23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì nghỉ xuân đã đến rất gần.

Không khí Tết đã về đến doanh trại Panmunjom, ông trời rất chiều lòng người khi cơn mưa bụi dai dẳng đã chấm dứt hoàn toàn vào ngày hai mươi bảy Âm lịch, trả lại cho vùng núi cao màu xanh trong veo của bầu trời lợn gợn vài dòng mây loãng. Vẫn còn lạnh giá, nhưng nhờ sự khẩn trương tấp nập của tất cả quân nhân trong doanh trại, năm nào cũng vậy, Tết Nguyên Đán lại ấm áp và tràn đầy háo hức. Trước cổng quân khu treo chiếc biển Chúc mừng năm mới màu đỏ chói theo truyền thống hằng năm, với hy vọng sắc đỏ rực rỡ sẽ mang lại những điều bình an, thịnh vượng và may mắn, đôi tượng sư tử dũng mãnh nay trở nên dịu dàng và đằm thắm hơn bao giờ hết khi được đặt cạnh chậu hoa đào chớm nở. Phía bên trong, những người lính vẫn miệt mài dọn dẹp toàn bộ doanh trại, ai cũng háo hức mong chờ đến ngày được về nhà đoàn tụ cùng gia đình.

Jungkook xuất phát về quê sớm hơn so với hai người anh trai của mình, dự định sẽ dọn dẹp nhà riêng trước rồi mới qua nhà bố mẹ cúng gia tiên. Seokjin đã nói bóng gió rằng chuyến này về nhà thì liệu hồn mà đi tìm người ấy, nhưng cậu không hứa hẹn gì với hắn cả, nếu có cơ may cậu sẽ giáp mặt anh ở đâu đó trong thành phố rộng lớn này và chỉ dừng lại ở đôi ba câu chào hỏi xã giao, thậm chí là lướt qua nhau như người dưng nước lã. Thật quá khó khăn để kéo anh trở lại bên mình sau tất cả những gì cậu đã gây ra, giờ đây cậu chỉ còn biết kéo mình vào vòng xoáy mặc cảm đầy tội lỗi. Jungkook nhắm mắt thở dài, còn chưa rời khỏi chân núi mà bằng một cách nào đó đã háo hức khi nghĩ đến Jimin.

Busan chào đón thượng tá Jeon bằng không khí Tết rộn ràng khắp nẻo đường ngõ xóm, nhạc Tết, pháo bông, dải câu đối và cây nêu, cây đào rợn ngợp. Cái vẻ tưng bừng, bung nở sức sống sau một mùa đông chìm trong tuyết trắng ảm đạm khiến cõi lòng hoá đá của Jungkook nứt ra vài tia hân hoan, nhưng chỉ trong chốc lát, cho đến khi cậu bất chợt nghĩ rằng, "à, giá như được đón giao thừa cùng Jiminie thì tốt quá."

Giống như mười năm về trước, đêm 30 Tết, bọn họ đã cùng nhau ngắm pháo hoa từ ban công nhà cậu. Từng chùm pháo nổ lốp đốp và toả ra những tia pháo nhỏ làm bừng sáng, trong veo đáy mắt hai chàng thiếu niên ngây ngô khờ dại, khoảnh khắc màn pháo đầu tiên nổ ra trên nền trời đen kịt, họ đã cùng nhau giơ tay lên cao, nở nụ cười rạng rỡ và hô thật to câu chúc mừng năm mới. Jungkook năm hai mươi sáu tuổi bất chợt nhớ lại ánh mắt tràn đầy tiếc nuối của Jimin năm mười tám tuổi, anh nói rằng màn pháo hoa đẹp nhất luôn lụi tàn trước tiên, và quả thật, anh đúng.

Jungkook sống một mình, căn chung cư hạng hai ở trung tâm thành phố với thiết kế giản đơn cũng như diện tích không quá rộng lớn, nhưng nếu có thêm một người nữa ở cùng có lẽ sẽ bớt trống trải hơn. Tuỳ tiện vứt hành lí vào một góc trong phòng, cậu ngồi phịch xuống ghế sofa, ngôi nhà mỗi tháng lại có người vào dọn dẹp nên không quá bám bụi - điều củng cố thêm cái sự lười biếng không muốn dọn dẹp của cậu. Màn đêm ngoài kia làm nổi bật lên thành phố lấp lánh ánh đèn, xe cộ vẫn đi lại tấp nập dưới cung đường rộng rãi thoáng đãng, Busan về khuya càng nhộn nhịp chứ không có dấu hiệu trầm lắng đi, Jungkook tự hỏi liệu trong số đám xe kia có cái nào là của Jimin.

Chợt nhận ra anh sống ở ngoại ô cùng Hoseok, một nơi trú ẩn thật bình yên và vắng vẻ, tách biệt hẳn so với nhịp sống xô bồ của nội đô, sáng thức dậy sẽ thấy cánh đồng bao quanh cùng tiếng gió hát rì rào, chiều chiều đi dạo sẽ thấy bãi biển đẹp như một giấc mộng với từng cơn sóng dập dịu vỗ xô bờ cát trắng. Ở nơi đó chắc anh đang hạnh phúc hơn nhiều rồi, không biết anh còn nhớ tới cậu không, hay đang say trong vòng tay bên Hoseok kia rồi? Cũng tốt thôi, cậu tự giễu chính mình, bản thân không mang đến được hạnh phúc cho anh thì có quyền gì mà bực tức? Anh trao trái tim mình cho Hoseok cũng không sao, anh cưới Hoseok cũng không thành vấn đề, cuộc đời anh đã nếm quá nhiều đắng cay và đã đến lúc để anh được nhận những gì anh xứng đáng.

Jungkook cái gì cũng thấy ổn, chỉ trừ bảy ngày trong tuần, hai mươi tư giờ một ngày muốn lục tung thành phố này đi tìm anh và níu kéo anh lại bên mình, thì cái gì cũng ổn.

"Cũng không ổn lắm nhỉ...?" Cậu nhấm nháp ngụm rượu cay nồng, tự nhủ phải đi ngủ sớm vì ngày mai sẽ là một ngày bận rộn. Kéo rèm sau khi chắc chắn rằng không thể tìm ra Jimin ở đám đông ồn ào ngoài kia, lặng lẽ chấp nhận một sự thật rằng anh có thể đã ngủ ngon lành trong vòng tay vững chãi của Hoseok, Jungkook chép miệng rồi tắt đèn đi ngủ, thứ gì đó ngứa ngáy râm ran cứ chạy dọc các xung thần kinh khiến cậu vừa nhắm mắt vừa cau mày.

Năm giờ sáng, tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi khiến cậu gầm gừ chửi thề, quờ quạng xung quanh để tìm kiếm vật thể bằng kim loại lạnh toát, cậu áp nó vào tai mình và hỏi cộc lốc:

"Cái gì?"

"Anh vừa nhận được tin khẩn, loanh quanh khu vực em ở đang có một tên tội phạm cướp giật. Dáng cao gầy, chừng mét bảy mươi, đầu đinh và thường mặc áo khoác đen. Nó là tên máu mặt ở đây, cảnh sát truy lùng liên tục suốt mấy tuần vẫn không tóm được, em theo dõi xem thế nào."

"Việc này thuộc trách nhiệm của bộ Công an chứ liên quan gì đến chúng ta?" Jungkook nhíu mày hỏi lại. "Hay bọn họ đang cố gắng đùn đẩy?"

"Căn bản là tên này hoạt động quá bí mật, không để lại bất cứ manh mối gì. Bây giờ anh phải đi rồi, em nhận lệnh anh, tiến hành theo dõi nhất cử nhất động của nó, rõ chưa?"

"Rõ." Jungkook chán nản cúp máy, ném điện thoại xuống giường và bật dậy làm vệ sinh cá nhân, thế là dự định cả ngày hôm nay đã bị phá hỏng chỉ vì một tên ất ơ chuyên đi cướp giật. Seokjin kể ra cũng rảnh rỗi gớm, việc của bên công an cảnh sát mà cứ thích ôm về phần mình, thế mà trước đó còn nằng nặc đòi cậu dành thời gian đi tìm Jimin, giờ thì tìm làm sao được nữa, cậu bị giam lỏng ở quanh toà chung cư này rồi, cái tên cướp bóc khốn nạn. Jungkook nghiến răng, lực bóp kem đánh răng lại mạnh thêm một chút, để cậu tóm được thì liệu hồn.

Đâu đó trong căn nhà toạ lạc tại ngoại ô thành phố, Jimin tỉnh dậy sau một giấc ngủ kéo dài từ tám giờ tối đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, anh ngơ ngác soi mình trong gương, vỗ vỗ lên khuôn mặt sưng vù vì ngủ quá nhiều. Ngó qua phòng Hoseok để thấy cánh cửa vẫn đóng chặt, chứng tỏ y hẵng còn ngáy o o, Jimin rón rén bước xuống dưới tầng, như một thói quen thường ngày sẽ là xem lịch và tá hoả nhận ra hôm nay đã là 28 Tết. Anh chạy huỳnh huỵch lên tầng lầu, vội vã làm vệ sinh cá nhân rồi ủi vào phòng Hoseok, nhào lên giường y và lay lay con người đang ngáy dữ dội kia thức dậy.

"Anh, anh!" Jimin nhèo nhẹo. "Dậy đi anh, nay 28 Tết!"

"...Mới sáng sớm mà em...Cái gì? Em nói ngày bao nhiêu?" Hoseok mơ màng dụi mắt, thế rồi nghe Jimin nói hôm nay là hăm tám, y giật mình vùng dậy. "Ngày bao nhiêu cơ?"

"28 Tết ạ, dậy đi mua đồ về mấy bữa còn cúng gia tiên, không thì cháy hàng mất anh ơi, mà kể có còn thì người ta cũng bán đắt cắt cổ. Rồi anh hứa với em là mua cây đào, pháo bông nữa, nhiều lắm, mình đi thôi anh!" Jimin mè nheo dụi đầu vào cổ Hoseok khiến y cười khúc khích, y đặt tay sau lưng anh xoa nhè nhẹ, dặn dò anh xuống ăn sáng trước để y có chút thời gian chuẩn bị. 

Tám giờ sáng, Hoseok lái xe đưa Jimin tiến vào trung tâm thành phố, bọn họ dự định dừng lại ở trung tâm thương mại để mua một chút đồ đắt tiền hưởng ứng năm mới an khang thịnh vượng. Thời gian còn sớm, chỗ để xe trên lề đường vẫn còn dư dả nhiều chỗ nên Hoseok đỗ tạm ở một góc, y xuống xe trước, vòng sang bên kia để mở cửa cho Jimin và cùng anh sóng bước vào cổng trung tâm. Toà nhà đâu đó khoảng bảy mươi lăm tầng và chỉ đưa vào mười lăm tầng để sử dụng với mục đích thương mại, những tầng còn lại là chung cư nơi người dân sinh sống. Ngày hôm nay, hai người không hẹn mà mặc đồ đôi, Hoseok cứ đi sát cạnh Jimin và đặt tay bên eo anh để đảm bảo an toàn cho bố bầu, người khác nhìn vào không thể không liên tưởng đến một cặp đôi hạnh phúc.

"Em thích loại nào?" Y lấy xuống từ tủ rượu hai loại đắt tiền nhất với mẫu mã cầm vào thôi đã thấy cả bàn tay mình ướm mùi tiền. "Whisky hay Cognac?"

"Em thích cả hai, trộn vào uống chắc đỉnh nóc kịch trần anh nhỉ?" Jimin nhí nhảnh xoa hai tay vào nhau và nhận lại cái véo mũi nhẹ hều của Hoseok, anh cười giả lả. "Em đùa thôi, anh cứ chọn cái anh thích, em như nào cũng được."

Nhưng Jimin quên mất rằng Hoseok giàu đến mức nào, y chọn cả hai, thậm chí còn hưởng ứng theo cái trò trộn rượu của anh với ánh mắt hào hứng.

Trên đường đi ra quầy bánh kẹo, Jimin đã quá mải mê với loại bánh anh thích nên không để tâm đến thế giới xung quanh, nhưng Hoseok thì khác, y đã bắt gặp ánh mắt của một người vô cùng quen thuộc, không phải là với y, mà là với người đang ở bên cạnh y. Jeon Jungkook đứng bất động nhìn tới chỗ hai người dù khoảng cách vẫn còn xa đến mức Hoseok chỉ thấy bóng dáng cậu mờ mờ, có lẽ cậu vừa trở về từ doanh trại, có lẽ cậu bàng hoàng lắm, thấy hai người mặc đồ đôi lại còn đi sát cạnh nhau như thế.

Hoseok coi như không biết, y quay sang nhìn Jimin, bỏ hết tất cả những gì anh lướt đầu ngón tay qua vào giỏ hàng và kéo anh tới quầy thanh toán. Cứ hy vọng rằng anh không nhìn thấy để không phải đau lòng, nhưng nào ngờ thoát khỏi sự đắm say với đồ ăn vặt, anh đã ngay lập tức tóm được khuôn mặt của Jungkook vào tầm mắt. Cậu vẫn đứng ở đó, nửa nhìn nửa không nhìn tới chỗ anh, dường như sự có mặt của cậu ở đây là vì một nhiệm vụ nào đó chứ không chỉ đơn thuần là mua sắm. Jimin bần thần níu vạt áo Hoseok lại, và đó cũng là lúc y vội vàng buông bàn tay đang đặt ở eo anh thõng xuống:

"Em có muốn tới đó không?"

"Không..." Jimin lắc đầu. "Em chỉ muốn ngắm một chút thôi...cho đỡ nhớ ấy mà."

Hoseok bỗng thấy chạnh lòng thay cho anh.

Jimin chỉ nán lại chừng một phút rồi chủ động kéo Hoseok rời đi, trong đầu anh tự thắc mắc và tự trả lời những câu hỏi bất chợt nảy sinh, như thể Jungkook về Busan từ bao giờ, có lẽ là ngày hôm qua, như thể tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, có lẽ đang đi mua sắm hoặc đang thi hành nhiệm vụ, như thể liệu cậu có nhìn thấy anh không, có lẽ là có nhưng chỉ là tình cờ chạm mắt. Tất cả mọi thứ đều dừng lại ở hai chữ "có lẽ", không gì là chắc chắn cả, Jimin chỉ tự phỏng đoán thôi và điều đó làm anh tò mò khôn cùng, song lại chẳng tìm ra được tư cách để tới gần cậu hỏi chuyện. Bọn họ đã không còn mối quan hệ gì nữa rồi.

Đứng trầm ngâm hồi lâu trước quầy hoa quả, Jimin phân vân giữa việc ăn nho xanh hay nho tím và rồi Hoseok lại đề xuất mua cả hai. Ngại ngùng vì sự nuông chiều của y, anh quyết định đưa y đến tiệm vest để mua tặng y một chiếc cà vạt. Bước chân vừa đi được nửa chừng, tiếng hét chói tai đã đánh động đến Jimin cũng như tất cả mọi người đang có mặt trong trung tâm thương mại. Bản năng quân nhân vốn có khiến anh ngay lập tức quay người, rất nhanh chóng đã tia được tên mặc áo khoác đen đang nhảy lên xe máy phóng đi sau khi giật chiếc túi xách từ người phụ nữ đang ngã sóng soài bên lề đường.

Jimin không tốn lấy một giây để chần chừ, anh nhét giỏ đồ vào tay Hoseok, cởi bỏ chiếc áo khoác dày và lao đi trước ánh mắt kinh hoảng của y. Gọi không kịp, đúng hơn là bất ngờ đến mức không thể mở lời, Hoseok đứng trơ ra đó, nhìn anh chạy đến thanh chắn và dùng toàn bộ sức lực để bật lên trên.

Người đàn ông leo lên lan can và nhảy phóc xuống từ tầng hai của trung tâm thương mại mà không hề do dự, sẽ mãi mãi là điều ám ảnh không thể phai mờ trong tâm trí của Hoseok.





Ai muon chap moi gio tay!!!









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro