Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rượu cướp đoạt toàn bộ chất lỏng trong cơ thể, đôi môi khô khốc kề chung một chỗ, khắc họa đường vân môi đối phương. Phác Trí Mân khát vô cùng, không nhịn được lè lưỡi, muốn thấm ướt phiến môi bằng nước bọt, để nụ hôn tiếp diễn.

Thứ cậu vừa liếm không biết là môi mình hay môi Điền Chính Quốc, đối phương liền há miệng, quấn lấy lưỡi cậu. Hai kẻ tùy tiện chẳng còn tâm trạng nào nghĩ về phương thức hôn, họ chỉ quấn chặt lấy nhau, không còn né tránh, tùy ý biểu đạt tình cảm bản thân.

Tay Phác Trí Mân chui vào vạt áo Điền Chính Quốc, vòng qua eo ôm lưng Điền Chính Quốc, thuốc mỡ đã được hấp thụ gần hết, phần lưng chạm vào cực kỳ trơn nhẵn. Điền Chính Quốc nhẹ nhàng ôm mặt Phác Trí Mân, cũng không dám dùng sức, lúc nhận ra đôi tay nhỏ kia không an phận vuốt ve tấm lưng liên hồi, hai tay hắn mới không kìm được di chuyển xuống dưới.

Một tay ôm cái gáy mềm mại của Phác Trí Mân, một tay dời xuống thắt lưng da, mò mẫm trước sau tìm kiếm đuôi dây.

Phác Trí Mân không nhịn được rên một tiếng, tựa chú mèo nhỏ được vuốt lông, phát ra tiếng rên hừ hừ thoải mái từ cổ họng, lại mang theo chút giọng mũi, khiến Điền Chính Quốc càng đoạt hồn mất vía, chỉ muốn nhanh chóng xé toạc cái dây lưng vướng víu này ra, dành tặng mèo nhỏ một tầng vui vẻ sâu hơn.

Chốt thắt lưng bị hắn kéo một cái, cởi ra, cũng thuận thế kéo dây khóa xuống, cánh tay nhỏ nằm trong áo hốt hoảng rút ra, đè lên bàn tay hắn, "Ôm em."

Cậu như một đứa trẻ bất an cực độ, khát cầu cái ôm của hắn. Điền Chính Quốc hôn xuống đôi mắt ngập nước, vô cùng dịu dàng, hai tay ôm eo đối phương, giọng khàn khàn, "Chúng ta vào giường, hửm?"

Phác Trí Mân không nói gì, cánh tay nhỏ yếu ớt như không xương vậy, quấn quanh cổ hắn, hơi nhón chân, hôn khóe miệng hắn một cái, ngượng ngùng gật đầu.

Thời điểm Điền Chính Quốc ôm Phác Trí Mân ngã xuống giường, đồng thời lột quần xuống, hai chân Phác Trí Mân vô thức quấn lấy Điền Chính Quốc, hạ thân nóng rực va chạm, không hẹn mà cùng rên một tiếng dài.

Áo Phác Trí Mân bị cuộn lên tới tận cổ, một tay tự mình cởi ra, nửa nhỏm dậy muốn cởi giúp Điền Chính Quốc. Hai điểm bại lộ trong không khí không biết xấu hổ dựng thẳng, da cậu còn trắng hơn Điền Chính Quốc tưởng tượng. Điền Chính Quốc vừa chui đầu ra khỏi cổ áo, lập tức cúi xuống ngậm lấy một bên.

Thanh âm khó lòng nhịn nổi, hai chân thon dài, đầu ngực xinh xắn đáng yêu, không thứ gì là không kích thích Điền Chính Quốc. Hắn nghiêng người về phía trước, chẳng biết đã lấy ra bôi trơn cùng bao cao su dưới tủ đầu giường từ khi nào, sau nụ hôn này, thở hổn hển bên tai Phác Trí Mân, hỏi cậu: "Có thể không?"

Ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn cậu sáng rực, tựa một dải gấm lênh đênh giữa ngân hà, rực rỡ sắc màu chói lọi. Phác Trí Mân ngửa đầu chủ động vươn đầu lưỡi hôn hắn, lại nắm lấy bàn tay hắn mò mẫm chạm tới phía sau đùi mình, sâu trong cổ họng phát ra một tiếng "Ưm" khát vọng đạt được thỏa mãn .

Lúc khuếch trương cả hai đều căng thẳng, Phác Trí Mân nhắm mắt, hàng mi rung rung, hai tay vô lực quấn quanh cổ Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc đành phải một tay đỡ cậu, một tay khác thận trọng thăm dò dũng đạo.

Phác Trí Mân chưa thả lỏng hoàn toàn, bị chơi đùa quá lâu, eo cũng sắp đau nhức, sớm mất kiên nhẫn, cuối cùng cầu xin người phía trên mau tiến vào. Ngón tay Điền Chính Quốc vừa rút khỏi khẩu huyệt, phân thân kiêu ngạo của hắn liền bị bàn tay nhỏ cầm lấy, nóng lòng muốn tự mình động thủ đẩy vào, chọc cho yêu thương khoả đầy trái tim Điền Chính Quốc không ngừng tràn ra.

"Ngoan, đừng làm rộn, anh sẽ cho em." Hắn cúi người nói.

Nhận được lời trấn an trong thoáng chốc, Phác Trí Mân chậm rãi buông tay, bám lên ngực hắn. Run rẩy mở mắt, vừa rồi vì đau đớn mà rơi hai giọt nước mắt, nước mắt còn đọng trên mặt, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu đáng thương, mũi nhỏ cũng ửng đỏ. Điền Chính Quốc động thân đi vào, hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn đang thổn thức nghẹn ngào của đối phương, ngăn tiếng rên rỉ giữa đôi môi.

Tiểu huyệt hồng nhuận tuy đã mềm, nhưng muốn nuốt hết cự vật hung ác như vậy, nhất thời vẫn có chút khó khăn. Dũng đạo ấm áp chật hẹp gắt gao trói chặt Điền Chính Quốc, mỗi lần cắn lấy đều như muốn hắn trực tiếp xuất ra.

Điền Chính Quốc hít thật sâu, chầm chậm, tách chân Phác Trí Mân sang hai bên, âm thanh nơi cơ thể liền kề dần chuyển từ tiếng bắp thịt căng cứng va chạm thành tiếng nước dấp dính, chất lỏng thấm ướt ga giường. Nương theo động tác gấp gáp mạnh mẽ của Điền Chính Quốc, tầm mắt Phác Trí Mân mờ mịt, eo thon run rẩy theo từng động tác của hắn, tràng đạo bất giác co rút thắt chặt dị vật trong người, Điền Chính Quốc nhíu mày, thẳng lưng chọc đến chỗ sâu, hung hăng ma sát một trận, sau đó lại không ngừng thâm nhập, tiếng rên của Phác Trí Mân cũng trở nên vỡ vụn.

Phác Trí Mân toàn thân phiếm hồng, mang tai, xương quai xanh, nhất là hõm Apollo* trong tay Điền Chính Quốc, hắn không khống chế tốt lực đạo, giờ phút này thậm chí còn bóp tới tím bầm. Thời điểm lật Phác Trí Mân trở mình, hắn mới phát hiện ra, áy náy thò lưỡi liếm một lượt, lại không nhịn được mút hai cái, vết thâm tím càng trầm trọng.

(*Hõm Apollo: Hai vết lõm sau lưng eo của nam giới.)

Phác Trí Mân không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của hắn, chỉ biết Điền Chính Quốc đang chuyên tâm hôn eo mình, hại cậu ngứa ngáy tới mức quỳ không nổi, đầu gối mềm nhũn gần như muốn gục xuống.

Cậu lẩm bẩm rì rầm, trở tay bám lấy Điền Chính Quốc, mỗi lần đâm chọc cả khuôn mặt đều đập xuống giường, ngón tay nắm ga trải giường, nhỏ giọng khóc, ngay cả rên rỉ cũng thận trọng, xen lẫn tủi thân.

Điền Chính Quốc đưa tay nắm lấy hạ thân Phác Trí Mân, vuốt ve lên xuống mấy cái, chất lỏng chảy ra chứng tỏ thể dịch bên trong đã tích trữ sẵn chờ thời. Động tác cắn nuốt nơi hậu huyệt chậm dần, Điền Chính Quốc cũng dừng lại, chuyên tâm giúp Phác Trí Mân thư giãn.

Hắn nuốt nước miếng, có một câu hắn luôn muốn hỏi, từ đầu đến giờ, điên cuồng muốn được hồi đáp, ngón tay bịt miệng hạ thể Phác Trí Mân, "Gọi anh đi, Mân Mân, gọi tên anh, được không?"

Hết nụ hôn này tới nụ hôn khác rơi xuống xương bướm xinh đẹp của cậu.

Không khí trong phòng ngưng tụ, Phác Trí Mân sau khi nghe rõ câu hỏi, không một giây do dự, lập tức quay đầu, giọng điệu nức nở, run rẩy nói: "Chính Quốc..."

Cậu còn muốn tiếp tục gọi tên hắn, đổi thêm chút lòng thương hại, nhưng đều bị tiếng rên rỉ thay thế, Điền Chính Quốc chợt vùi thẳng vào nơi sâu nhất, cậu không nhịn được, cả người căng cứng bắn ra, trong thoáng chốc hình như đã nghe thấy tiếng thì thầm từ người sau lưng.

Không lâu sau Điền Chính Quốc cũng ra, Phác Trí Mân bủn rủn thắt lưng rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, miễn cưỡng khôi phục một phần ý thức, nằm sấp ở trên giường không nhúc nhích chờ Điền Chính Quốc đến dọn dẹp. Lúc này cậu mới nghĩ ra, chữ Chính Quốc vừa thì thầm gọi chính là, Mân Mân.

Giữa lúc đối phương nhẹ nhàng lau chùi phía dưới, đại não Phác Trí Mân trống rỗng, đột nhiên bất giác đáp một tiếng "Ừ", Điền Chính Quốc chỉ nghĩ cậu vô tình lẩm bẩm, động tác lại càng nhẹ nhàng chậm rãi.

Hắn không biết, là Phác Trí Mân trả lời tiếng gọi của hắn, sau đó hoàn toàn thả lỏng tinh thần, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

.

Có lẽ do quá lâu chưa được thỏa mãn như vậy, Phác Trí Mân mơ một giấc mộng đã lâu chưa gặp.

Hiện thực quá thoải mái, mộng càng muốn nhéo lỗ tai cậu gọi cậu tỉnh. Cậu thống khổ ôm chặt bản thân, cả người co lại, cau mày, trông vô cùng bất an.

Không ai biết, trong mơ cậu trở lại hơn mười năm trước. Những đồ vật xung quanh vẫn quen thuộc như mới hôm qua, thâm tâm cậu đã rõ ràng, bởi cậu luôn luôn mơ thấy giấc mộng này.

Cuộc sống hơn nửa năm trong viện vĩnh viễn là giấc mộng cậu không bao giờ chạy thoát.

"Mân Mân, con thay đổi được không? Coi như mẹ xin con, con đùa như vậy chúng ta không chịu nổi. Con đau lòng chúng ta cũng khó chịu, coi như con thương hại chúng ta, được không?"

"Phác Trí Mân, nếu mày không thay đổi thì vĩnh viễn đừng hòng xuất viện, cái bệnh này dù thế nào mày cũng phải chữa khỏi cho tao!"

Cha mẹ một người xướng bạch kiểm, một người xướng hồng kiểm*, miệng toàn những lời không phải do con người nói.

(*Xuất phát từ Kinh kịch, chỉ lớp mặt nạ hoặc trang điểm đỏ và trắng, đại diện cho nhân vật tốt và xấu.)

Phác Trí Mân nhìn bản thân mặc bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh trắng dùng mọi cách giãy giụa, khuôn mặt vặn vẹo tiếp nhận "chữa trị" của bác sĩ, cảnh tượng tái hiện dường như khiến cậu cảm nhận được thực tế, quay về khi trước, điện giật khiến toàn thân tê dại, mất đi ý thức, có một khoảng thời gian thậm chí còn mắc bệnh tiểu tiện không tự chủ. Lần nữa thấy cảnh tượng đó, cậu vẫn là không nhịn được mà lạnh lẽo tới phát run.

Sau đó cậu như biến thành một người ngoài đứng xem vậy, nhìn cha mẹ trước mặt mình gào khóc mắng chửi, mà "cậu" chỉ có thể bất lực lắc đầu, tuyệt vọng nhìn cha mẹ để lại từng bóng lưng thất vọng rời đi, tê liệt ngồi sụp dưới đất.

Trong nửa năm ấy, cậu gầy đi, cũng học được cách tình giả ý gian, học được cách tạm thời nhân nhượng vì lợi ích đại cục, học được cách nói dối.

Cậu che giấu lương tâm, vẻ mặt ngẩn ngơ thừa nhận, cậu đồng ý, cậu sẽ không thích đàn ông nữa.

Mẹ hoan hỉ đón cậu về nhà, đưa cậu về trường, tiếp tục đi học, trông cậu cứ như một học sinh cấp ba bình thường vậy, bị tước đoạt hết thảy quyền lợi tình cảm, sống như một cái xác biết đi.

Cho đến khi cậu lên đại học, rời khỏi cái huyện nhỏ đầy ác mộng, tới khi cậu gặp thầy giáo của mình, Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn nói cho cậu biết, đồng tính luyến ái không phải bệnh.

Cô độc đã lâu, khép kín đã lâu, rốt cuộc cậu cũng tìm được người có thể thẳng thắn đối đãi, vì vậy cậu đặt cược toàn bộ tình cảm vào Kim Nam Tuấn.

Nam Tuấn là chúa cứu thế của cậu.

Nhưng hôm nay, cậu đã phản bội vị chúa của mình.

.

Phác Trí Mân bất ngờ khóc đến tỉnh. Cậu mở hai mắt, thấy đèn trần vẫn sáng, chớp mắt hai cái, nằm thật lâu.

Sau khi lau sạch nước mắt chợt nghe thấy âm thanh nhỏ vụn ngoài cửa, cậu lặng lẽ xuống giường, cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra Điền Chính Quốc đã tẩy rửa sạch sẽ giúp cậu, sương mù trong lòng nhất thời tan biến ba phần.

Đi qua phòng khách, cậu tìm thấy Điền Chính Quốc đang chăm chú trông nồi trong bếp.

"Anh đang làm gì thế?"

Âm thanh đột ngột phát ra dọa Điền Chính Quốc giật mình, quay đầu thấy Phác Trí Mân đang mơ màng dụi mắt trước cửa bếp, cực kỳ ngoan ngoãn.

"Nấu canh giải rượu cho em, không phải, là cho chúng ta, anh sợ mai sẽ nhức đầu." Ngữ khí Điền Chính Quốc rất dịu dàng, dịu dàng tới mức khiến mũi Phác Trí Mân chua xót, muốn khóc.

Cậu đến gần hai bước, "Mấy giờ rồi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kìm nén tới nỗi đỏ bừng, vì kiềm chế chua xót, chóp mũi cậu có chút căng cứng.

"Em mới ngủ được một giờ." Điền Chính Quốc tiếc nuối nói, hắn tiếc vì Phác Trí Mân tỉnh quá sớm, lại không nhịn được tự trách mình, ban nãy tỉnh táo không ngủ nổi, muốn đứng dậy nấu canh gì đó để giải rượu, lần này thì hay rồi, đánh thức người ta, cậu phải về nhà.

Phác Trí Mân đưa tay ra vuốt ve gương mặt nhăn nhó của Điền Chính Quốc, "Anh không vui?"

Cậu nghiêng đầu, chu môi tiến tới, hôn một cái, "Tối nay Nam Tuấn không về." Hình như cậu đã đoán được suy nghĩ trong lòng Điền Chính Quốc, nhưng thời điểm thốt ra tên Nam Tuấn vẫn chột dạ cúi thấp đầu.

Thực ra hai năm nay quan hệ giữa cậu và Nam Tuấn đã không còn được như trước, như chuyện cậu vừa làm với Chính Quốc vậy, cũng đã là chuyện của rất lâu trước đây. Duy trì đoạn quan hệ này bằng tiếp xúc thể xác chính là nỗ lực cuối cùng Phác Trí Mân có thể làm, nhưng chính cậu cũng nhận ra, tất cả đều vô ích.

Ánh mắt Nam Tuấn và ánh mắt của Điền Chính Quốc nhìn cậu không giống nhau.

Trước kia cậu không hiểu, mãi tới khi gặp được Điền Chính Quốc, dường như mới hiểu rõ một số chuyện.

Khi nhận được tin nhắn nói không về nhà của Kim Nam Tuấn, cậu đang ngồi trên ghế sofa nhà Điền Chính Quốc, vì hắn nói không giữ cậu lại mà lồng ngực đau xót. Sau đó tựa như ngầm được cho phép, cậu tiến một bước về phía Điền Chính Quốc, kẻ mong chờ đã lâu, từng chút giải phóng bản chất trước mặt người mình thích.

Đói khát da thịt đối mặt với Điền Chính Quốc, dao động cùng ám chỉ trong mắt đều quá mức tươi đẹp động lòng người, Điền Chính Quốc nhìn cậu, vòng qua hông, tắt lửa bếp ga.

Dọc quãng đường hai người trở về phòng, phòng khách, ghế sofa, bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, trước khung cửa sát sàn, đều lưu lại dấu vết một đêm hoan ái.


*Giải thích chi tiết Phác Trí Mân nhớ lại quá khứ cho những ai không biết: Mặc dù đã ngừng phân loại đồng tính luyến ái là một loại bệnh tâm thần từ lâu, nhưng nhiều năm trước, tại Trung Quốc, đã xuất hiện tình trạng một vài bệnh viện tâm thần điều trị chui "bệnh đồng tính luyến ái" bằng cách kích điện bộ phận sinh dục. Phương pháp này đã xuất hiện từ lâu trên thế giới và bị đánh giá là mạn rợ, thiếu an toàn. Mọi người có thể tìm hiểu thêm trên Google.
Ảnh từ một bài báo của báo Hà Nội mới:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro