Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói thật đấy, điểm rơi nước mắt của em thật thấp."

"...."

Nghe lời trêu chọc của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân sụt sịt không thèm để ý đến anh, tự mình quay lưng lấy điện thoại ra, kéo toàn bộ số điện thoại của người nhà họ Điền vào danh sách đen.

"Em đang làm gì vậy?"

Nửa ngày không nghe thấy tiếng động gì, Điền Chính Quốc cũng cảm thấy bối rối, anh tiến lại gần nhìn một cái, phát hiện Phác Trí Mân đã bắt đầu tìm kiếm 【Một trăm cách dỗ bạn trai vui vẻ.】

Thấy vậy, anh ôm lấy Phác Trí Mân từ sau lưng hỏi, "Em cảm thấy anh sẽ thích những trò cũ rích này sao?"

"Vậy anh sẽ thích cái gì?"

"Em." Điền Chính Quốc trả lời không chút do dự.

"...Nói cụ thể hơn chút đi."

"Cái này có chút không biết xấu hổ đi, nhất định phải ép anh khen em hả?"

Điền Quốc cố ý làm loạn cùng cậu, cợt nhả nói, "Dù sao anh chỉ thích em, đến cả mỗi một sợi tóc của em cũng đều thích."

Phác Trí Mân quay đầu lại liếc anh một cái muốn nói nhưng không nói nên lời, ánh mắt nhỏ nhắn đầy phiền muộn.

"Sao vậy em?" Điền Quốc không hiểu sao có chút chột dạ.

"Em biết trong lòng anh đang khó chịu, anh đừng dỗ em nữa."

Thở dài, Phác Trí Mân xoay người vỗ vỗ bả vai anh, rồi lại ôm anh mặt đối mặt, khiến cho Điền Chính Quốc lộ ra một tư thế được bảo vệ.

Điền Chính Quốc không nói gì, trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh.

"Em rất khó chịu, nhưng chắc chắn không khó chịu bằng anh."

Giọng nói của Phác Trí Mân rất dịu dàng, tạm dừng hai giây, cậu tiếp tục nói với Điền Chính Quốc, "Nếu như anh cũng có thể khóc một trận ở trước mặt em thì tốt rồi... Dù sao em cũng sẽ không cười nhạo anh."

Nghe xong lời này chóp mũi của Điền Quốc có chút chua xót, giống như cắn phải một quả chanh, chua không chịu nổi.

Cuối cùng vẫn không khóc, cũng không cố gắng chống đỡ trả lời nữa, Phác Trí Mân không phải là người mà anh phải lấy lệ.

"Trí Mân."

"Hửm?"

"Có đôi lúc anh không hiểu, tại sao anh luôn là một người bị vứt bỏ dễ dàng như vậy."

Một lúc lâu sau, Điền Chính Quốc hời hợt nói, "Thật ra nói cho cùng thì anh cũng không có gì để oán giận cả. Lúc đầu nhà họ Điền có ân với anh, về sau... bọn họ chỉ là thu hồi ân tình này lại."

"Là anh quá coi trọng bản thân, cũng quá coi trọng bọn họ."

"Bởi vì anh luôn cảm thấy bọn họ là người nhà... Bị người nhà của mình vứt bỏ, trong lòng liền cảm thấy cực kì tủi thân."

"Đây không phải là lỗi của anh." Phác Trí Mân nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt anh, chắc chắn nói, "Nếu đổi lại là em, em chắc chắn sẽ hận bọn họ cả đời. "

"Em sẽ không."

Điền Chính Quốc giơ tay lên, nhẹ nhàng giúp cậu sửa lại mái tóc một chút, "Em không thù dai đến vậy."

"Em sẽ." Phác Trí Mân gật đầu đầy kiên định, "Em là một người rất ích kỉ."

"Được rồi." Điền Chính Quốc cười, anh nói, "Anh nói thật với em một chuyện."

"Ừm, anh nói đi."

"Lúc đó anh tìm người để thỏa thuận kết hôn... Thực ra chính là muốn chọc tức bọn họ, ngăn chặn tin tức chỉ là một cái cớ mà thôi."

Điền Chính Quốc cố gắng phân tích quá trình tâm lý của mình, "Trước kia anh cảm thấy, đều là cùng một cha mẹ sinh ra vậy tại sao bọn họ lại đối xử với em trai em gái tốt hơn mình? Sau đó anh biết mình được nhận nuôi, anh cũng đã tuân thủ bổn phận của mình, nhưng bạn đời của anh là ai thì bọn họ không đủ tư cách để quyết định thay anh."

"Anh muốn chứng minh bản thân mình có thể làm chủ, chứng minh cuộc sống của anh thuộc về chính mình. Sẽ không bị bọn họ gọi tới thì tới, bảo đi thì đi."

"Là như vậy sao."

Phác Trí Mân có vẻ đã hiểu hỏi, "Cho nên không phải là giúp Kim Thái Hanh ngăn chặn tin tức sao?"

"Có một phần là nguyên nhân đấy." Điền Chính Quốc thừa nhận, "Nhưng cho dù Thái Hanh không xảy ra chuyện gì, thì lúc đó anh cũng đã lên kế hoạch kết hôn rồi."

"Ồ..."

Phác Trí Mân âm thầm chọc chọc anh một cái, nói, "Vậy để công bằng, em cũng nói thật một chuyện."

"Em còn có chuyện gì giấu anh sao?"

Điền Chính Quốc lộ ra vẻ mặt khó tin, ngốc bạch ngọt giống như Phác Trí Mân, sao có thể giấu giếm dưới mí mắt anh được.

"Chính là... lúc đó em đồng ý kết hôn với anh là bởi vì... bởi vì em là fan não tàn của anh."

Phác Trí Mân nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi xem cái chết như không, cuối cùng cũng bóc trần sự thật hết sức xấu hổ này.

Điền Chính Quốc: "???"

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro