Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nói với Điền Chính Quốc về sự lo lắng này, anh chỉ cười cười rồi nói, "Yên tâm, không say đến mức đó đâu."

"Thật ạ?"

"Anh hiểu rõ anh Doãn Kỳ." Điền Chính Quốc định đi tắm, anh vừa cởi thắt lưng, vừa tiếp tục nói, "Chỉ cần anh ấy không muốn, Trịnh Hiệu Tích sẽ không có cơ hội."

"Nếu anh ấy muốn thì sao?" Phác Trí Mân truy hỏi giống như một bạn nhỏ hiếu kỳ.

"Vậy đó là chuyện của hai người bọn họ rồi, anh cũng không quản được." Điền Chính Quốc cởi hết chỉ thừa lại quần lót rồi bước vào phòng tắm, giữa phòng tắm được tích hợp một hồ nước nóng nhỏ, có thể dùng để ngâm mình nghỉ ngơi.

Anh có hơi say một chút, ngơ ngác nhìn Phác Trí Mân chạy vào, còn mang theo vẻ mặt phức tạp.

"Sao thế em?" Điền Chính Quốc uể oải hỏi cậu.

"Khách sạn này cao cấp như vậy." Phác Trí Mân nói không thành lời, "...Nhưng hiệu quả cách âm hình như không tốt lắm."

"Phòng bên cạnh là ai?" Điền Chính Quốc hiểu ngay lập tức.

"Kim Nam Tuấn với Kim Thạc Trân."

Một lát sau, Phác Trí Mân lại chạy vào.

"Chính Quốc!" Cậu hình như có hơi kích động, suýt chút nữa lạc giọng, "Phòng bên cạnh đánh nhau rồi!"

"Kim Nam Tuấn... và Kim Thạc Trân?" Trong đầu Điền Chính Quốc là một mảnh hỗn độn, khó khăn nảy ra hai cái tên.

"Không phải không phải, bọn họ ở bên trái. Đánh nhau ở bên phải cơ." Phác Trí Mân nói thêm, "Còn có cả tiếng cốc vỡ nữa."

"Vậy nên ở bên phải chúng ta là ai?"

"Anh Doãn Kỳ..."

"Anh đoán người kia là Trịnh Hiệu Tích." Điền Chính Quốc vỗ trán.

"Ừm." Phác Trí Mân gật đầu với vẻ mặt phức tạp, hỏi, "Bọn họ đang làm gì vậy ạ?"

"Có lẽ là, tranh công thụ đi."

Một lúc sau nữa, Phác Trí Mân không làm anh thất vọng, quả quyết chạy vào trong phòng tắm.

"Em đừng nói với anh là Kim Thái Hanh gọi gái nhé."

Thấy vậy, Điền Chính Quốc nảy sinh nghi ngờ hợp lý, "Hoặc là cậu ấy ở phòng đối diện chúng ta? Hiệu quả cách âm của phòng không kém đến vậy chứ."

"Không phải." Phác Trí Mân đỏ mặt, "Tiếng động ở hai bên hơi lớn, em vào đây trốn."

"Bắt nạt người khác quá rồi."

Điền Chính Quốc vẫy tay, bảo Phác Trí Mân đến bên cạnh anh. Phác Trí Mân ăn mặc gọn gàng, ngồi bên cạnh hồ nước nóng, bị người kia nắm mắt cá chân kéo xuống, "Lát nữa nhớ kêu to một chút, nhé?"

Một tay Phác Trí Mân kéo quần áo của mình, một tay khác định kéo cánh tay Điền Chính Quốc ra, không kiên trì được một lúc, đã bị Điền Chính Quốc lôi vào trong nước dễ như chơi.

Cậu cam chịu số phận bị cởi sạch, nói, "Nhưng hiệu quả cách âm của phòng tắm rất tốt..."

"Em thật sự muốn để bọn họ nghe thấy hả."

Đè Phác Trí Mân lên cạnh hồ hôn môi, trong lúc thở dốc, chỉ nghe thấy tiếng cười cùng giọng nói trầm thấp của Điền Chính Quốc, "Anh không nỡ."

Hôm sau Phác Trí Mân thấy ai cũng ngại, ăn bữa sáng cũng trốn mọi người, cuối cùng cũng tìm được bàn của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ngủ ngon lành cả đêm, cảm thấy không hiểu sự bất thường của Phác Trí Mân, trong miệng đang nhai bánh sandwich thịt xông khói, hỏi cậu, "Cậu sao đấy? Sao mặt lại đỏ như vậy?"

"Không có gì."

Phác Trí Mân lén lút nhìn Kim Thạc Trân ở bên kia, hắn đang rất hạnh phúc với Kim Nam Tuấn. Lại nhìn trộm Mẫn Doãn Kỳ ở bên khác, sắc mặt của hắn rất thối, điều kỳ lạ chính là, sắc mặt của Trịnh Hiệu Tích vậy mà cũng rất khó coi.

Dùng tốc độ ánh sáng giải quyết xong bữa sáng, Phác Trí Mân về phòng, cậu vén chăn trèo lên giường, tìm một vị trí trong lòng Điền Chính Quốc rồi nằm xuống, sau đó lại đắp chăn lại.

"Em về rồi à."

Điền Chính Quốc để trần, nhiệt độ cơ thể hơi cao, cảm nhận được trọng lượng rơi vào trong ngực, thuận tiện siết chặt cánh tay đang ôm lấy Phác Trí Mân.

Anh hôn một cái ở huyệt thái dương của Phác Trí Mân, nhắm mắt nửa tỉnh nửa mơ hỏi, "Bữa sáng có ngon không bé cưng."

"Ngon."

Phác Trí Mân gật đầu, cũng học theo dáng vẻ của Điền Chính Quốc nhắm mắt lại.

Có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng trước đó, ôm nhau ngủ một giấc quan trọng hơn.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro