Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân nhìn đến mức sững sờ, từ lúc Trịnh Hiệu Tích lên sân khấu, cho đến khi hắn dẫn Kim Thạc Trân đi khắp nơi mời rượu, nói chuyện vui vẻ hòa thuận về một vài cảnh phim, công khai chống lưng cho nghệ sĩ nhà mình.

Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống rót cho mình một ly rượu, cảm khái nói, "Haizz, đẹp trai chẳng lẽ là lỗi của tôi sao."

Nghe thấy một tiếng phì cười, hắn quay đầu, nhìn Phác Trí Mân bị bắt quả tang khi đang trộm cười.

"Xin lỗi." Phác Trí Mân bất giác chột dạ cụp mắt xuống, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt phát sáng của đối phương.

"Cười cái gì?" Kim Thái Hanh chất vấn: "Lẽ nào tôi không đủ đẹp trai sao?"

"Cậu cũng được, không phải, rất được, cậu rất đẹp trai." Vốn dĩ là lời nói cho có lệ, nhưng dưới ánh mắt áp bức càng ngày càng nghiêm túc của hắn, Phác Trí Mân không thể không thay đổi vài từ.

"So với Điền Chính Quốc thì sao."

"Hả?" Phác Trí Mân không hiểu tại sao lại dính đến cả Điền Chính Quốc, cậu do dự một lát, uyển chuyển nói, "...Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."

"Cũng đúng." Kim Thái Hanh thoải mái cười cười, "Cậu thiên vị như vậy. Không nên hỏi cậu."

Hôm nay Trịnh Hiệu Tích đã cãi nhau với người nhà, nói là cãi nhau, nhưng chỉ là cãi lại người lớn vài câu, những người lớn kia ỷ vào thân phận, chắc chắn sẽ không tranh luận không ngớt giống như hắn.

Dù sao tâm trạng cũng không tốt lắm, cho nên mượn danh nghĩa cổ vũ Kim Thạc Trân, đến tìm Mẫn Doãn Kỳ.

Giống như chỉ cần nhìn thấy người này, bản thân sẽ yên tâm một chút.

Bạn giường trong danh bạ là số thứ tự, ngày nào cũng nghịch điện thoại, dáng vẻ lựa chọn kĩ lưỡng như hoàng đế lựa chọn thê thiếp, tuy nhiên ban đêm vẫn cô đơn lạnh lẽo. Trịnh Hiệu Tích ra ban công hong tóc, vừa khéo bắt gặp Điền Chính Quốc đang hút thuốc ở góc, liền bước đến lấy một điếu.

"Không đi tìm anh Doãn Kỳ, tìm tôi làm cái gì?" Điền Chính Quốc cười nhạo hắn.

"Cứ dính suốt cũng không tốt, sợ làm phiền anh ấy." Trịnh Hiệu Tích nửa thật nửa giả nói, "Người ta chính là đóa hoa cao quý lạnh lùng."

"Hiếm khi thấy cậu Trịnh không tự tin như vậy."

"Cậu chỉ biết chế giễu tôi." Trịnh Hiệu Tích không muốn nói chuyện này nữa, kịp thời dừng chủ đề, "Được rồi, nói một chút về vị kia nhà cậu đi. Tôi nhớ trước đây cậu không có cảm giác với đàn ông mà, giống hệt như nhìn thấy ma vậy."

"Tôi không có cảm giác với MB*."

*MB (Money boy): trai bao.

Điền Chính Quốc không nói nên lời khi nhớ lại chuyện này, Trịnh Hiệu Tích nói muốn dẫn anh đi trải sự đời, mình lúc ấy là trai tân trong sáng ngây thơ, nào chịu được hành động ngồi lên đùi sờ đũng quần của người ta... Không phải là hoảng loạn bỏ chạy hay sao.

"Cũng đúng. Cậu giữ mình trong sạch như vậy."

Nghe vậy, Trịnh Hiệu Tích nhìn anh từ trên xuống dưới đầy kì quặc, hỏi Điền Chính Quốc, "Nhưng mà, làm tình cùng một người nhiều lần có thú vị không?"

"Anh tưởng tượng người kia là anh Doãn Kỳ xem." Điền Chính Quốc dạy hắn đặt mình vào vị trí người khác.

"...Nếu anh ấy để tôi đè." Trịnh Hiệu Tích trầm ngâm, "Hình như rất thú vị."

"Đúng vậy." Điền Chính Quốc nhún vai, cười nói, "Xem ra anh đã hiểu rồi."

Bị Điền Chính Quốc giả dụ như vậy, thay vào trong suy nghĩ, ngọn lửa nhỏ trong lòng Trịnh Hiệu Tích rõ ràng đung đưa tỏa sáng như điệu Waltz, phất phơ theo gió không dập tắt được.

Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, nâng ly rượu lên nhìn bóng dáng của Mẫn Doãn Kỳ, vô thức liếm môi.

Bữa tiệc chúc mừng náo nhiệt đến tận đêm khuya, Trịnh Hiệu Tích lắm tiền nhiều của ra lệnh cho trợ lý của mình lập tức gọi người đưa bọn họ đến khách sạn năm sao gần đó, bao luôn mấy tầng.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc một người một bên đỡ cánh tay Mẫn Doãn Kỳ, hắn uống say.

Phác Trí Mân luôn cảm thấy Mẫn Doãn Kỳ bị người ta cố ý ép rượu, vẫn đang do dự có nên nhắc nhở hắn về nhà hay không, vừa ngước mắt lên liền đụng phải vẻ mặt cười tít mắt của Trịnh Hiệu Tích, bất chợt có chút bối rối.

Kim Thạc Trân tiến lên quàng tay qua vai cậu, nhỏ giọng nói, "Lát nữa cậu nói với Điền Chính Quốc, xem sắp xếp của cậu ta."

"Được." Phác Trí Mân ngoan ngoãn gật đầu, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Trịnh Hiệu Tích nữa.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro