Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chính Quốc."

Điền Chính Quốc ăn được nửa chừng, Kim Thái Hanh đúng lúc chạy tới mật báo, "Em trai cậu đến."

Anh cảm thấy vô vị, nhất thời không có khẩu vị buông đũa xuống, nhà họ Trịnh vẫn luôn có giao hảo với nhà họ Điền, Trịnh Hiệu Tích tự nhiên cũng biết Điền Diệc Vũ.

Không cần nghĩ cũng biết, Điền Diệc Vũ chắc chắn là nhận được tin tức từ chỗ Trịnh Hiệu Tích.

"Tôi lên tầng thượng hút điếu thuốc."

Thuận miệng nói với bọn họ một câu, Điền Quốc liền rời đi trước.

"Anh tôi đâu?" Điền Diệc Vũ một lúc sau mới đuổi theo tới đây, hắn nhìn Kim Thái Hanh, rồi lại nhìn Phác Trí Mân.

Kim Thái Hanh: "Đại sảnh."

Phác Trí Mân: "Tầng thượng."

Điền Diệc Vũ: "..."

Hắn nghi ngờ liếc Kim Thái Hanh một cái, có thể là từng bị lừa, Điền Diệc Vũ cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Phác Trí Mân.

"Cuồng anh trai ghê á, vừa đi vào đã tìm anh trai rồi."

Bản thân Phác Trí Mân ngốc bạch ngọt, quay đầu khiếu nại với Kim Thái Hanh: "Đứa con một như tôi thật sự không thể hiểu được bọn họ."

Kim Thái Hanh trầm mặc, nghĩ thầm: ...Có đôi lúc tôi cũng không thể hiểu được cậu.

"Cậu không cảm thấy em trai Điền Chính Quốc rất thích cậu ấy sao?" Kim Thái Hanh thăm dò hỏi.

"Đúng vậy." Phác Trí Mân mạnh mẽ gật đầu, còn khen bọn họ, "Tình cảm của hai anh em thật sự rất tốt."

"Được rồi." Kim Thái Hanh bất lực nói, "Cậu có muốn lên tầng thượng xem chút không?"

"Không đi đâu."

Dọn dẹp xong thức ăn thừa mà Điền Chính Quốc để lại, bỏ bát đũa vào trong bồn rửa, Phác Trí Mân khéo léo từ chối, "Lát nữa Kim Thạc Trân hẹn tôi đi nghe nhạc, là ca khúc anh ấy mới viết."

"Đi đi, tôi muốn lên tầng thượng ngắm cảnh." Kim Thái Hanh không tiện nói ra nguyên nhân, dây dưa năn nỉ, "Coi như là đi cùng tôi."

"Được rồi được rồi." Phác Trí Mân không có cách nào, đành phải đồng ý đề nghị của hắn.

Điền Chính Quốc tựa vào lan can trên tầng thượng hút thuốc, nghe thấy tiếng vang kẽo kẹt của cửa sắt, anh ngẩng đầu lên, liền bắt gặp bóng dáng của Điền Diệc Vũ.

Anh khẽ thở dài, không nói gì, tiếp tục hút thuốc.

"Mẹ muốn anh về nhà một chút." Điền Diệc Vũ nói.

"Gần đây có hơi bận."

"Anh, anh lại đang kiếm cớ."

Nghe thấy câu trả lời của Điền Chính Quốc, Điền Diệc Vũ lộ ra một nụ cười hết sức đau khổ, "Em đã làm sai đúng không? Em không nên thích anh. Nhưng ba mẹ không có lỗi với anh, anh..."

"Gần đây anh rất bận." Điền Chính Quốc cắt ngang lời hắn, không kiên nhẫn gảy tàn thuốc, "Có thời gian anh sẽ về nhà một chuyến."

"Được."

Ngoài dự đoán, lần này Điền Diệc Vũ không bám víu đến cùng, hắn nói, "Hy vọng anh nhớ kỹ lời mình đã nói."

Mắt thấy Điền Diệc Vũ nói xong liền rời đi, Điền Chính Quốc lúc đầu còn có chút ngạc nhiên, tuy nhiên rất nhanh anh liền không có tâm tư chú ý đến những thứ này -- Kim Thái Hanh gọi điện tới, hình như hắn đã chạy rất nhiều nơi, dáng vẻ thở không ra hơi.

Kim Thái Hanh nói không thấy Phác Trí Mân đâu nữa, hỏi Điền Chính Quốc có nhìn thấy cậu hay không.

"Ý cậu là sao?"

Điền Chính Quốc cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, lí giải câu nói này, "Tôi không thấy em ấy, em ấy đang ở đâu?"

"Tôi không biết."

Kim Thái Hanh hiển nhiên cũng có chút ảo não, giải thích đơn giản hai câu, "Tôi đi lấy đồ, bảo cậu ấy đứng ở đó chờ tôi, một lúc sau liền không thấy người đâu nữa, điện thoại cũng không gọi được."

"Đã hỏi bọn anh Doãn Kỳ chưa?"

"Hỏi hết rồi, bây giờ anh Doãn Kỳ định đi kiểm tra CCTV." Kim Thái Hanh nói thêm, "Những nơi cậu ấy có thể đi tôi đều đã tìm hết rồi... Cậu xuống đây trước đi, gặp rồi nói."

Điền Chính Quốc đầu tiên là nghi ngờ Điền Diệc Vũ, nhưng anh không có bằng chứng, cũng không rõ tình huống rốt cuộc là như thế nào.

Tốc độ đi xuống của thang máy quá chậm, cửa mở ra, Điền Chính Quốc gặp Kim Thái Hanh với vẻ mặt lo lắng.

"CCTV bị hỏng rồi." Kim Thái Hanh báo cho anh một tin xấu.

"...Bảo anh Doãn Kỳ đi tìm người quen của anh ấy ở đồn cảnh sát đi, đúng rồi, nhớ gọi cả Trịnh Hiệu Tích nữa."

Vừa nói cho Kim Thái Hanh biết phải làm thế nào, vừa gọi điện thoại với sắc mặt u ám, Điền Diệc Vũ nhận được cuộc điện thoại này rất vui vẻ, nói năng lộn xộn không biết nói gì cho tốt.

Điền Chính Quốc nói qua loa hai câu liền cúp máy, đã thăm dò xong, tạm thời loại trừ hiềm nghi hắn ngấm ngầm giở trò ở sau lưng.

Vậy Phác Trí Mân rốt cuộc đã đi đâu?

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro