Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa mưa đã qua, thành phố lại vắng bóng những cơn mưa, gió hanh lồng lộng, thổi cong nhành cây non dưới lầu.

Công việc của Điền Chính Quốc lại có biến động, lần này là thăng chức, đồng nghĩa với việc tiền lương được tăng gần gấp đôi. Ngày nhận được thông báo, điều đầu tiên hắn làm sau khi về nhà chính là gõ cửa phòng Phác Trí Mân.

Bóng dáng quen thuộc bước ra, Điền Chính Quốc vui vẻ nâng mặt Phác Trí Mân, hung hăng hôn xuống môi cậu.

"Mừng thăng chức, đi, mời cậu một bữa thật thịnh soạn nào!" Cánh tay giơ lên, ôm cổ Phác Trí Mân, ra vẻ muốn lập tức kéo đi.

Phác Trí Mân cười hạnh phúc, vui vẻ theo Điền Chính Quốc ra ngoài.

"Chúc mừng anh, Điền tiền sinh. Mừng anh thăng chức." Giơ ly rượu lên, Phác Trí Mân lắc nước cam bên trong.

"Cảm ơn, cùng chia sẻ niềm vui thôi." Điền Chính Quốc cảm thấy dáng vẻ Phác Trí Mân không uống rượu mà kiên quyết rót nước trái cây vào ly rất đáng yêu, vui vẻ cụng ly cùng cậu.

Giữa bữa ăn, Điền Chính Quốc múc một bát canh cho Phác Trí Mân.

"Cái này... Phác Trí Mân, tôi hỏi cậu một câu này được không?"

"Được chứ. Anh hỏi đi, Điền tiền sinh."

Phác Trí Mân nhận chiếc bát, gật đầu cảm ơn hắn.

"Cậu có thể đừng gọi tôi là  'Điền tiên sinh' nữa được không?"

"Là câu hỏi này sao?"

"À không, đâu phải cậu không biết tôi tên gì, sao lúc nào cũng gọi Điền tiên sinh này Điền tiên sinh nọ chứ, chúng ta xa lạ tới vậy sao?" Điền Chính Quốc buông đũa, có chút tức giận nhíu mày.

"Được rồi, Điền Chính Quốc tiên sinh, mời anh hỏi." Phác Trí Mân nuốt thức ăn trong miệng, hữu ý cười với người đối diện một tiếng.

"Haiz, tùy cậu vậy, thích gọi sao thì gọi. Tôi muốn hỏi cậu... chuyện là... cậu có thể đổi công việc khác không?"

Nụ cười Phác Trí Mân lập tức đông cứng.

"Anh nói công việc nào?"

"Thì... cậu... bọn họ... mấy người đó..."

Dường như chính Điền Chính Quốc cũng không tìm được một từ hoa mỹ nào để miêu tả cụm từ trai bao này, ấp úng nửa ngày vẫn chẳng nói rõ.

"Phì —— tôi đã nghỉ làm việc đó lâu rồi, hiện đang viết lách vài thứ trên mạng."

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân không khống chế được nụ cười, lập tức bật cười, tay che miệng, cố tỏ ra thật bình thường.

"Thật sao?!"

Đáng ra nên nghĩ tới sớm hơn mới phải, về chuyện Phác Trí Mân luôn đóng cửa. Cậu ấy đã thật sự "hoàn lương ", cậu không tiếp đón những người khác nữa, chỉ vui vẻ cùng mình. Điền Chính Quốc thầm vui mừng từ tận đáy lòng.

"Đúng vậy, giờ anh mới phát hiện sao?"

Có vẻ như câu chuyện đã trở nên sáng tỏ, cả hai không còn gì cố kỵ nữa, tựa như có chuyện gì đẩy thuyền theo nước vậy.

"Vậy em có thể ở bên tôi không?" Điền Chính Quốc nhìn Phác Trí Mân.

"Điền tiên sinh, câu hỏi của anh cũng nhiều quá đấy."

Phác Trí Mân uống một ngụm canh, lại cầm khăn giấy lên lau miệng.

"Nếu anh sẵn lòng, việc gì tôi phải phản đối chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro