọng từng món ăn mà em làm, phút chốc đã ăn hết sạch gọn gàng. trước khi đưa em về, gã chẳng thèm ăn lấy một bữa cho đến khi nào bụng sôi sùng sục. thường thường gã sẽ nhai một miếng bánh mì.

tạm thời như công việc ít hơn mọi ngày. gã vươn vai. hôm nay gã đã hứa sẽ về nhà sớm, chắc hẳn em sẽ chờ gã như mọi ngày.

"tôi về rồi đây."

"mừng chú về nhà ạ!"

trí mân ngoan ngoãn quá mức làm điền chính quốc đôi khi thấy ngượng ngùng. vì em ngoan như thế mà mỗi ngày gã đều trưng ra vẻ mặt khó ở, chẳng xứng đáng với em chút nào.

"chú vào dùng bữa đi ạ, em đã xong rồi đây. ăn xong chú đi tắm nhé, em pha nước rồi ạ."

"em thì sao?"

"dạ?"

"em đã tắm chưa?"

"chú cứ tắm trước đi ạ, em sẽ tắm ngay sau khi dọn xong mà."

"..."

"em mời chú."

"tắm cùng đi. tôi sẽ dọn với em."

điền chính quốc gắp cho trí mân một bát đầy thịt, mắt không rời khỏi một giây. trí mân ăn trong áp lực qua ngày, thật sự cái gì kì lạ từ người gã cũng không quen nổi.

"chú ăn đi ạ."
ý em là chú nhìn bát của chú ấy, chả có tí gì mà cứ gắp cho người ta.

"em ăn đi. phần cơm trưa nay tôi ăn xong vẫn chưa thấy đói."

"em cho cơm nhiều quá ạ? để hôm sau em cho ít lại.."

"không, cho ít đi thì đừng trách. em mau ăn đi."

gã phất tay, gắp thịt đưa vào miệng rồi nhếch hai lông mày nhìn trí mân. tôi ăn rồi đấy, em vừa lòng chưa? gã nhai cơm với thịt trong miệng, nhàm chán tựa lưng vào ghế. tay chống lên cằm, hai mắt vẫn không rời nhìn về một vị trí. cả hai đều đã dùng bữa xong, gã xếp bát đem ra bồn rửa.

"chú, chú đứng xích qua một bên."

"tôi làm cho."

"dạ?"

"tôi làm cho. em chuẩn bị đi tắm đi."

"chú biết rửa chứ ạ?"

...

"tôi biết. em mau chuẩn bị đồ đi, cả cho tôi nữa đấy."

"vâng ạ. chú rửa cẩn thận nhé."

rửa bát mà phải cảnh cáo để làm gì chứ? gã đâu phải là con nít! gã vụng về rửa bát, thi thoảng lại để ý vào phía trong, nhoáng cái đã xong. hai tay lau vào vạt áo sơ mi, gã qua loa nhìn quanh bếp một lượt. mọi thứ đã được trí mân để gọn gàng.

"tôi xong rồi đây."

"dạ, em đã ngồi chờ chú."

"có lâu không?"

"không ạ."

thế thì đi tắm.

...

trí mân không nói một lời ngồi bất động trước chính quốc trong bồn tắm. không phải chứ, chuyện này đúng là kì lạ. hai tay gã vòng qua eo trí mân kéo em lùi ra phía sau, đặt cằm lên vai em. hơi nóng phả liên tục xuống khiến trí mân hai má đỏ bừng.

"chú, đau em!"

"em không thích à?"

"..."

em thích kiểu gì được chứ?! tự dưng cắn cổ người khác!

"không thích thì ngồi yên đi."

nãy giờ em đâu có cử động! gã lại cúi đầu xuống, khuôn miệng không yên phận mở đường cho đầu lưỡi nóng hổi dạo chơi. gã tinh nghịch lướt qua vai gáy của trí mân, ngoài việc khuôn mặt vẫn chẳng hề thay đổi trạng thái ra thì mọi thứ đều khác. trí mân đứng phắt dậy, với lấy khăn quấn lên người.

"em xong rồi, chú cứ tắm đi."

gã sững sờ, tự nhiên cảm thấy xung quanh trí mân có một luồng khí cũng không lạ lẫm mấy. trong lòng tự hỏi gì đây? tự nhiên trí mân làm mặt lạnh với gã, có nhầm lẫn gì không vậy? đáng ra gã mới là người duy nhất sẽ không được nhận lấy phản ứng ấy chứ? điền chính quốc nhanh chóng bước vào phòng ngủ, ngồi lên trên giường. trí mân đã cuộn tròn người trong chăn, còn không thèm tắt đèn hay bật đèn ngủ, rèm cũng chưa đóng.

"em sao vậy?"

"..."

"..."

gã vặn mình rồi đứng dậy đóng rèm, tắt đèn sáng rồi mở đèn ngủ.

"em tự dưng sao vậy?"

"em không sao hết. ngày mai em sẽ ngủ nướng đấy, em báo với chú thế trước ạ."

ôi chao, cậu nhóc này. trước giờ, trí mân sẽ luôn nói xin phép gã. gã bất ngờ nhướng mày, không đáp lại xích lại gần.

"với cả chú đừng nằm sát em ạ."

??

























gặm ngte cho lắm=)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro