Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miêu tả đại khái âm thanh tối qua cho Kim Thái Hanh một lần, người kia hiểu ngay lập tức, vuốt cằm gật đầu đầy ẩn ý, cuối cùng cũng chịu buông mũ của Phác Trí Mân ra.

"Nói chung chính là như vậy, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm."

Phác Trí Mân nghiêm túc chỉnh lại mũ của mình, cậu quay đầu, đôi má thịt bị chèn ra một chút.

"Được rồi, Điền Chính Quốc đâu."

Kim Thái Hanh thuận tay giúp cậu chỉnh lại một chút, hỏi, "Vẫn đang ngủ à?"

"Ừm." Phác Trí Mân ngó đầu nhìn vào trong phòng một cái, có thể loáng thoáng nhìn thấy mép giường.

"Lát nữa mọi người tụ tập lại cùng nhau ăn trưa rồi đi, nhớ gọi cậu ấy dậy nhé." Kim Thái Hanh nhắc nhở.

"Tôi biết rồi."

Quay lại bên cạnh Điền Chính Quốc, vốn dĩ định mười phút nữa sẽ gọi anh dậy.

Tiếc là trời không chiều lòng người, mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút... Phác Trí Mân cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, giống như bị thôi miên vậy, cuối cùng liền ngủ thiếp đi bên cạnh Điền Chính Quốc.

"Dậy rồi à?"

Cũng không biết đã qua bao lâu, Phác Trí Mân ngơ ngác mở mắt ra, lần này là Điền Chính Quốc tựa vào đầu giường chơi điện thoại, chăn đắp trước ngực.

"Dạ." Phác Trí Mân nắm lấy tay Điền Chính Quốc, dùng hai má cọ cọ.

"Làm gì thế." Điền Chính Quốc không rút tay lại, mặc cho cậu cọ, "Giống như mèo vậy."

"Meo." Phác Trí Mân phối hợp meo một tiếng.

Ngoài mặt Điền Chính Quốc rất bình tĩnh, nhưng thực tế đã lén lút mở Taobao ra, đến cả chọn tai mèo màu gì cho Phác Trí Mân cũng đã nghĩ kỹ rồi.

"Anh đang xem cửa hàng đồ lót tình thú à?"

Phác Trí Mân lơ đãng liếc sang giao diện điện thoại của anh, vẻ mặt kinh ngạc.

"Đâu có." Điền Chính Quốc mặt vô tội, "Có lẽ là do cửa sổ trang web bật lên."

"Vậy sao." Phác Trí Mân không hề nghi ngờ ý của Điền Chính Quốc, cậu tiện tay chỉ chỉ người mẫu nữ trên màn hình, chỉ đơn thuần khen ngợi, "Dáng người đẹp ghê."

"Ừm, không tệ." Điền Chính Quốc tỏ ý tán thành.

"Dáng người nhóm bạn gái cũ của anh cũng đẹp như vậy sao?"

Bạn gái cũ thì thôi đi, lại còn thêm một chữ "nhóm".

Có thể nói là câu hỏi lấy mạng -- vào thời khắc mấu chốt, Điền Chính Quốc đã phát huy tố chất nghề nghiệp của anh, giả ngu, một hỏi ba không biết: "Hả? Ai cơ? Anh không biết."

"Ồ."

Phác Trí Mân hỏi xong liền không để tâm nữa, cậu nằm sấp trên giường, duỗi tay lấy một túi ngô chiên ở trên sàn nhà.

Điền Chính Quốc cảm thấy kỳ lạ, "Sao trên sàn nhà lại có đồ ăn vặt?"

"Sáng nay em để đó." Phác Trí Mân xé túi ngô ra, nhai răng rắc răng rắc, "Lúc đầu bọn nó đều ở trong tủ, em cảm thấy không tiện lấy."

Điền Chính Quốc đến bây giờ vẫn chưa xuống giường, anh nhìn xuống sàn nhà, phát hiện xung quanh giường đều bị các loại đồ ăn vặt bao quanh, xếp thành một vòng tròn chỉnh tề.

"Muốn ăn socola."

Nhìn thấy chỗ thứ ba theo chiều kim đồng hồ của vòng tròn kia để một hộp socola truffle, Điền Chính Quốc bất giác hơi thèm, "Nhưng anh vẫn chưa đánh răng."

"Ăn trước rồi đánh răng, không sao đâu."

Phác Trí Mân vẫn đang ăn ngô răng rắc răng rắc, cậu đưa ra ví dụ, "Anh không đánh răng em cũng vẫn hôn anh."

"Em hôn lúc nào?" Điền Chính Quốc ngơ ngác, "Sao anh không biết gì."

"Anh đang ngủ thì làm sao mà biết được." Phác Trí Mân lời lẽ hùng hồn nói.

"..." Điền Chính Quốc cầm hộp socola kia lên một cách cam chịu, nói, "Vậy anh ăn đây."

Nửa tiếng sau, Mẫn Doãn Kỳ quẹt thẻ đi vào phòng bọn họ, nhìn thấy trên sàn nhà đều là vỏ đồ ăn vặt, người đại diện này liền không kiểm soát được cảm xúc.

"Điền Chính Quốc." Mẫn Doãn Kỳ gọi tên anh, vẻ mặt âm u, "Lên phòng tập gym tầng 3 chạy bộ, ngay lập tức!"

Tầng 11 của khách sạn là bể bơi, tầng 9 là khu vực mát xa giải trí, tầng 3 chính là phòng tập gym ác độc.

Nghe vậy, Điền Chính Quốc để bánh xốp xuống, thở dài, vẻ mặt tôi đã biết sẽ như vậy mà.

Anh lặng lẽ nhăn mặt làm trò hề với Phác Trí Mân, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay quần áo liền đến phòng tập gym báo cáo.

"Em ngồi xuống."

Nhận ra một bóng dáng đang âm thầm di chuyển về phía cửa, Mẫn Doãn Kỳ liếc Phác Trí Mân một cái, "Em ấy đến phòng tập gym em đi theo làm gì?"

"A, em? Em đi theo anh ấy..."

Phác Trí Mân dừng bước, run rẩy trả lời giống như một con vật nhỏ.

Cùng là người đại diện, nhưng Mẫn Doãn Kỳ trông có vẻ đáng sợ hơn Lý Nam rất nhiều.

"Ngồi xuống, em có thể tiếp tục ăn."

"Dạ."

Mẫn Doãn Kỳ ra lệnh một phát, Phác Trí Mân đã hoàn thành một động tác, ánh mắt nhỏ bé của cậu nhìn lung tung khắp nơi, đồng thời nhét ngô vào miệng nhai răng rắc răng rắc, không dám dừng lại.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro