36. Viên đạn bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cuộc gọi đến giữa đêm khuya luôn luôn là điều con người ta không ai mong đợi.

Vậy mà Jimin đã trải qua nỗi khủng hoảng tinh thần đó đến hai lần. Lần thứ nhất khi Jungkook say xỉn, và lần thứ hai, cậu đang rơi vào lằn ranh sinh tử.

Jimin xé toạc màn đêm bằng tiếng rồ ga xe máy lên tốc độ tối đa, phóng như một hung thần giữa đại lộ rộng lớn bất chấp còi ô tô sượt qua tai nghe inh ỏi và đèn báo giao thông nhấp nháy xanh đỏ liên tục. Đêm khuya nhiệt độ xuống thấp cùng gió rít đầy gắt gỏng, dẫu vậy trên trán anh, mồ hôi vẫn túa ra đầm đìa. Thật đáng sợ làm sao khi từng tích tắc trôi qua đều trở thành thời khắc quyết định chuyện sống chết, chậm một giây có lẽ sẽ mất đi một người, nhanh một giây lại cơ may cứu sống được một người. Người chiến sĩ hôm nay có tới hai người cần được anh cướp khỏi vòng tay của Tử Thần.

Giọng nói run rẩy cùng hơi thở nhọc nhằn của Jung Hoseok qua loa điện thoại vẫn còn văng vẳng quanh màng nhĩ và hằn sâu trong tâm trí Jimin, tiếng va chạm, đổ vỡ, cãi cọ và xâu xé nhau chát chúa vang lên từ đầu dây bên kia khiến anh lạnh buốt từ ngoài vào trong máu. Cố gắng hít thở thật sâu, anh bỏ lại sau lưng tiếng chửi đổng của mấy thằng ranh con lởn vởn trên phố tìm kiếm thú vui bột cỏ và đi theo chỉ dẫn trên bản đồ đến địa chỉ đã được định vị.

Đếm nhẩm từng giây trong đầu, giây nào cũng mong cầu hai chữ "bình an".

Jimin biết mình đã đến nơi khi căn biệt phủ rộng thênh thang hiện lên trước mắt. Anh thậm chí không buồn dừng xe tử tế, cứ thế nhảy khỏi xe và vứt nó bừa bãi giữa đường mặc kệ động cơ còn chưa tắt. Sớm biết trước cổng nhà khoá chặt, anh bám lấy hàng rào sắt và trèo lên, nhảy phốc qua những thanh kim loại chuốt hình mũi giáo nhọn hoắt và thành công đột nhập vào sân vườn. Một tay đỡ lấy bụng bầu nặng nhọc, Jimin cắn răng chạy thục mạng qua khu vườn uyển.

Anh thở hổn hển, ngước nhìn lên tầng ba để thấy căn phòng nằm đối diện ban công là nơi duy nhất phát ra ánh đèn. Đảo mắt quan sát xung quanh, Jimin nhớ lại lời dặn của Hoseok rằng đừng dại mà đi vào bằng cửa chính, anh lẩm bẩm xin lỗi đứa nhỏ trong bụng mình rồi trèo lên thân cây tùng gần đó, quyết định đột kích từ hướng ban công. 

Khoảng cách từ cành cây dài nhất của cây tùng đến ban công tầng ba là năm mươi mét.

Jimin lẩm nhẩm tính toán mà toát mồ hôi hột, một là nhảy qua và thành công, hai là trượt mục tiêu và ngã xuống đây chết tức tưởi. Tròng mắt anh láy động liên tục, nhưng rồi nghĩ đến người anh yêu cùng người anh trai quý mến nhất đang đấu tranh cho tính mạng của mình ở trong căn phòng kia, anh nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu.

Sử dụng toàn bộ sự dẻo dai và bền bỉ cùng lực bật nhảy từ cơ thể mình, bám vào cành cây và tung người lên giữa không trung chới với. Jimin âm thầm cầu nguyện trời cao có mắt, và khoảnh khắc hai bàn tay anh chống được lên lan can phía bên kia, anh mới có thể nhẹ nhõm thở phào.

Cho dù màn đáp đất khiến toàn bộ đầu gối anh đập xuống sàn gạch đau điếng, anh vẫn coi đó là một cú mạo hiểm thành công.

Jimin nén đau đứng dậy, men theo bờ tường và hé mắt qua tấm rèm để biết được điều gì đang nằm sau lớp cửa kính. Một tia sét đánh ngang đầu khiến hô hấp trở nên hỗn loạn, anh chết lặng nhìn căn phòng biến thành một mớ đổ vỡ tan hoang, chiếc ghế trên tay Namjoon đã chực chờ giáng xuống đầu Jungkook. Ở góc tủ, Hoseok dường như đã bị thương nặng, gã gục đầu vào tường, thở hổn hển và ôm rít lấy vùng bụng đã nhuốm máu đỏ.

"Mẹ kiếp..." Jungkook có thể sẽ chết sau miếng đòn đấy, Jimin điên tiết chửi thề.

Anh lấy đà xoay người, dùng chân đá vỡ cửa kính. 

Âm thanh loảng xoảng vang lên cùng những mảnh thuỷ tinh rơi ào ạt xuống mặt sàn khiến Namjoon sững sờ nhìn tới với ánh mắt kinh hoảng. Jungkook cũng chẳng khá khẩm gì hơn, trông thấy anh xuất hiện liền nghe tim mình giật đánh thót, nhưng rồi bản năng mách bảo cậu rằng đây là cơ hội để hạ gục Namjoon, cậu liền nhào tới giật lấy cái ghế từ tay hắn ném vào góc tường khiến nó nát vụn và đè nghiến hắn xuống đất, không ngừng thụi vào gương mặt tím bầm kia những cú đấm còn đốp chát hơn cả phút ban đầu. 

Cậu căm phẫn, hay nói đúng hơn, cậu uất hận những kẻ vì ham hư vinh mà đạp đổ cả lòng tự trọng của mình để làm những việc ti tiện đớn hèn. Ngay lúc này đây, trông thấy Jimin, nhớ lại những gì anh đã phải trải qua, Jungkook chỉ càng muốn giết chết người đàn ông đang yếu thế dưới chân mình.

"Anh qua xem Hoseok đi, mọi việc để em lo!" Jungkook hằn học hất tay Jimin ra khỏi người Namjoon. Anh hiểu ý liền chạy tới bên Hoseok, vỗ vào khuôn mặt tái nhợt của gã vài cái để kéo gã tỉnh táo trở lại.

Anh thở phào, gã vẫn còn sống.

Nhưng điều mà Jimin, hay ngay cả Jungkook cũng không ngờ tới chính là Namjoon đã âm thầm rút ra khẩu súng lục từ túi quần đằng sau lưng, nhắm thẳng vào mắt cá chân của anh vì nó ở phạm vi gần nhất và bóp cò. Hai viên đạn phóng đến sau tiếng nổ chát chúa, găm thẳng vào chân Jimin và khiến anh đau đớn kêu lên trước khi gục đầu xuống vai Hoseok. Dẫu vậy, tay anh vẫn giúp gã bịt chặt miệng vết thương tứa máu.

Jungkook bị dòng máu chảy ào ra trên đôi chân trắng nõn nà của Jimin làm cho hoảng loạn, cậu trừng mắt nhìn tới anh, sự sơ sảy lẫn thần trí mụ mị vì tức giận khiến thế thượng phong bị Namjoon đánh cắp. Hắn xách cổ Jungkook thụi vào mặt tường, cậu thảng thốt gào lên rồi ngã gục bất động trong chốc lát vì choáng váng.

Namjoon hằm hè tiến đến gần Jimin, tròng mắt hắn lúc này đã đục ngầu như thể phần người đã lạc lối, chỉ để lại phần con xâm chiếm tâm trí. Hắn kề mũi súng ngay giữa trán anh, tông giọng khàn khàn bật ra những tiếng cười khoái trá:

"Chỉ cần mày chết đi, mọi chuyện sẽ yên ổn." Hắn nhấn mũi súng mạnh hơn. "Jeon Jungkook sẽ trở về, tao sẽ được thăng chức, và cả dòng họ nhà Jeon sẽ được hưởng phước từ bọn tao đến đời cháu chắt ăn còn chưa hết. Lẽ ra tao nên giết mày sớm hơn mới phải, nhưng vì đứa con trong bụng mày..."

Namjoon lạnh nhạt chuyển mũi súng xuống phần bụng gồ lên của Jimin:

"Nhưng giờ nó có chết thì cũng không còn quan trọng nữa rồi, tao sẽ cho ba đứa chúng mày đoàn tụ dưới địa ngục!"

Jimin sợ hãi ôm siết lấy bụng mình, anh nhắm chặt mắt, căn phòng im lặng đến mức anh có thể lắng nghe được tiếng thở gấp gáp, rền rĩ đầy đau đớn lẫn hoảng loạn của bất cứ ai. Tim anh giật một nhịp thật mạnh khi khẩu súng lách cách lên nòng, cố gắng hé mắt tìm kiếm bóng hình Jungkook để điều cuối cùng thu vào trong đồng tử trước lúc ngã gục trong vòng tay Tử Thần chính là cậu.

Nhưng không có ai ở đó cả.

Jimin giật mình, nhưng chưa đầy một tích tắc.

Namjoon bóp cò.

Một viên đạn nữa lại tàn nhẫn phóng đến theo sau đó là mùi thuốc súng nồng nặc khiến Jimin ho sặc sụa. Anh oằn mình gục đầu xuống vai ai đó, và anh bất chợt nhận ra ngoài hai mắt cá chân thì cơ thể anh không đau đớn thêm bất kì bộ phận nào. Đến lúc này, Jimin mới trừng mắt nhìn lên, chỉ để thấy Hoseok đang ôm cứng lấy anh như một tấm lá chắn vững chãi.

Viên đạn đã găm thẳng vào lưng Hoseok.

"Hoseok hyung!" Jimin hoảng loạn gào thét, anh nhào tới ôm lấy thân thể đầy máu của Hoseok đang run rẩy chắn trước mặt mình. Gã dù bị thương nặng nhất vẫn dùng toàn bộ sức lực để ập tới đỡ đạn cho anh, vậy mà đối diện với ánh mắt đau đớn nứt toác của người em, gã vẫn cố gắng mỉm cười, một nụ cười yếu ớt. Máu túa ra ồ ạt từ bả vai, ổ bụng và xuyên qua lớp bảo hộ khiến lưng áo dày dặn của gã cũng ướt đẫm. Khẩu súng lục S&W vốn được sử dụng phổ biến trong quân đội vì sức sát thương cao, Jimin đã từng dùng qua nên anh biết nó có thể tàn phá cơ thể con người đến mức nào, và giờ đây, anh phải chứng kiến tận mắt Hoseok mềm oặt trên vai mình, rơi vào trạng thái hôn mê sâu vì mất quá nhiều máu.

Kim Namjoon không ngờ đến việc điệp viên hai mang của mình sẽ lì lợm vùng lên đỡ đạn cho một người đàn ông mà cả dòng họ Jeon luôn ghét bỏ, hay nói đúng hơn, gã không ngờ đến việc Hoseok sẽ hy sinh thân mình thay cho người chưa một lần hướng ánh mắt về phía gã. Namjoon đã căn dặn JS218 rất nhiều lần, rằng đừng để vẻ ngoài cùng tính cách uỷ mị của Jimin khiến định lực trong gã lung lay, ấy vậy mà...

Hoseok dùng toàn bộ sức lực còn lại để giữ mình tỉnh táo phút cuối, gã cười mỉm, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gò má Jimin và thì thầm:

"Có lẽ không còn cơ hội nào để nói nữa rồi..." Gã nuốt xuống một ngụm máu, nắm lấy bàn tay anh và hôn thật khẽ khàng.  "Anh yêu em, Minnie...

Kiếp sau, chúng ta vẫn là người thân nhé?"

Gã gục xuống với đôi mắt nhắm nghiền, bên tai ù đi những thanh âm nấc nghẹn kêu khóc của người gã lỡ đem lòng yêu mến.

"Lẽ ra mày nên giết tao trước mới phải, Kim Namjoon." 

Namjoon giật mình quay ngoắt ra đằng sau, Jungkook đã tỉnh táo trở lại từ bao giờ dù máu đã rịn ra bên thái dương và dính bết mái tóc cậu. Người đàn ông lao tới như một con sói vồ mồi, hất tung khẩu súng của hắn về phía cửa ra vào và xoay người vun vút đá ngang qua đầu hắn. Một lực tác động với sức mạnh kinh hoàng khiến Namjoon choáng váng xây xẩm mặt mày, hắn gục xuống, nhăn nhó ôm lấy một bên tai đã ù đặc và phát ra tiếng ing kéo dài như loa đài nhiễu sóng. Tầm nhìn của hắn hoa đi trong chốc lát nhưng bằng bản năng cảnh giác cao độ, hắn né được miếng đòn hiểm chực chờ giáng xuống đỉnh đầu mình từ bàn tay của Jungkook, nhào tới đè nghiến cậu xuống sàn và bóp nghiến lấy cổ cậu.

Họ Jeon dùng đầu gối huých thật mạnh vào bụng Namjoon khiến hắn tái mặt đau đớn, trong lúc hắn sơ hở buông tay, cậu xách cổ hắn thảy sang một bên và lảo đảo đứng dậy, vết thương nhức nhối bên thái dương làm cậu khó khăn trong việc giữ thăng bằng. Người đàn ông kia ngay lập tức lao tới cùng nắm đấm sẵn sàng thụi vào giữa ổ bụng Jungkook, cậu quắc mắt né sang một bên, dẫu vậy miếng đòn vẫn sượt qua mạn sườn bên phải, nhói đau.

"Thằng khốn..."

Cậu lầm bầm, hằn học co lại những khớp tay và sẵn sàng đón nhận thân ảnh cao lớn bệ vệ kia phóng tới vị trí của mình một lần nữa. Jungkook gào lên trước khi cậu nhanh thoăn thoắt vòng ra sau lưng Namjoon và nắm lấy tóc hắn vật ngược xuống đất. Đầu hắn đập mạnh xuống sàn nghe chát chúa đến rùng rợn. Sức vóc cả hai đều một chín một mười, hắn nhất quyết không chịu thiệt thòi, liền túm lấy cổ Jungkook và dọng đầu cậu vào cánh cửa tủ.

Vết thương ở thái dương hẵng còn loét ra đã bị va đập đến lần thứ hai, Jungkook đau đớn rền lên một tiếng và trượt dài xuống mặt phẳng lạnh lẽo. Namjoon chỉ đợi có thế, xông tới bóp cổ cậu và thụi xuống thân ảnh kia những trận đòn hung bạo.

"J-Jungkook!" Jimin gào thét, chứng kiến cả hai người thân yêu bị hành hạ khiến thần trí anh sắp hoá điên dại. Đôi chân trúng đạn rơi vào trạng thái tê liệt khiến anh không thể di chuyển, anh vừa bật khóc vừa bò tới gần cánh cửa, nhặt lấy khẩu súng lục và hoảng loạn nhận ra cánh cửa tủ đã che khuất đi tầm nhìn. Nói cách khác, toàn bộ thân hình của Namjoon đang nấp sau cửa tủ và Jimin không thể ngắm bắn.

"JUNGKOOK!" Anh gào lên, ném khẩu súng lục về phía cậu và thúc giục. "CẦM LẤY NÓ, KHẨU SÚNG, CẦM LẤY NÓ ĐI!" 

Jungkook khó khăn hít thở, cậu dùng toàn bộ sức lực để chống trả lại Namjoon và hé mắt nhìn sang khẩu súng đã trượt đến bên cạnh vành tai mình. 

Nhưng hắn đã nhanh tay hơn.

"Mày đang tiếp tay cho giặc đấy à, Jimin?" 

Hắn bật cười khoái trá, mũi súng hướng về phía Jimin và bóp cò trước ánh mắt trợn trừng của Jungkook. Đôi tay run rẩy vì trận xô xát khiến viên đạn đi chệch hướng so với mục tiêu, sượt qua tai anh và làm rách đi một mẩu thịt. Jimin đưa bàn tay dính đầy máu của Hoseok, ôm chặt lấy tai mình. Anh hằn học nhìn hắn.

Ánh mắt của Jimin đáng sợ một, thì ánh mắt của kẻ đang bị Namjoon áp chế đã dần tối lại và khiếp sợ gấp trăm ngàn lần.

Jungkook lia mắt nhìn theo vết thương trên tai Jimin, ở góc độ này, cậu cứ ngỡ anh bị đạn găm trúng đầu khiến máu túa ra ồ ạt. Giọt nước cuối cùng đã trào khỏi miệng ly, cậu gào lên như thể bản năng trong cậu đã hoá thành loài thú dữ không ghê sợ bất cứ kẻ thù nào, cậu vùng dậy, giật lấy khẩu súng từ tay Namjoon và nã thẳng báng súng xuống trán hắn. Một lần, hai lần rồi ba lần, trán Namjoon dần nứt ra và toé máu, từng dòng máu đỏ lòm ồ ạt chảy tràn khắp gương mặt kinh hoảng với cái miệng há hốc của hắn. Tròng mắt Jungkook đục ngầu những sợi tơ hung hãn, cậu khinh bỉ nhổ một ngụm máu xuống người hắn và đưa tay áo quệt ngang miệng:

"Đáng lẽ mày phải biết kết cục khi động đến tao và người của tao mới đúng, thằng khốn nạn..."

Nhưng bất chợt, cánh tay trái dấy lên cảm giác đau nhói như bị viên đạn xuyên thủng, Jungkook nhăn mặt buông Namjoon ra, hắn lúc này đã bất tỉnh nhân sự với cái đầu đầy máu. 

Cậu điên tiết nhìn về phía cánh cửa, Jeon Jungkyun đã xuất hiện từ bao giờ với khẩu súng lục quen thuộc trên tay. Rượu chưa tan khiến ông cơ hồ đứng không vững, bàn tay cầm súng run run và ánh mắt dã man chiếu đến cậu. Jungkyun hằm hè, mũi súng chĩa thẳng về phía Jungkook, song không dám đến gần vì trên tay cậu cũng có súng.

Ông dẫm lên đùi Jimin và bước qua anh như một nhành cỏ dại, Jungkook siết chặt tay thành nắm đấm vì vẻ mặt tái mét đầy đớn đau của người mình yêu.

"Một là mày đầu hàng, hai là cả mày và thằng nhõi con này sẽ chết dưới tay tao!" Ông quắc mắt. "Tao đã rất nhân từ chừa ra cho mày một con đường sống, mày nghĩ cho kĩ vào!"

"Thằng chó đẻ..." Jungkook lầm bầm, dẫu vậy tròng mắt chưa từng rời khỏi Jimin. Cậu giật mình khi anh đang lồm cồm bò đến gần Jungkyun, hay nói đúng hơn thì anh đang gắng sức tiến về phía cậu. Lăn lộn trong quân ngũ lâu năm đủ để Jungkook hiểu Jimin muốn làm gì, cậu buông tiếng chửi thề, khẩu súng trong tay chậm rãi lên nòng, hướng thẳng vào trán Jungkyun.

"Xem ra mày chọn cái chết?" 

Jungkyun cười trào phúng, mặt ông đỏ lòm như con quỷ dạ xoa với lòng dạ tàn độc sẵn sàng giết người mà không ghê tay. Phía sau lưng ông, người con trai vẫn cắn răng trườn đến, những vệt máu loang lổ kéo thành đường thẳng theo đôi chân lê lết miệt mài khiến Jungkook không dám nhìn thẳng.

Cậu đánh liều bóp cò, nhưng tréo ngoe làm sao, hộp đạn đã cạn kiệt. 

Đôi mắt mở to tràn ngập sự căm phẫn, Jungkook trợn trừng nhìn người mà cậu từng gọi là bố, trống ngực đập dồn dập khi ông càng bật cười hung tợn hơn.

"Đáng thương quá nhỉ, số phận bắt mày phải chết rồi?"

Thật sự phải chết một cách đau đớn như thế này sao?

Jungkook cắn răng cắn lợi bóp cò, nhưng khẩu súng vẫn nằm im lìm như chính cậu của vài giây nữa nếu Jungkyun rắp tâm giết hại cậu, giết hại đứa con trai ruột của ông.

Và nên hy vọng gì về việc ông sẽ hoàn lương đây?

Khoảnh khắc khẩu súng trên tay Jungkyun tàn nhẫn bóp cò, Jungkook đau đớn nhắm chặt hai mắt và chấp nhận rằng mình sẽ phải chết trước mặt Jimin. Có lẽ ông cũng một bước tiễn anh đi ngay sau khi cậu ngừng thở với toàn thân đầy máu.

Thế gian làm gì có chuyện đoàn tụ trên thiên đường, mà nếu có đi chăng nữa, cuộc đời này vẫn còn quá nhiều tiếc nuối để cậu cho phép mình siêu thoát và buông tay.

Còn chưa được đi Sapporo cùng anh nữa mà?

Còn chưa được đi ngắm hoàng hôn buông trên du thuyền nữa mà?

Còn chưa được ăn kem úp ngược, chưa đi xem buổi biểu diễn của nam ca sĩ mà cả hai cùng yêu thích.

Và chưa kịp nhìn đứa nhỏ bé bỏng cất tiếng khóc chào đời.

Quá nhiều điều dang dở, vậy mà phải chết tức tưởi như thế này sao?

Tiếng súng nổ vang vọng một dãy nhà, giọt nước mắt dâng đầy bên khoé mi Jungkook chậm rãi lăn dài trên gò má, nhưng rồi cũng theo đó mà đôi mắt cậu mở to ngỡ ngàng khi cả thân thể nặng trĩu và bị đẩy ngã xuống sàn, lưng đập mạnh vào mặt phẳng cứng đến tê dại.

Jimin ôm lấy Jungkook, run rẩy thở hắt ra vì vết thương đang dần toé máu loang lổ trên lưng mình.

Jeon Jungkyun không có cơ hội để kết liễu bất cứ ai, ông chỉ kịp bắn một viên đạn vào lưng Jimin và ngay sau đó đã bị Kim Seokjin đánh gục bằng báng súng K2. Nom hắn điềm tĩnh đến lạ trước khung cảnh tan hoang trong căn phòng, như thể hắn đã biết tất cả từ trước đó nhưng chọn cách đứng ngoài và dõi mắt trông theo. Seokjin lạnh lùng ngồi xuống trước mặt Jungkook - người đang ôm chặt lấy Jimin rơi vào lằn ranh sinh tử, hắn khó khăn mở miệng:

"Đưa Jimin rời khỏi đây đi, anh không muốn hai đứa chết chìm trong biển lửa đâu."

"Gì?" Đủ thứ cảm xúc va đập vào nhau khiến Jungkook không thể giữ bình tĩnh, cậu gào lên thảm thiết. "ANH CÒN ĐANG BÀY RA CÁI TRÒ GÌ NỮA?"

"Anh không bày trò, anh nghiêm túc." Ánh mắt Seokjin tràn đầy cương quyết. "Tất cả sẽ bị thiêu rụi và trở về với cát bụi, hai đứa mau chạy đi."

"Cả anh nữa, Jin...Làm ơn, anh không thể chết cùng bọn người đội lốt quỷ này được, anh phải sống, Hoseok phải sống!" Jungkook bật khóc, cậu siết lấy Jimin đã mềm oặt trong vòng tay mình. "Jimin phải sống, mấy người đều phải bình an trở về..."

"Nếu như bọn anh còn sống và chuyện này bị khui ra, cả em lẫn Jimin đều sẽ bị giáng chức, tệ hơn nữa là sa thải." Seokjin dần trở nên mất bình tĩnh theo kim đồng hồ chạy ngược từ hai phút, hắn hất bàn tay đang túm lấy vai mình qua một bên, lớn tiếng. "ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH, JEON JUNGKOOK, ĐI RA KHỎI ĐÂY MAU LÊN!"

Seokjin cầm lấy khẩu súng chĩa thẳng vào đầu mình, hằn học đe doạ nếu bọn họ không rời khỏi đây thì hắn sẽ tự sát. Jungkook kinh hãi nhìn ánh mắt kiên quyết của anh trai, biết rằng hắn sẽ làm thật, cậu cắn răng xốc Jimin lên vai và rời khỏi ngôi nhà đang chực chờ chìm trong biển lửa.

Jimin giật mạnh cổ áo Jungkook, khoé miệng anh tứa máu, ánh mắt mơ hồ đầy mỏi mệt nhưng vẫn gắng sức thều thào từng chữ:

"Đ...đừng bỏ Hoseok hyung...Jin hyung..."

"Chỉ cần anh đừng bỏ em..." Jungkook nức nở siết lấy thân hình nhỏ bé vào trong lồng ngực. "Lần này anh đi mất, em sẽ chẳng tìm lại được nữa đâu..."

"Anh thấy mệt lắm, Jungkook..." Đôi mắt khó khăn hé mở, Jimin áp bàn tay lạnh toát, đầy máu và run lẩy bẩy lên má phải của người yêu. 

Anh mỉm cười:

"Kiếp này anh đỡ em một viên đạn bạc, kiếp sau em chở che cho anh cả một đời nhé?

"Im đi, đừng nói linh tinh nữa. Anh phải sống, sống cùng em đến già chứ." Jungkook đau đớn nghiến răng, đặt Jimin nằm xuống bên lề đường và mỗi giây phút chờ đợi tiếng còi xe cấp cứu lẫn cảnh sát là một lần chết lặng. 

Cánh tay phải của cậu đang bị thương, bả vai cậu đang bị thương và ngay cả thái dương vẫn không ngừng rỉ máu. Dẫu vậy, Jungkook vẫn cố gắng truyền toàn bộ sự tỉnh táo cho người đang dần yếu đi trong vòng tay mình, cậu thậm chí đã tát vào mặt anh rất mạnh nhưng anh vẫn cứ trơ ra đó cùng hơi thở thoi thóp. Dòng máu nóng ào ra từ lưng áo thấm đẫm lòng bàn tay Jungkook, cậu chết trân nhìn da thịt mình nhuộm đỏ, nỗi đau giằng xé đến mức không thể khóc được nữa.

"Anh phải sống chứ..." Cậu hôn lên đôi môi đã tái nhợt của Jimin. "Anh nói rằng anh vẫn luôn ở đây mà, vẫn luôn yêu em mà? Yêu em mà bỏ em à, yêu em mà dám bỏ em cả một kiếp người à?"

"Tỉnh lại đi mà..."

Trước mắt Jungkook, ngôi nhà đột ngột bùng lên những đám lửa dữ dội ngay sau tiếng nổ kinh hoàng muốn xuyên thủng màng nhĩ. Khắp nơi đều nhuốm màu đỏ rực, lửa bốc từ dưới tầng một nhanh chóng lan rộng khắp vườn uyển và nhấn chìm khung cảnh vào gam màu đỏ nóng cháy. Tiếng lửa hung hăng thiêu rụi các cành cây và đồ đạc trong căn nhà nổ đốp chát khiến Jungkook tan nát cõi lòng, cậu ngẩng mặt nhìn lên.

Từ phía ban công tầng ba, Kim Seokjin đứng sừng sững giữa đám cháy đang dần nhấn chìm bóng hình hắn vào cát bụi phai nhoà.

Hắn mỉm cười, đưa tay lên trán thay cho lời chào cuối cùng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro