the sad land

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Ở một mảnh đất buồn mà nhân gian lãng quên, em đã họa nên tuyệt tác của đời mình, một tuyệt tác mang tên người em thương.


Cũng đã độ cuối xuân, đất trời vẫn ẩm thấp trong những làn mưa bụi giăng mắc làm cái buồn của vùng đất này thấm vào tận sâu cõi lòng. Mùa xuân nơi đây không có sự rạo rực, phơi phới như bao miền khác, nó trầm lặng và đôi lúc ảo não như nửa chừng luyến tiếc cái se lạnh của đông tàn. Cây cối vẫn mơn mởn xanh biếc, nhưng mảng màu tươi sắc ấy cũng chẳng thể làm vơi đi cái sầu muộn của bầu trời âm u, cái trĩu nặng của những giọt mưa buồn vương trên vạt áo, trên mái tóc ẩm sương của con người. Mùa xuân kì lạ này đúng là chỉ nơi đây mới có, và cũng chỉ dành cho những tâm hồn ảo mộng u buồn.

Jungkook nhẹ nhấc mình dậy, gác tay chống đầu ngắm nhìn màn mưa giăng bên khung cửa sổ, rồi lại đặt ánh mắt nơi người con trai đang nằm ngủ yên bình bên mình. Có lẽ cái đẹp của người ấy đã kéo cậu tới mảnh đất trầm lặng này, đã đưa cậu tới một miền đất mới của những cảm xúc kì diệu. Đó là tình cảm chớm nở trong những khao khát mãnh liệt, những xúc cảm yêu mến ẩn mình trong cái thanh tao của nghệ thuật. Chưa một ai trong hai người họ tỏ bày tấm lòng mình, nhưng dường như trái tim họ đã cất lên bao lời đủ làm đắm say đối phương. Những vuốt ve đụng chạm, những câu chữ quyến rũ động lòng hay những vạt màu đỏ sắc tình trên trang giấy, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để họ hiểu thấu tấm lòng đối phương.

Một ngày trời buồn ảo não, Jungkook đã tìm thấy niềm say mê mãnh liệt của mình khi nhàn rỗi giở qua lật lại cuốn tạp chí nghệ thuật. Hình ảnh vị hoạ sĩ đang nổi danh lúc bấy giờ làm trái tim cậu xao động, nét đẹp kiều diễm ẩn trong bóng hình một người con trai thật quá đỗi thơ mộng và lạ kỳ. Lấy cọ vẽ và những trang giấy đã cũ kĩ nhàu nát vì lâu ngày không động tới, Jungkook tìm tới mảnh đất buồn kia để gặp gỡ chàng hoạ sĩ cậu đem lòng say mê.

Đối với Jimin, ấn tượng trong anh về cậu học trò nhỏ hơn mình mười ba tuổi luôn là một điều gì đó thật lạ lùng và khó quên. Suốt cuộc đời miệt mài với cây cọ vẽ, Jimin chưa từng nghĩ sẽ trở thành một người thầy chỉ dạy cho bất cứ ai về lối hội hoạ độc đáo của mình. Jungkook đã tìm tới tận nhà anh để xin được dạy dỗ, với ánh mắt cuốn hút khiến Jimin tưởng về người tình trong mộng anh đã mơ thấy nhiều đêm gần đây. Quả thật là khó khăn khi thức giấc và nhớ về ảo mộng kỳ dị ấy với mối tình đồng tính luyến ái làm bao người khinh miệt, Jimin luôn luôn gạt phăng mọi ý nghĩ về giấc mộng ấy và chuyên tâm với công việc của mình. Nhưng rồi Jungkook đến, để lại những vấn vương lạ kỳ trong anh để rồi biến Jimin trở thành người thầy của cậu học trò đam mê nghệ thuật.

"Xin hãy nhận em làm trò của người."

"Ta sẽ không nhận dạy dỗ bất cứ ai cả."

"Xin người, em đã tìm thấy đam mê của mình từ chính người.

Vả lại, cũng chẳng còn nơi nào chứa chấp em."

Người ta thường tìm tới vùng đất này khi tâm hồn họ đã mệt nhoài trong u buồn tăm tối, khi đôi mắt đã chẳng còn háo hức được đón chờ ánh nắng sớm mai tươi mới len qua ô cửa sổ. Mảnh đất thưa vắng người ấy là chỗ trú ngụ cho những kẻ cô độc muốn giấu mình trong ánh mắt nhân gian, muốn tìm lại một cõi trong trẻo xưa cũ đã phủ bụi thời gian trong tâm hồn mình. Jimin đã chuyển tới đây được hơn mười năm sau những năm tháng bị đối xử lạnh lùng tới tàn nhẫn bởi những người vốn là thân yêu nhất trong đời, chỉ vì Jimin thích đàn ông. Người ta bảo đó là tính hướng ghê tởm, là nỗi ô nhục của dòng họ, là sự hổ thẹn của cả một xã hội. Jimin đánh mất chính mình trong những giọt nước mắt tuyệt vọng, những vết cắt sâu hoắm trên da thịt, những lời lẽ cay nghiệt không ngớt trút lên thân thể anh. Không một lời từ biệt, Jimin khăn gói rời đi trong cơn mưa buồn, dọn tới căn nhà gỗ nhỏ nơi đây, lấy cọ màu và trang giấy để quên đi những tủi hờn.

Như nhìn thấy chính bản thân mình năm xưa trong bóng hình người con trai trước mặt, Jimin đã đồng ý để cậu ở lại. Hàng ngày, họ sẽ thức dậy khi đất trời vừa tỉnh giấc, ngắm nhìn một vầng mặt trời non nớt đang ló rạng sau dãy núi xa, ẩn mình trong những lớp sương mai mịt mù se lạnh cuộn trong từng nhánh cây, ngọn cỏ vẫn còn im lìm trong sắc xanh sậm màu. Một tách trà nhỏ được pha ngay khi nhánh chè ngoài vườn còn đọng sương long lanh mà Jungkook cẩn thận mang tới cho Jimin làm không gian như ấm hẳn lên. Gần quá nửa đời người, Jimin mới biết hơi ấm lạ kỳ mà con người ta trao nhau là như thế nào. Lặng lẽ nhâm nhi từng ngụm trà thanh dịu, Jimin khẽ đưa mắt ngắm nhìn bóng dáng Jungkook trong buổi ban mai, in sâu trong lòng gương mặt tuyệt đẹp của người con trai ấy đang sáng dần lên theo những chuyển động nhẹ nhàng của mặt trời. Có lẽ ở cái tuổi xấp xỉ bốn mươi này, không mấy ai sẽ nghĩ tới chuyện yêu đương mặn nồng, nhưng đấy là khi họ đã dành trọn những năm tháng xưa cho bao mối tình sâu đậm. Còn với Jimin, đó chỉ là những tháng ngày anh vật lộn trong đau khổ và dằn vặt, những tháng ngày cô độc tới đau đớn khi không có chút yêu thương.

Jimin sẽ dành cả ngày ngồi vẽ bên Jungkook. Lối nghệ thuật Jungkook theo đuổi cứ mỗi ngày lại đi chệch với người thầy của mình, nhưng Jimin luôn thấy mừng vì điều ấy. Khác với những nét vẽ chau chuốt tỉ mỉ cùng mảng màu trầm lạnh u tối trong tranh Jimin, cậu học trò của anh lại ưa thích những nét khoẻ khoắn và phóng khoáng cùng sắc màu rực rỡ. Jimin thấy mình say mê trong từng nét chấm phá trên bức tranh của Jungkook, thấy trái tim ngày càng mãng liệt rung động trước người học trò nhỏ anh hết mực cưng chiều.

Một đêm hè dịu mát có gió thoảng đưa hương hoa từ vườn vào trong phòng, Jimin tỉnh giấc sau cơn mơ về người tình của mình. Anh lặng lẽ hướng mình về phía Jungkook đang nằm ngay cạnh, tỉ mẩn đưa ánh mắt chạm tới từng đường nét trên gương mặt tuyệt đẹp của người con trai kia. Tay anh khẽ khàng vuốt ve lấy phần gáy mịn của Jungkook, môi khẽ đưa lên điểm từng nụ hôn nhỏ tới đôi mắt đang khép lại trong cơn say ngủ. Hướng tới cánh môi mỏng của người kia, Jimin nhẹ nhàng vươn lưỡi chạm tới từng nếp gấp nhỏ nhất, khẽ mút mát vị ngọt đang lan toả trong khoang miệng mình. Nụ hôn sâu dần, sâu dần cho tới khi tay Jimin khẽ khàng vươn vào trong lớp áo ngủ lụa mỏng của học trò, chạm lấy hai viên pha lê nhỏ mà xoa nắn. Jungkook lim dim mở mắt trong tiếng rên thoả mãn, nắm lấy bàn tay Jimin đưa lên miệng, mút nhẹ từng ngón tay thanh mảnh nhỏ nhắn của anh.

"Thầy..."

Cái hôn nhẹ nhàng cùng nụ cười mỉm trên gương mặt thanh thoát của Jimin như một lời mời khêu gợi tới Jungkook. Cậu cởi bỏ đai áo ngủ của Jimin, khẽ khàng vén lớp vải mỏng khỏi vai anh, đưa lưỡi chạm lấy hai hạt đậu nhỏ để thấy chúng run rẩy trong những tiếng rên kiều mị của người thầy. Từng cái hôn mút mát, những mơn trớn nhẹ nhàng nhưng cũng đong đầy lửa tình khiến cơ thể Jimin nóng bừng, ngực không ngừng ưỡn lên đòi hỏi chăm sóc của người nhỏ hơn. Từng lớp mồ hôi rịn ra làm cơ thể anh bóng loáng như mặt hồ dưới ánh trăng, khiến trái tim Jungkook bủn rủn và đầu hàng. Làn da Jimin mịn màng đỏ ửng lên, khơi dậy một đêm nóng bỏng trong căn phòng ngủ gỗ thoảng mát gió hè. Ở cái tuổi bốn mươi, Jimin lại tìm thấy một điều mới mẻ trong mình, một khoái cảm được đánh thức bởi chàng trai trẻ tuổi đang chăm sóc anh đêm nay.

Kể từ sau đêm ấy, một tình cảm mới chớm nở trong hai thầy trò. Căn nhà gỗ đơn sơ lúc này như được sơn mới trong lớp màu tình cảm tươi sắc. Tiếng cười của Jimin như trong trẻo hơn hòa lẫn với nụ cười thầm ẩn trong đôi mắt Jungkook, từng góc nhỏ trong nhà đều in đậm hình bóng cả hai quấn quýt bên nhau. Sẽ có những ngày đặc biệt họ thức rất khuya để cùng nhau ngắm sao trời, hay có những phút rảnh rỗi lại cặm cụi cùng nhau chăm chút cây cảnh trong sân vườn. Tranh của cả Jungkook và Jimin lúc bấy giờ cũng được khoác một tấm áo mới, nhận vô vàn tình cảm từ những người yêu mến nghệ thuật khi từng đường nét trong tranh có hồn, có tình hơn. Người ta ngầm hiểu với nhau rằng một chuyện tình mới đã được viết nên, nhưng sẽ chẳng ai ngờ hai vị họa sĩ nổi danh bấy giờ lại dành tình cảm cho chính đối phương. Mảnh đất buồn là nơi ẩn mình cho những cuộc đời bình yên, để họ được lánh đi khỏi những dị nghị đàm tiếu của xã hội.

Một ngày trôi qua bỗng dài hơn khi có người ta yêu kề cận bên mình. Jimin như thấy thế giới trong anh thay đổi khi nhìn bảng màu vẽ đã biến mất những áng buồn thẳm mà nhường chỗ cho sắc tươi non rộn ràng. Jimin sẽ nhiều lúc bày tỏ tình cảm với Jungkook không chút giấu giếm, từ những nụ hôn sâu đậm tới cả những cái chạm đầy khát khao. Jungkook trẻ tuổi nhưng vô cùng thấu hiểu, cậu để mặc Jimin được làm những điều anh muốn, nuông chiều những thói quen nhỏ của anh, cũng hết sức yêu lấy những vụng về đáng yêu mà chỉ đến bây giờ người thầy đáng kính mới bộc lộ. Từ thầy giáo trở thành người tình của mình, Jungkook thấy thế giới thật kỳ lạ và nhiệm màu. Có lẽ ngay từ khi được nhìn thấy tấm ảnh Jimin đẹp tuyệt trần được đăng trên tập san nghệ thuật năm ấy, định mệnh đã đưa cả hai trái tim cô đơn lại gần với nhau.

"Em có từng nghĩ sau này khi về già em sẽ chẳng còn anh ở bên không?"

Jimin bâng quơ hỏi khi đưa mắt dõi theo chiếc lá úa vàng lìa khỏi cành cây xơ xác, bỏ lại nhánh lá còn xanh ẩn mình trong mảng mây ủ dột của một ngày đông lạnh cuối năm. Jungkook không trả lời. Cậu nhẹ bế anh rời khỏi hiên nhà buốt giá với một tầng tuyết mỏng, đặt Jimin ngồi trên ghế gỗ bên lò sưởi rồi cũng ngồi xuống sàn, gác đầu lên đùi anh thì thầm.

"Anh sẽ luôn bên em, trong trái tim em, trọn đời."

Jimin dịu dàng xoa đầu cậu, thấy từng sợi tóc đen nhánh mượt như tơ chảy qua từng kẽ tay, rồi lại nhớ tới những sợi bạc đầu tiên anh bắt gặp vương trên gối mình dạo gần đây. Jungkook có thể tìm đến anh với một ánh mắt kiên định nóng cháy đam mê, nhưng ẩn sâu bên trong người con trai ấy là những yếu đuối, những vô tư cần được vỗ về. Jimin yêu biết mấy tâm hồn trong trẻo tựa sương mai của cậu, muốn giữ gìn trái tim Jungkook thật cẩn thận trước mọi đau đớn dù là nhỏ nhất. Anh đã từng mơ được trẻ lại, được ở bên Jungkook như một người đàn ông mới đôi mươi, được nghe tiếng "em" thân thương mà Jungkook gọi mình giống như bao tiểu thuyết tình yêu đang nở rộ trong văn học thời bấy giờ. Jimin muốn bé lại, muốn ủ mình trong lồng ngực ấm áp của Jungkook, muốn thời gian ngưng đọng để anh mãi được ở bên cậu.

"Jungkook, em có muốn vẽ anh không? Vẽ anh trần trụi trong mắt em ấy?"

Cậu trai ngẩng dậy, đôi mắt to tròn lấp lánh những đốm sáng của ngọn lửa ấm trong lò sưởi đang nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn tìm đến tận sâu những suy nghĩ trong người lớn hơn. Ánh mắt anh không chút dao động, chỉ toàn yêu thương và tin tưởng, khiến đôi môi mỏng của cậu vẽ nên một ánh cười đồng thuận.

"Khi nào xuân tới, trời ấm hơn, em sẽ đưa anh tới bên cây anh đào trong sân nhà mình để vẽ, anh nhé."

Jungkook đã không công khai bức họa ấy cho giới nghệ thuật mà giữ cho riêng mình, dù đối với cậu, đó là bức vẽ đẹp nhất trong đời người họa sĩ mà cậu có được. Jimin trong bức tranh có lẽ sẽ hớp hồn cả thế giới này bởi vẻ đẹp cơ thể anh, nhưng từng đường nét đậm nhạt hay những mảng màu mà Jungkook chọn còn chứa đựng cả tâm hồn anh, những điều mà chỉ duy nhất cậu mới cảm nhận được. Đó là chút yếu đuối ẩn trong bàn tay nhỏ đang buông lơi như muốn nắm giữ lấy thời gian, đó là chút chân thành và mãnh liệt trong ánh mắt anh say đắm hướng về người họa sĩ đang bận rộn khắc tạc từng đường nét mềm mại trên cơ thể anh, đó là chút luyến tiếc nhân gian và tuổi trẻ trong những nếp nhăn mờ nơi khóe mắt, trong những sợi tóc bạc ẩn hiện trên mái đầu thơm mùi cỏ hoa của anh. Nhưng cũng trên chính mái tóc ấy, từng cánh anh đào hồng phớt nhẹ nhàng đậu lên, che khuất mảng bạc buồn bằng sắc màu non biếc trời xuân. Jimin, dù có già đi bao nhiêu, vẫn sẽ mãi trẻ trung và tươi sắc trong tấm lòng Jungkook trao anh.

Jimin đã giấu đi bao xúc động và ngỡ ngàng trước bức họa. Anh đã tới một góc nhà và lặng lẽ khóc khi bức tranh được Jungkook treo lên vách gỗ, đã từng say mê ngắm nhìn chính mình trong con mắt và trái tim của người họa sĩ anh yêu vào mỗi đêm khi Jungkook say ngủ. Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu trai, nắm lấy tay cậu chạm vào bên ngực trái nơi trái tim anh đang không ngừng thổn thức để rồi nhận lấy một cái ôm thật chặt cùng lời nói chân thành mà thỉnh thoảng Jimin lại nghe thấy thì thầm bên tai như gió thoảng mát dịu.

"Em yêu anh nhiều lắm, Jimin của em ơi."


Ở mảnh đất buồn năm ấy, có một chuyện tình đẹp nở hoa,

Chuyện tình chàng họa sĩ mộng mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro