9. Sự dịu dàng của anh 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày gần đây, Jungkook không còn bày ra mấy trò đùa phô trương "học trò cưng" của mình ở trên lớp nữa.

Cuộc sống bỗng chốc bình yên khiến Jimin thấy lạ lẫm. Tất cả mọi thứ quay trở về đúng như những gì cậu từng thoả thuận: một bảng điểm chỉ toàn mười, và được tạo điều kiện trong các hoạt động học tập. Ngoài ra, Jungkook không gây khó dễ cho Jimin, không gọi cậu lên bục giảng rồi hết lời ca ngợi, hay thỉnh thoảng lại phẩy ra một tờ tiền trước mặt cậu.

Cũng không còn những tiết học, khi Jimin cắn bút vì không hiểu bài, sẽ có một người thầy đáng kính ngồi xuống bên cạnh cậu, sát sàn sạt. Mái tóc đen tuyền cọ vào cổ cậu nhồn nhột, cằm hững hờ tựa lên vai, bàn tay to lớn áp lên mu bàn tay cậu, di cậu theo những nét chữ nhảy múa trên trang giấy trắng.

Jungkook gần đây hiền hoà đến phát sợ. Và Jimin ngờ vực không biết liệu anh có đang ấp ủ âm mưu gì.

Có lẽ điều duy nhất không thay đổi chính là những buổi chiều tan học, Jimin lại lững thững đi theo Jungkook xuống hầm gửi xe, như một thói quen đã định sẵn mà ngồi vào ghế phụ, rồi để anh lái thẳng ra đường lớn và trở về căn nhà "thân thuộc" thứ hai của cậu. Suốt chặng đường dài ba cây số phủ trùm trong sự im lặng, người không dám bắt chuyện, người không muốn mở lời.

"Em uống trà nhài không?"

Jungkook hỏi, và Jimin giật bắn cả mình. Cậu kinh hoảng nhìn anh với đôi mắt mở to, như không thể tin được một con người chỉ mong muốn làm tình rồi đuổi cậu ra khỏi nhà, đang ngại ngùng mời cậu uống nước. Đoạn, Jimin lúng túng khước từ, cậu thả mình lên ghế sofa, lại càng ngạc nhiên hơn khi Jungkook không hề có phản ứng cáu gắt hay cau mày.

Sợ phát điên, rốt cuộc anh ta bị làm sao vậy?

Jungkook vẫn pha cho Jimin một cốc trà, đặt ngay ngắn trên bàn kính và dặn cậu nếu khát thì cứ uống. Ngày hôm nay, anh cũng cảm thấy mình kì lạ, hoặc có chăng anh đã kì lạ từ buổi chiều vụng trộm ngắm nhìn đó. Khi mà ngay cả tiến đến và cởi quần áo Jimin anh cũng dè dặt không dám làm, bàn tay cứ lơ lửng giữa không trung rồi lại thu về, đầy thận trọng.

Jimin nghiêng đầu khó hiểu. Cậu tóm lấy cà vạt của Jungkook giật mạnh về phía trước, kéo khuôn mặt điển trai sát lại bên mình:

"Em còn phải đi làm nữa, không có nhiều thời gian cho thầy cao su đâu."

Đôi môi căng mọng chủ động tìm đến môi Jungkook. Nhiệt lượng nóng rẫy và xúc cảm ẩm ướt trơn trượt vốn đã rất thân quen nay lại khiến anh run rẩy rùng mình. Người lớn hơn lúng túng vòng tay ôm lấy eo cậu, một chân chèn vào giữa hai bên đùi non, đầu gối ấn nhẹ lên thanh kẹo ẩn náu sau lớp vải quần đồng phục.

Jimin thả mình theo nhịp điệu ân ái. Cậu không ngần ngại thốt ra những âm thanh nỉ non đầy phấn khởi, khi Jungkook luồn tay vào trong vải áo và bóp lên bầu ngực cậu mềm mại. Năm đầu ngón tay thô ráp, nhẹ nhàng nâng niu và vuốt ve đầu ti trướng cứng như hai viên chocolate, phút chốc lại xoắn lấy chúng bằng ngón trỏ và ngón giữa, gẩy nhẹ rồi miết mạnh. 

Jungkook dứt ra khỏi nụ hôn quấn quýt, anh không di chuyển xuống làn da non mềm ở cổ như thường ngày. Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt nâu trà êm ái của Jimin, dòng thời gian nơi đây dường như chững lại, và toàn bộ mặt hồ phẳng lặng yên ả đó rót vào trái tim Jungkook những cảm xúc mãnh liệt đến diệu kì.

"Em...thật sự rất đẹp." 

Jimin mở to mắt, cậu khẽ khàng áp lấy mặt Jungkook, trái tim rung lên khi anh dịu dàng nghiêng đầu và ịn má vào lòng bàn tay mình. 

Ánh mắt anh có gì đó khác lắm, khác hẳn so với Jungkook của những ngày đầu tiên. Ánh mắt anh hiện giờ ấm áp và hiền hoà như thể đang nhìn chấp niệm của đời mình, chứ không phải chỉ là một công cụ thoả mãn dục vọng, theo lời anh từng nói.

Bầu không khí ngưng đọng đi trong vài khắc. Jimin nghe tiếng trái tim mình đập xốn xang, còn Jungkook nghe lồng ngực anh cất lên từng giai điệu rộn ràng. Đồng tử của họ cuốn lấy nhau lâu thật lâu, như thể muốn hoà chung một sắc nâu êm ả.

Cho đến khi Jimin chủ động kéo Jungkook sát lại bên mình, cậu nghiêng đầu để chóp mũi họ cạ vào nhau, môi lại tìm môi, lưỡi tìm lưỡi. Cậu cắn nhẹ xuống phiến môi mỏng, chậm rãi nhấm nháp mùi vị thơm tho, chậm rãi tận hưởng xúc cảm mềm mại ấm nóng. Môi Jungkook mỏng đến thế, phải thật từ từ và sâu lắng mút lấy anh, hưởng thụ anh bằng tất thảy sự thi vị bay bổng, mới cảm nhận được đầy đủ cái thơm ngon từ một cặp môi gần.

Jungkook đỡ tay đằng sau gáy Jimin, kéo cậu chìm sâu vào bể ân ái. Nắng chiều đã khuất dần sau ô cửa, chỉ để lại một sắc hồng rực bao phủ toàn bộ căn phòng khách vốn rất trống trải và cô liêu.

"Em mệt không?" Anh đột ngột hỏi, giữa những nụ hôn rải rác từ cần cổ trắng nõn xuống đến xương quai xanh duyên dáng.

"Nếu em mệt, thầy sẽ tha cho em sao?" Jimin mỉm cười, thật xinh đẹp, thật hồn nhiên và, quyến rũ cùng một lúc.

Jungkook gật đầu, điều làm Jimin ngạc nhiên. 

Nhưng anh đã tổn thương cậu quá nhiều để cậu có thể tiếp tục đem lòng tin trao cho anh một lần nữa.

Nghe thật phũ phàng, nhưng thoả thuận ra sao, cậu sẽ làm theo đúng như vậy.

Jimin cắn môi, đôi mắt híp lại đầy ám muội. Trước khi kéo Jungkook trở về với làn da non mịn trên cổ mình, cậu thì thầm:

"Em không mệt. Em muốn thầy, muốn thầy vùi sâu bên trong em."

Vờn nhau suốt bấy lâu, bọn họ đã chuyển từ phòng khách vào phòng ngủ. Và chẳng biết từ bao giờ, tất cả quần áo trên người họ đều đã bị đối phương trút sạch.

Jimin nằm dưới thân Jungkook, mái tóc rối tung, vài sợi xoắn vào nhau rối rít, vài sợi loà xoà rũ xuống trước vầng trán sáng bừng. Toàn bộ cơ thể trần trụi, lồ lộ ra trước mặt anh, làn da mịn mướt như làn da em bé, vòng eo nhỏ gọn vừa một tay ôm, và cặp mông tròn lẳn lấp ló ẩn hiện khi cậu giật người lên bởi chiếc lưỡi dày cộp nóng rẫy của Jungkook.

Anh nâng niu thanh kẹo của Jimin trong lòng bàn tay, tìm tới thứ nhịp điệu lên xuống theo hướng tăng dần mà xoa nắn vuốt ve. Những thanh âm rên rỉ đầy gọi mời thôi thúc anh làm nhiều hơn thế, và anh hơi nhổm dậy, đem toàn bộ chiều dài của cậu nuốt trọn vào trong miệng mình.

Cái lưỡi nóng bỏng quấn quanh thân dương vật, thi thoảng lại trêu đùa chọc vào đầu khấc khiến dịch nhờn tiết ra mỗi lúc một nhiều hơn. Jimin co cả hai chân vòng quanh cổ Jungkook, mười ngón tay nhỏ xinh bấu lấy da đầu anh, ấn anh vào sát hơn vùng địa đàng giữa hai chân mình. Ngay cả hai viên bi bên dưới cũng được ve vuốt tận tình, điều mà Jungkook chưa từng làm với Jimin. Ngày hôm nay, anh đã thôi vồ vập hung bạo, ngày hôm nay, anh âu yếm nâng niu cậu như một con búp bê sứ, dễ dàng tan vỡ chỉ bằng một cú chạm tay.

Jimin ưỡn người bắn vào trong miệng Jungkook. Anh hài lòng nuốt xuống toàn bộ hương vị mằn mặn đăng đắng mà không bài xích gì cả. Jungkook nâng hai chân Jimin lên cao, những ngón tay len lỏi xuống hậu huyệt hồng hào khép mở. Cảm thấy bên dưới chưa đủ trơn trượt sẽ làm cậu đau, anh lùi xuống và rời khỏi giường, tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn tủ trước ánh mắt có phần ngạc nhiên xen lẫn với hụt hẫng của cậu.

Jungkook trở về với một lọ gel. Anh đổ lượng vừa phải ra lòng bàn tay, để chúng thấm dính vào ngón giữa và ngón áp út rồi mới quay lại nơi lỗ nhỏ vẫn đang đói khát gọi mời. Anh thoa chất lỏng trơn bóng lên mép lỗ, đảm bảo cho nó đủ ướt mới đem hai ngón tay nhét vào thật từ từ chậm rãi.

Cảm giác mát lạnh truyền dọc sống lưng Jimin khiến cậu ưỡn mình giật nảy, đôi môi căng bóng không kìm nén được tiếng rên rỉ kích tình.

"Hưm~ Thầy...thầy ơi!"

"Anh đây, em có đau không?" Jungkook ân cần hỏi han, anh quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Jimin và thở phào nhẹ nhõm khi cậu lắc đầu, không có dấu hiệu gì đau đớn.

Hai ngón tay dần dần nhét sâu vào lỗ nhỏ cho đến khi nằm ngập bên trong Jimin. Cả hai cùng thoả mãn thở ra một tiếng, và cậu ngứa ngáy vặn vẹo thân mình, mong chờ một điều gì đó mãnh liệt hơn.

Jungkook đẩy rồi lại rút, hai ngón tay thon dài xỏ xiên và cạ lên vách thịt mềm mại nóng rẫy. Bên trong cậu thít chặt, bao bọc lấy tay anh vừa khít, và khoái cảm ồ ạt kéo đến khiến cậu không thể ngừng nỉ non từng âm thanh ngắt quãng.

"Ư~ Em muốn thầy..." Jimin tỉ tê.

Đó cũng là lúc Jungkook biết Jimin đã sẵn sàng. Anh rút khỏi cậu, cầm lấy cự vật nóng bỏng của mình, đặt trước lỗ nhỏ Jimin đang không ngừng khép mở, dịch nhờn tiết ra ồ ạt thấm ướt xuống ga giường.

Một lần nữa nằm gọn giữa những vách thịt mềm mại nóng rẫy ấy.

Jimin oằn mình bấu lấy vai Jungkook. Cậu gấp gáp thở dốc, vội vã ấn môi mình vào môi anh. Làm tình dịu dàng như thế này là lần đầu tiên, và cậu đạt được khoái cảm nhiều hơn gấp trăm ngàn lần so với những cuộc mây mưa trước đó.

Jungkook mạnh mẽ thúc vào bên trong, đầu khấc lướt qua điểm G nhô lên giữa những đệm thịt trơn trượt. Hơi thở của họ đều không theo một nhịp điệu nào cả, nhưng chắc chắn khoảnh khắc nào đó khi khoái lạc đạt đến cao trào, trái tim của họ đã hoà chung một nhịp đập mãnh liệt và đê mê.

"Tôi muốn em, muốn nhiều hơn thế!" Jungkook thấy lồng ngực mình khốn đốn, anh ấn bụng dưới Jimin khiến sự sung sướng đạt đến đỉnh điểm. Cậu nỉ non van nài những câu từ không rõ nghĩa, và Jimin luôn là như vậy, một khi đã chìm vào ái dục sẽ hoàn toàn mất đi lí trí gai góc của mình.

Thế rồi cuộc vui cũng chỉ chững lại ở đó như lằn ranh đã được vạch sẵn. Jungkook nhìn Jimin không nấn ná đến một giây để lồm cồm bò dậy, trong lòng hụt hẫng và nhói đau như bị hàng trăm ngàn mũi tên châm chích. Chẳng biết tự bao giờ anh lại có thứ cảm xúc này,

sự tham lam.

Jungkook muốn anh và Jimin là nhiều hơn thế.

Nhiều hơn những mảnh quần áo vương vãi dưới sàn nhà được Jimin bình thản nhặt lên và mặc vào.

Nhiều hơn tấm lưng trần quay lại với anh đầy gai góc, không còn đâu dáng vẻ mềm mại uỷ mị khi nằm gọn trong vòng tay anh.

"Em có thể ở lại một chút không? Tắm rửa và nghỉ ngơi, tôi sẽ đi nấu bữa tối cho em."

Đó là lần đầu tiên Jungkook mời Jimin ở lại, gần như là một lời cầu xin, tông giọng anh gấp gáp hẳn lên khi cậu toan đi thẳng xuống tầng trệt.

Anh thấy bờ vai Jimin gồng cứng, thấy cậu gượng gạo quay đầu nhìn mình, ánh mắt tối tăm như sơn lên hàng nghìn lớp phòng vệ, xoắn lấy và siết chặt trái tim anh đau đớn:

"Nếu như ngay từ đầu thầy chỉ coi em là món đồ, hỏng hóc sẽ vứt bỏ, vậy thì đừng cố gắng sửa chữa lại em bằng cách trao em sự thương hại nữa, có được không?"

***

Jungkook rất muốn giải thích cho Jimin hiểu, rằng tình cảm lạ lẫm đang xâm chiếm trái tim anh không phải là sự thương hại.

Nhưng tảng đá nặng nề vô hình đã níu chân anh lại, và cứ thế để bóng lưng nhỏ bé cô liêu kia đi mất.

Có lẽ, tình cảm của anh chưa đủ lớn để nâng đôi chân mình chạy đến bên Jimin.

Jimin vô cảm nhìn cửa nhà Jungkook đóng lại trước mắt mình.

Đáy mắt cuộn lên những cơn sóng dữ dội.

Jimin ngỡ như mình chẳng sợ điều gì nữa, ngỡ như chẳng điều gì có thể làm tổn thương cậu được nữa.

Vậy mà bây giờ, cậu lại sợ sự dịu dàng của anh.

20.03.2024

Chap H này có ổn không mọi người ới?









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro